Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Mộ Dung Phong cầm khay điểm tâm và sữa gõ cửa tiến vào, hai đứa nhỏ đang cầm manga xem vô cùng mê mẩn, Tiêu Dật khoanh chân ngồi thẳng tắp, tay cầm sách, mím môi nhếch khóe miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn nghiêm túc cũng mang theo tươi cười nhợt nhạt, mà Tần Mộc thì tựa vào bên cạnh nó, sách để trước mặt, hai chân ngắn lắc lắc, không ngừng ẩn hiện, miệng nhếch đến bên tai.
Quản gia đại nhân không nhẹ không nặng ho khan một tiếng, rốt cục cũng khiến hai đứa nhỏ chú ý, lúc này mới tao nhã xoay người, đưa tay đặt khay trước mặt hai đứa nhỏ, một bên cẩn thận nhắc nhở:“Đây là điểm tâm, không nên ăn nhiều, sữa mỗi người một ly, đều phải uống hết.”
Tần Mộc nghe đến điểm tâm, hai mắt tỏa sáng, lập tức bỏ sách xuống, lăn nhanh lại, Mộ Dung Phong cái khác không được, nhưng làm điểm tâm ăn ngon lắm. Nhưng mà, chờ lúc nó thấy rõ điểm tâm trong khay, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trầm xuống, ngẩng đầu chất vấn Mộ Dung Phong:“Vì sao chỉ có cái này? Bánh gato đâu? Bánh puding đâu? Kem ly đâu? Anh ngược đãi tôi! Tôi muốn nói cho ông nội!” Nói đến có, có chút phẫn nộ.
Lúc Tiêu Dật nhìn thấy điểm tâm trên khay, màu trắng trong cái ly trong suốt chắc là sữa dê? Còn những thứ khác trong khay có chút kỳ quái, trong đó một thứ hình dạng giống như thịt, một thứ tròn tròn có một ít hạt mè gì đó, thoạt nhìn bên ngoài hình như thực cứng, còn có một thứ, hình như là các loại trái cây cắt ra, nhưng mà vì sao phía trên bỏ nhiều sữa màu trắng như vậy? Trái cây ngâm sữa dê có thể ăn sao? Âm thầm tưởng tượng hương vị kia một phen, Tiêu Dật theo bản năng nhăn lông mày nhỏ lại, mím môi.
Đối mặt với câu hỏi của Tần Mộc, Mộ Dung Phong vô cùng bình tĩnh:“puding kem ly đó là bữa trà chiều, buổi tối không nên ăn, về phần bánh gato, tối hôm qua không phải ngài nói ăn không ngon sao?”
Tần Mộc thở phì phì chu môi, căm giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Phong, lại một chữ cũng không nói được, tối hôm qua bởi vì Mộ Dung Phong bắt nó viết thật nhiều chữ, trong lòng nó khó chịu mới nói điểm tâm ăn không ngon, không nghĩ tới Mộ Dung Phong vậy mà mang thù! Hôm nay không làm cho nó ăn! Thật xấu!
Đem khuôn mặt hờn dỗi của Tần Mộc đều thu vào đáy mắt, Mộ Dung Phong cảm thấy tức giận lúc nãy vẫn xoay quanh trong lòng đã biến mất, bình tĩnh loan xoay người:“Hai người từ từ ăn, nhớ rõ sữa phải uống nóng.” Nói xong, liền tao nhã xoay người rời đi.
Chờ Mộ Dung Phong rời đi, Tiêu Dật lập tức cầm lên khối tròn tròn gắn mè gì đó, tò mò đánh giá, còn đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, có một mùi sữa thản nhiên, thứ này thật sự có thể ăn sao? Cứng rắn như vậy……
“Ngày mai rời giường nhất định phải nhớ đem khăn rửa mặt ướt nhẹp ném lên giường!!!” Tần Mộc oán hận than thở.
Bên này Tiêu Dật không có để ý tới Tần Mộc rối rắm, lúc này đang do do dự dự há miệng, cắn thứ nhỏ nhỏ đang cầm trong tay, răng rắc, tiếng động trong trẻo vang lên, Tiêu Dật trừng mắt nhìn, lúc này mới cẩn thận liếm liếm khối nhỏ trong miệng kia, nếm vị của nó, mùi vị thản nhiên.
Tần Mộc nhìn thấy Tiêu Dật ăn bánh bích quy, cũng cầm lấy một cái, cắn một cái hơn phân nữa, răng rắc răng rắc, ăn thật vui, Tiêu Dật nghe thấy hơi hơi nhăn mày, sao có thể phát ra tiếng vang lớn như thế, muốn lên tiếng sửa lại hành vi nó cho đúng, lại ý thức được trong miệng mình còn đang ăn, vì thế nó quyết định ăn xong rồi lại sửa đúng, nhưng mà, khi nó cắn thứ trong miệng, lại rõ ràng nghe được trong miệng mình truyền ra tiếng động, răng rắc răng rắc……
Tần Mộc ăn xong bánh bích quy trong miệng, phát hiện Tiêu Dật ngồi ở chỗ kia bất động, ánh mắt mở tròn tròn, bộ dáng có chút dễ thương, Tần Mộc sáp qua hỏi:“Làm sao vậy? Bánh bích quy ăn ngon không”
Tiêu Dật lấy lại tinh thần, mím môi, lắc đầu không nói lời nào, Tần Mộc nhìn thấy, cầm lấy bánh bích quy trong tay Tiêu Dật, để vào khay:“Ăn không ngon thì không ăn nữa.” Nói xong, lại cầm lấy một khối thịt bò khô, đưa tới bên miệng Tiêu Dật bên:“Đến, ăn cái này, thịt bò này ăn ngon lắm.”
Nhưng mà Tiêu Dật lại lắc đầu, Tần Mộc thấy Tiêu Dật như vậy, đột nhiên nhớ tới lúc trước mình bị sặc khi ăn bánh bích quy, Tiêu Dật đang bị sặc đi! Tần Mộc bị dọa, bỏ thịt bò trong tay xuống, cầm lấy sữa:“Đến, nhanh uống sữa đi.”
Nhìn thấy bộ dáng vội vàng của Tần Mộc, Tiêu Dật do dự một lát, hơi hơi mở miệng, được Tần Mộc cho uống đầy một miệng nhỏ sữa, nhất thời, trong miệng đầy mùi sữa ngọt ngào, cứ như vậy, khối bánh bích quy theo sữa trôi vào trong cổ họng.
Tần Mộc ở một bên khẩn trương hỏi:“Thế nào? Có tốt hơn chưa? Hay là anh đi gọi Mộ Dung Phong đến.”
Tiêu Dật vội vàng lắc đầu:“Không cần, bản thái tử không có việc gì.”
Tần Mộc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, buông sữa trong tay, chỉ vào bánh bích quy trong khay, thực nghiêm túc nói:“Tiêu Dật, em phải nhớ kỹ, lúc ăn bánh bích quy nhất định phải nhai kỹ toàn bộ mới có thể nuốt vào, bằng không sẽ dễ bị sắc, lúc nãy em mới bị sặc phải không?”
Tiêu Dật há miệng thở dốc, muốn giải thích mình cũng không phải bị sặc, mà là bị tiếng vang khi ăn dọa, nhưng mà lại cảm thấy nói ra rất dọa người, vì thế cuối cùng lựa chọn im lặng, coi như là bị sặc đi. Nó lại cầm lấy một khối bánh bích quy, hỏi:“Cái này, bánh bích quy, khi ăn đều phát ra tiếng lớn vậy sao?”
Nghe Tiêu Dật hỏi như vậy, Tần Mộc không khỏi có chút kỳ quái, chẳng lẽ ngay cả bánh bích quy Tiêu Dật cũng chưa từng ăn? Chẳng lẽ quản gia của em ấy cũng ngược đãi em ấy sao? Khó trách em ấy chỉ cô đơn có một mình, trời tối đen cũng không nói phải về nhà, nhất định quả gia của em ấy cố ý ném em ấy đi! Đồ quản gia ti bỉ! Tiêu Dật tốt như vậy dễ nhìn như vậy dễ thương như vậy mà cũng nỡ ngược đãi! Quả nhiên quản gia gì đó đều là người xấu!!![ đang ở dưới lầu thu thập phòng tắm mỗ quản gia đại nhân đột nhiên hắt xì, hắn bình tĩnh xoa xoa cái mũi, yên lặng ngửa đầu nhìn về phía lầu hai, tám phần là vị tiểu thiếu gia nhà hắn đang vu oan cho hắn.]
Nghĩ vậy, trong lòng Tần Mộc đột nhiên dâng lên một phần tình cảm vô cùng mãnh liệt với người trước mặt, nó quyết định từ giờ trở đi, nhất định phải để cho Tiêu Dật ăn món ngon nhất, xem truyện tranh hay nhất, chơi đồ chơi vui nhất!
“Tiêu Dật, anh nhất định sẽ nhất định đối xử thật tốt thật tốt với em, sau này, em ở lại nhà của anh đi!” Bạn nhỏ tiểu ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc dùng khuôn mặt nghiêm túc nhất từ khi chào đời nói ra những lời này, mà những lời này, cũng là câu quan trọng nhất trong cuộc sống của nó, tương lai nó khi còn sống đều nghiêm túc thực hiện những lời này.
Tiêu Dật nâng đôi mắt đen như mực nhìn Tần Mộc, nó là muốn mời mình làm môn khách sao? Nó đường đường là hoàng thái tử, đi vào nơi xa lạ này, vậy mà phải ủy thân làm môn khách sao?
Nhìn thấy Tiêu Dật im lặng không nói lời nào, Tần Mộc có chút sốt ruột:“Tiêu Dật, anh thật sự sẽ đối tốt với em, tuyệt đối sẽ không để cho Mộ Dung Phong ngược đãi em!”
“Được, bản thái tử coi như là môn khách của ngươi.” Tiêu Dật cũng nghiêm túc hứa hẹn.
Mẫu phi, nếu là người này, hẳn là có thể đi?
————–
Môn khách: người có tài năng được giới quý tộc thời phong kiến coi trọng và nuôi dưỡng trong nhà, để khi cần thiết thì dùng đến.