Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không khí phòng ăn thực kỳ lạ.
Lúc Đa Nạp nhìn thấy Mộ Dung Phong lấy khay ăn ra đồng thời đặt cơm cùng đồ ăn lên, cũng đã hiểu được lần này chạy trời không khỏi nắng. Mộ Dung Phong chỉ có hai khả năng làm khay cơm như vậy, một là lúc Tần Mộc kiêng ăn, năm đó Mộ Dung Phong hay dùng lý do “Không ăn hết đồ ăn trong khay sẽ không thể ăn món ăn mình thích”, đem hành vi kiêng ăn của Tần Mộc bóp chết từ trong nôi, nhưng mà bây giờ, tất nhiên là không cần sử dụng cách này; Đa Nạp chỉ phải bất đắc dĩ mà đối diện một khả năng khác, chính là Mộ Dung Phong muốn chỉnh một người nào đó, không có đầu óc cũng có thể nghĩ ra cái người nào đó này là ai.╮[╯▽╰]╭
Nhìn thấy Mộ Dung Phong đặt khay thức ăn trước mặt, Tần Mộc ngay cả lông mi cũng không nâng một chút, vẫn ngồi yên như cũ, tất nhiên còn chưa có phục hồi tinh thần lại từ đả kích, chỉ mới vài phút trước, nó theo thói quen muốn ngồi bên cạnh Tiêu Dật, lại bị Tiêu Dật lấy lý do “Ngươi tên điêu dân không biết lễ nghĩa liêm sỉ cách bản thái tử xa một chút!” Không thương lượng đường sống mà đuổi tới đối diện bàn. Lại tủi hờn mà nhìn Tiêu Dật thật lâu, lúc này mới chu môi cầm đôi đũa, không yên lòng lùa cơm vào miệng, ăn một đũa rớt ra gần nửa……
Mà bạn nhỏ tiểu Thái Tử Tiêu Dật vừa mới bị đoạt đi nụ hôn đầu tiên còn vô cùng bình tĩnh, nó ngồi trên cái ghế được cố ý nâng cao lên, nhìn khay thức ăn, một bên là cơm tẻ có hình dáng như bánh bao lớn tròn tròn, bên kia là sợi cà rốt xếp thành bốn ô vuông nhỏ, mỗi một ô nhỏ đều đặt thức ăn nhìn qua rất ngon, Tiêu Dật giơ lên chiếc đũa, không chút do dự hướng về món thịt bò xào nhìn ngon nhất. Tiêu Dật mím cái miệng nhỏ nhắn, hơi hơi phồng má, vừa lòng híp híp mắt, Mộ Dung quản gia thật không tệ, chuẩn bị món ăn đều thực ngon.
Cùng lúc Tiêu Dật đem thịt bò xào bỏ vào trong miệng thì Đa Nạp cũng không hạnh phúc như vậy, hắn cắn chặt răng, nhịn xuống hương vị kỳ quái trong miệng, khóe miệng vẫn còn duy giữ tư thế hơi hơi nhếch lên, giống như món ăn trong miệng quả thật là rất ngon.
Phòng ăn thực im lặng, chỉ ngẫu nhiên có tiếng vang thanh thúy khi bộ đồ ăn chạm vào khay. Tần Mộc vẫn uể oải như cũ, Đa Nạp chịu đủ tra tấn, Tiêu Dật tâm tình sung sướng, ăn vô cùng ngon, mà Mộ Dung Phong vẻ mặt bình tĩnh, mắt kính gọng vàng lần thứ hai đeo trên sống mũi.
Một lát sau, Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, tao nhã đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiêu Dật, cúi người hỏi:“Thái tử, có cần ăn thêm một chút nữa hay không?”
Tiêu Dật gật gật đầu:“Làm phiền Mộ Dung quản gia.”
“Đây là tôi phải làm.” Mộ Dung Phong mỉm cười đáp, tươi cười kia khiến hai người ngồi đối diện sợ ngây người, chẳng qua Tần Mộc là bị dọa ngốc, mà Đa Nạp là……[ tự hiểu ~]
Tần Mộc vốn đang mặt ủ mày chau nháy mắt khôi phục sức sống, nó chớp đôi mắt xinh đẹp, phẫn nộ trừng mắt Mộ Dung Phong, người này thế mà dám sắc, dụ Tiêu Dật của nó!!!
Thừa dịp Mộ Dung Phong rời khỏi phòng ăn, Đa Nạp tao nhã mà nhanh chóng cầm ly nước lên, uống một ngụm to, uống đến một nửa mới phát giác trong ly vậy mà là nước muối! Nồng độ còn không thấp!!! Đối mặt với hai ánh mắt sáng ngời mà hiếu kì của Tiêu Dật cùng Tần Mộc, Đa Nạp mím chặt môi, khổ sở nuốt nước muối vào trong bụng. Từ đầu tới cuối, trên mặt đều lộ vẻ ung dung mỉm cười.
Tiêu Dật yên lặng thu hồi tầm mắt, Đa Nạp quản gia này ngay cả uống miếng nước cũng nhẹ nhàng như vậy!
Ở phòng bếp Mộ Dung Phong nhìn ớt xanh cùng cà rốt trong khay ăn đều bị đẩy qua một bên, còn sắp xếp thật ngay ngắn chỉnh tề, tươi cười bên môi càng sâu hơn một chút, thì ra đứa nhỏ này cũng kén chọn. Vừa nghĩ, vừa để nhiều thịt bò và cà vào khay ăn nhiều hơn chút, nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một ít mộc nhĩ cùng cần tây.
Mộ Dung Phong rất nhanh liền quay lại phòng ăn. Vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy ly thủy tinh trước mặt Đa Nạp chỉ còn nửa lượng nước, Mộ Dung quản gia đại nhân bình tĩnh giơ tay cầm ly nước trước mặt, tao nhã uống một ngụm.
Tiêu Dật nhìn động tác của Mộ Dung Phong, mắt lộ ra ý tán thưởng, quả nhiên vẫn là Mộ Dung quản gia tốt hơn.
Bị Tiêu Dật coi nhẹ thật lâu Tần Mộc nhìn thấy cảnh này, lại sinh ra cảm giác nguy hiểm nghiêm trọng, Tiêu Dật vậy mà nhìn Mộ Dung Phong còn nhiều hơn nhìn nó!!! Này tuyệt đối không phải hiện tượng tốt!
Ăn cơm xong, Mộ Dung Phong giúp hai đứa nhỏ lau khô mặt cùng tay nhỏ bé, từ tủ lạnh lấy ra túi chườm đá đã chuẩn bị trước, bắt đầu giúp Tiêu Dật chườm đôi mắt sưng đỏ.
Tần Mộc nhìn Tiêu Dật ngoan ngoãn nghe lời Mộ Dung Phong, chạy tới nằm lên sô pha, sau đó để cho Mộ Dung Phong chườm mắt, từ đầu tới đuôi đều không có liếc nhìn nó một cái, tiểu ngôi sao nhỏ tuổi bạn nhỏ Tần Mộc của chúng ta càng thêm hờn tủi, nó đạp dép lê xoạch xoạch chạy tới, ghé vào bên tai Tiêu Dật líu ríu nói chuyện.
“Tiểu Dật, túi chườm nước đá này có lạnh hay không?”
Tiêu Dật mím môi không để ý tới, Tần Mộc lấy can đảm giơ tay kéo tay Tiêu Dật, thấy nó không bỏ ra, trong lòng vụng trộm vui vẻ một chút, lại hỏi:“Tiểu Dật, em có lạnh hay không?”
“Tiểu Dật, em có đói bụng không?”
“Tiểu Dật, em đang ngủ phải không?”
Cuối cùng, Tiêu Dật bỗng nhiên ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng khả nghi:“Tần Mộc, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!”
Tần Mộc ngưỡng cổ sững sờ nhìn Tiêu Dật, thấy hai má Tiêu Dật đỏ bừng, bỗng nhiên lắp bắp:“Anh, anh, anh……” Anh nửa ngày lại nói không được lý do, nó cũng không thể nói, nó sợ Tiêu Dật bị Mộ Dung Phong đoạt đi đi? Dù da mặt có dày như Tần Mộc, loại lời nói này cũng nói không nên lời.
Thấy Tần Mộc không nói chuyện, Tiêu Dật hơi hơi nhíu mi, chỉ chườm một lát, đôi mắt đã không còn khó chịu, nó cúi đầu nhìn Tần Mộc có chút ngốc, không khỏi thở dài, mở miệng nói:“Từ hôm nay trở đi, bản thái…… Ta bắt đầu dạy ngươi lễ nghi.”
Mộ Dung Phong ở một bên nhìn thấy bộ dáng Tiêu Dật hai má đỏ hồng nghiêm trang thở dài, đáy mắt hiện lên ý cười, thật ra đứa nhỏ này càng thú vị hơn tiểu ác ma kia một ít.