Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
18,Lý do đóng phim [3 ]…
Tiêu Dật nhìn Tần Mộc trong gương, trong lòng âm thầm tán thưởng, không biết làm cái gương này như thế nào, nhìn rõ ràng hơn gương đồng. Nhân viên trang điểm của Tần Mộc là nữ, Tiêu Dật nhịn không được nhìn vài lần, bộ dáng không tệ, gia cảnh quá mức bần hàn, cho nên mới đi ra ngoài hóa trang cho người khác sao?
Đang suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói:“Thái tử, muốn xem kịch bản quay hôm nay không?” Tiêu Dật quay đầu, nhìn thấy Mộ Dung Phong đưa tới trước mặt một tờ giấy, chữ trên tờ giấy trắng mặt cũng rất kỳ quái, thế nhưng trong một khoảng thời gian ngắn không thể nói rõ là tốt hay xấu, nếu nó nói tốt, chữ kia nhìn cứng đờ, hoàn toàn không có nét đặc trưng của thư pháp, nếu nó nói không tốt, chữ kia khi nhìn vào không hiểu sao lại thấy thoải mái, lớn nhỏ tương tự, ngăn nắp, có một phong cách riêng. Theo bản năng giơ tay cầm tờ giấy, cứng rắn hơn giấy Tuyên Thành rất nhiều.
Mộ Dung Phong nhìn Tiêu Dật vẻ mặt nghiêm túc nhìn giấy trong tay, đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này hình như hứng thú với giấy hơn chữ trên giấy, quả nhiên, chỉ thấy đứa nhỏ tỉ mỉ nhìn tờ giấy kia, sau đó ngẩng đầu lên hỏi:“Đây là cái gì?”
Mộ Dung Phong bình tĩnh đẩy gọng kính mắt, khom eo tiến đến bên tai Tiêu Dật:“Đây là kịch bản, phía trên là nội dung phải diễn của tiểu thiếu gia.”
Tiêu Dật thoáng gật gật đầu, ánh mắt lại dừng lên tờ giấy trên tay, lúc trước nó nghe Thái Phó nói qua, đào kép chẳng những thân phận hèn mọn, hơn nữa vô cùng gian khổ, trên đài nửa nén hương, dưới đài cần tập mười năm, vốn dĩ nhìn thấy Tần Mộc hình như cũng không cần ngủ trễ thức sớm rèn luyện, còn tưởng ở nơi này đào kép nhẹ nhàng hơn, lại không nghĩ rằng cũng không tốt, lời diễn viết trên giấy, cái này nếu gặp được người không biết chữ, vậy nên làm cái gì bây giờ?
Tiêu Dật một bên nghĩ, một bên nhìn giấy trắng mực đen kia, mày càng nhăn càng chặt, vì sao chữ trên này nó đều biết, nhưng mà ghép cùng một chỗ nó lại không hiểu? Trừ bỏ chữ kịch tình là nó xem hiểu, những cái khác đều không hiểu được, đây là ngôn ngữ nơi này sao?
Tần Mộc thật vất vả chịu đựng đợi nhân viên trang điểm hóa trang xong, nghe một tiếng “ok” của nhân viên trang điểm, người cũng đã vọt tới trước mặt Tiêu Dật:“Tiểu dật, em đang xem kịch bản của anh sao? Em có muốn diễn tiểu Thái Tử hay không?” Lúc này Tần Mộc sớm quên chuyện lúc trước Tiêu Dật tuyệt không diễn trò, mười phần chờ mong Tiêu Dật có thể gật đầu.
Tiêu Dật hiển nhiên đã lười tiếp tục tranh chấp vấn đề này cũng Tần Mộc, trực tiếp đưa xấp giấy trong tay đấn trước mặt nó, hơi hơi nâng nâng cằm:“Này, nếu ngươi không biết chữ, bản thái tử có thể dạy ngươi.” trong lòng Tiêu Dật cho rằng, Tần Mộc không biết lễ nghi, khẳng định biết không được mấy chữ.
Tần Mộc cầm giấy giấy, chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền đưa lại cho Mộ Dung Phong vẫn đứng ở một bên, liền kéo Tiêu Dật đi ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm:“Ai nói anh không biết chữ, chữ anh biết còn nhiều hơn em.”
Tiêu Dật nghe, nhất thời dừng chân, khẽ trách mắng:“Nói bậy! Bản thái tử biết nhất định nhiều hơn ngươi.”
Lúc trước khi cãi nhau với Mộ Dung Phong, Tần Mộc luôn lấy lí do mình là con nít, biết không nhiều chữ để kháng nghị hắn, nhưng mà bây giờ, khi nó đối mặt Tiêu Dật, trực giác của nó nhận định lần này nhất định không thể nhượng bộ, vì thế nó cũng xoay người, cúi đầu nhìn Tiêu Dật, vô cùng nghiêm túc nói:“Anh lớn hơn em, cũng cao hơn em, chắc chắn biết được nhiều hơn em!”
Tiêu Dật từ trong mũi hừ một tiếng, nâng cằm, khí thế một chút cũng không kém:“Không phải học tam tự kinh ngàn chữ có thể biết được tất cả chữ. Ngươi học tứ thư ngũ kinh lục nghệ chưa? Ngươi đọc võ kinh thất thư chưa? Ngươi đọc [ sử ký ],[ Đông Hán thư ],[ Tam quốc chí ] chưa? Ngươi xem [ Mộng khê bút đàm ],[ Từ Hà Khách du ký ] chưa? Ngươi học đạo trị quốc an bang chi chưa?”
Mộ Dung Phong nhìn tiểu ác ma Tần Mộc bị những câu hỏi liên tiếp của Tiêu Dật đến sắp chui vào đất, vẻ mặt bình tĩnh giơ tay đẩy gọng kính mắt, trong lòng không có cảm giác hả giận, mà là vô cùng kinh ngạc, đứa nhỏ này thoạt nhìn chỉ bốn năm tuổi, sao lại biết nhiều sách cổ như vậy? Nghe ngữ khí của nó, hiển nhiên là đã đọc những cuốn sách này, trước không nói rốt cuộc nó đọc hiểu bao nhiêu, dựa vào việc nó còn nhỏ như vậy, cho dù ngồi ở một chỗ xem hết những cuốn sách này, cũng là hiếm có được, hơn nữa cũng không có quyển nào là sách báo nhi đồng, rốt cuộc nó xuất thân từ dạng gia tộc gì?
Mộ Dung Phong luôn luôn không có nhiều lòng hiếu kì, lần này thật sự động tâm tư, hắn thập phần tò mò, rốt cuộc là gia tộc như thế nào, có thể dạy dỗ một đứa nhỏ tinh điêu tế mài như từ trong tranh bước ra, từ trong ra ngòai đều tản mát ra loại khí chất giống như nó thật sự chính là tiểu Thái Tử.
Tần Mộc trề trề môi, lắc lắc đầu, một chữ cũng không nói được, những thứ Tiêu Dật nói, nó có chút ấn tượng với một vài thứ, là lúc nó ở trong thư phòng của ông nội chơi vô tình nhìn thấy, chạm cũng chưa chạm qua, làm sao có khả năng đọc?
Tiêu Dật có chút tự đắc, Thái Phó đại nhân không chỉ một lần từng nói qua, nó là tiểu Thái Tử thông minh nhất bác học nhất, ngay cả hoàng gia gia phụ hoàng cùng mẫu phi cũng thường xuyên sẽ khích lệ nó, Tần Mộc này, vậy mà dám nói biết được nhiều hơn nó!
Một hơi nói xong, Tiêu Dật còn định nói thêm vài câu, lại nhìn thấy Tần Mộc trề trề môi rũ đầu, bộ dáng vô cùng ủ rũ, bộ dáng giống như con mèo của hoàng gia gia khi sinh bệnh. Tiêu Dật đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn, cơn tức khi Tần Mộc chống đối lúc nãy cũng tan, há miệng thở dốc, lúc mở miệng đã có thêm một phần khoan hồng độ lượng:“Được rồi, ngươi cũng không cần quá mức tự ti, nếu bản thái tử đã là môn khách của ngươi, những chuyện này tất nhiên sau này cũng sẽ dạy ngươi.”
Tần Mộc gật gật đầu, sợ không đủ lại nói một tiếng:“Được.”
Biết sai liền sửa là tốt! Đối với sự tự giác của Tần Mộc, Tiêu Dật thực vừa lòng, nó gật gật đầu, khó có khi đi ở phía trước, dẫn đường cho Tần Mộc.
Tần Mộc nhìn Tiêu Dật bên cạnh, trong lòng hạ quyết tâm, về sau nhất định phải cố gắng học tập, ít nhất phải biết nhiều hơn Tiêu Dật!!!
Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, bình tĩnh theo phía sau bọn họ.
Mà nhân viên phục trang cùng nhân viên hóa trang nhìn hết chuyện này từ đầu tới đuôi song song mở lớn miệng, hơn nữa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại từ chuyện lúc nãy. Đây, đây, đây là một đứa nhỏ bốn năm tuổi sao!!!
Hai người ra khỏi phòng không bao lâu, đối diện đã tới một bóng dáng quen thuộc, Tiêu Dật đứng bất động, ánh mắt dừng ở trên đứa nhỏ béo kia, tên điêu dân này! Chính là người giả trang thái tử hôm qua!
Hứa Phúc Khang đi phía sau Từ Khang, đang mở to ánh mắt xoay cái đầu tròn tròn tò mò đánh giá bốn phía, thình lình nhìn thấy bạn nhỏ gặp lúc thử vai ngày hôm qua, nó lập tức nở nụ cười thật to, đạp chân ngắn chạy qua, vui vẻ hỏi:“Cậu được chọn diễn thái tử sao?”
Tiêu Dật trừng mắt nhìn, nhìn Hứa Phúc Khang, không có mặc y phục xấu kia, lúc này mới hỏi một câu:“Ngươi cũng là đến hý (hý kịch)…… Đến đóng phim?”
Hứa Phúc Khang lập tức gật gật đầu, tươi cười càng thêm sáng lạn:“Đúng vậy, ngày hôm tôi đến diễn thái tử, hôm nay Trần đạo diễn nói tôi hợp diễn tiểu tài chủ.”
Nghe lời Hứa Phúc Khang nói xong, địch ý của Tiêu Dật với nó tiêu tán không ít, nếu nó cũng là đào kép, vậy không xem là cố ý giả mạo thái tử, huống chi, ở nơi này, mình cũng không phải thái tử.
Tần Mộc từ phía sau Tiêu Dật thò đầu ra, nhìn Hứa Phúc Khang nói:“Cậu phải cám ơn tôi, là tôi nói với trần thúc thúc, nói cậu tròn vo, vô cùng thích hợp diễn tiểu tài chủ, hắn mới cho cậu đến diễn tiểu tài chủ.”
Hứa Phúc Khang đưa khuôn mặt tươi cười không chút nào keo kiệt nhìn về phía Tiêu Dật:“Cám ơn cậu!”
Tần Mộc không chút nào hổ thẹn nhận, phất phất tay nói:“Ừ, không khách khí! Cậu phải diễn tốt!”
Hứa Phúc Khang còn thực sự nghiêm túc mà gật đầu:“Tôi nhất định sẽ diễn thật tốt!”
Mộ Dung Phong vẻ mặt bình tĩnh thấy nhưng không thể trách, Từ Khang nhịn không được ho nhẹ một tiếng, đứa nhỏ này thế mà rất biết tranh công:“Được rồi, thời gian không nhiều, anh đem bạn nhỏ Hứa Phúc Khang đi đổi phục trang, khi nào rảnh rồi các em lại chơi đùa đi.”
Chờ Từ Khang cùng Hứa Phúc Khang đi xa, Tiêu Dật đột nhiên xoay đầu hỏi Tần Mộc:“Thái tử là ai diễn?”
Tần Mộc lập tức quay đầu nhìn Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong khom eo:“Bởi vì không có tuyển được diễn viên thích hợp, cho nên thái tử tạm thời còn chưa có ai diễn, phân đoạn hôm nay, đem thái tử đổi thành tiểu tài chủ.”
Tần Mộc nghe, tinh thần lập tức tỉnh táo:“Tiểu Dật, thái tử còn chưa có ai diễn nha, em có muốn diễn hay không? Anh đi nói với Chú Trần!”
Tiêu Dật nhìn nó một cái, không có một tia do dự:“Bản thái tử không làm đào kép!”
……
Lúc đi đến địa điểm quay phim, Trần Minh đang cầm cây quạt trong tay cùng một đám người nói này nọ, trong đám người kia có một nửa là đứa nhỏ lớn như Tần Mộc, xem trang phục chắc là diễn viên tạm thời tìm đến.
Mộ Dung Phong mang hai đứa nhỏ đi đến nơi nghỉ ngơi đặc biệt chuẩn bị cho họ, cầm giấy bắt đầu cùng Tần Mộc nói nội dung quay chủ yếu. Tần Mộc vô cùng nghiêm túc nghe, thường thường còn có thể hỏi một hai câu. Tiêu Dật quay đầu, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tần Mộc, trong lòng cảm thấy điêu dân này cũng thực không tệ!
Một lát sau nhi, Trần Minh đã đi tới, bắt đầu giảng giải với Tần Mộc:”Bọn họ sẽ ra trước, ức hiếp tiểu tài chủ, sau đó em nhìn động tác của Từ Khang, tới lúc em liền đi ra. Phân đoạn này là em không cứu được người, cuối cùng bị bọn họ đánh, anh vừa nói với bọn họ, xuống tay sẽ nhẹ, chính em cũng phải chú ý tránh né, nếu đánh đau liền gọi anh, anh sẽ kêu ngừng.”
Tần Mộc gật gật đầu
:“Con biết rồi, cám ơn chú Trần.”
Trần Minh khen ngợi sờ sờ đầu nó, quay đầu hỏi Mộ Dung Phong:“Cổ tay cùng đầu gối đã đeo bảo hộ chưa?”
Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt:“Trước khi ra ngoài đã đeo rồi, không dùng vũ khí thì không có vấn đề.”
“Không có vũ khí. Không có chuyên gì khác thì chuẩn bị một chút, sẽ quay.” Trần Minh thông báo một câu, lại xoay người đến chỗ khác bận rộn.
Lúc Hứa Phúc Khang đổi phục trang xong xuất hiện, phim trường đã bố trí thỏa đáng, trước đó Trần Minh cũng đã nói với nó nên diễn như thế nào, lúc này lại dặn dò hai câu, để mọi người bắt đầu.
……
Tiêu Dật thẳng lưng ngồi ở chỗ kia, ánh mắt đen nhánh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nhóm “đào kép” đang “diễn trò” ở giữa.
Một đám con nít đang ở trên đường đùa giỡn, tiểu tài chủ bạn nhỏ Hứa Phúc Khang thân mình tròn vo từ bên kia ngã tư đường chậm rãi đi tới, cầm trong tay một chuỗi mứt quả, cái đầu tròn tròn thường thường xoay chuyển, lúc sắp đến gần, mấy đứa nhỏ đang đùa giỡn lúc nãy ghé vào nhau nói thầm vài câu, lập tức tiến lên, vậy lấy tiểu tài chủ.
Ánh mắt Tiểu tài chủ mở tròn xoe tròn xoe, giọng nói có chút lắp bắp:“Ngươi, các ngươi muốn làm, làm gì!”
Đứa nhỏ lớn nhất trong đó xoa eo:“Muốn làm gì? Chúng ta cũng muốn ăn mứt quả, ngươi mua cho chúng ta mỗi người mấy cây!”
Tiểu tài chủ theo bản năng nắm chặt mứt quả trong tay:“Ta không, không có tiền…… Đây là cha, phụ thân vừa mua cho ta.”
“Không có tiền liền thoát y phục ra cầm! Các ngươi, thoát y phục hắn!”
Khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn của tiểu tài nhất thời bị dọa trắng bệch, mứt quả trong tay cũng rơi xuống đất.
“Dừng tay!”
Theo tiếng hét lớn, tiểu đại hiệp bạn nhỏ Tần Mộc từ trên một cái bàn nhảy vào trong sân.
“Rõ như ban ngày, lanh lảnh càn khôn! Các ngươi vậy mà dám đánh nhau trước mặt mọi người!”
Đám con nít kia quay đầu, nhìn thấy chỉ có một mình Tần Mộc, đứa nhỏ cầm đầu hừ một tiếng:“Ngươi không cần xen vào việc của người khác!”
Tiểu đại hiệp tiến lên từng bước, hai tay nắm chặt, bày ra một tư thế:“Chuyện này ta nhất định phải quản!”
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Hai bên nhất thời hỗn chiến.
……
Tiêu Dật chợt đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nó mới nhìn thấy có người đánh vào bụng Tần Mộc một quyền!