Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 11
“Cái gì? Cậu có thể cứu Nhậm Canh ư?” Hồ Đặng nhìn về phía tôi với vẻ kinh ngạc.
Chú ta không tin cũng có thể hiểu được. Dù sao tình huống của Hồ Nhậm Canh khác vớỉ Hứa Thanh Vân, Hứa Thanh Vân chỉ là bị Hoàng Tiên nhập vào mà thôi.
Còn Hồ Nhậm Canh đã bị mất hồn rồi, cậu bé còn có thể động đậy là bởi vì bị khống chế.
Tôi giải thích cho Hồ Đặng hiểu: “Không sai, mặc dù Nhậm Canh đã không còn hồn phách nhưng tuổi thọ của cậu bé vẫn còn, đèn dương vẫn còn sáng. Chỉ cần tìm được hồn phách của cậu bé thì còn có cơ hội cải tử hồi sinh.”
Hồ Đặng im lặng, chú ta không giỏi nhiếp hồn nạp phách nên có lẽ cũng không nghe hiểu tôi đang nói cái gì.
Tôi tiếp tục giải thích: “Giờ tý rắn treo thỉ thể, giờ sửu quỷ viếng. Đây là phương pháp giết người tà ác, bởi vì tuổi thọ của Nhậm Canh chưa hết, cậu bé không nên chết. Vậy nên thứ kia mới dùng tà thuật để giết cậu bé, đây là phương pháp lừa dối có thể để Nhậm Canh xuống âm ti một cách hợp lý.”
Hồ Đặng gật đầu, dường như chú ta đã hiểu rõ. Chỉ cần chưa hết thọ thì tất nhiên sẽ có cách cứu.
“Vậy tiếp theo phải làm gì bây giờ?” Hồ Đặng vội vàng hỏi.
Tôi nói: “Tìm hồn phách của Nhậm Canh để cậu bé về lại dương thê?’
Hồ Đặng nhíu mày rồi nói với vẻ lo lắng: “Khó lắm, chắc chắn hồn phách của Nhậm Canh đã bị thứ kia giấu dỉếm rồi. Chúng ta chỉ có thể thấy được con rắn bị nó sai bảo chứ không hề thấy nó đang trốn ở đâu. Thậm chí chúng ta còn không biết nó là cái gì, sao mà tìm được hồn phách của Nhậm Canh chứ.1′
Tôi lắc đầu rồi nói: “Cũng không khó, chúng ta không cần tìm ra thứ kia mà chỉ cần chờ là được. Sau khi người chết đều sẽ có âm sai tới bắt hồn, mà trước khi âm sai dẫn hồn đi sẽ để cho người chết nhìn mình lần cuối. Đây là quy tắc xưa giờ sẽ không thay đổi, cho nên chúng ta chỉ cần chờ tới giờ sửu lúc âm sai dẫn Nhậm Canh tới xem mình rồi ra tay là đủ.”
Ánh mắt của Hồ Đặng nhìn tôi như nhìn kẻ điên: “Cái gì? Cậu muốn cướp hồn từ tay âm sai ư?”
Tôi thở dài rồi nói tiếp: “Nếu như âm sai
bình thường thì tốt chuyện này chắc chắn sẽ làm được. Nhưng âm sai dẫn đường cho Nhậm Canh không phải là âm sai bình thường, ít nhất cũng là quỷ sai, thậm chí có thể là âm tướng.1′
Ông nội tôi có để lại một quyển sách cổ tên là “Ngọc Lịch Bảo Sao”, đó là một quyển sách kể về quy tắc của Âm Ty Địa Phủ, Âm Sai Âm Pháp một cách kỹ càng.
Trong sách có kể, sau khỉ người chết là sẽ có âm sai tới dẫn về Địa phủ để luân hồi chuyển thế.
Nhưng số lượng người chết hàng ngày là rất nhiều, có lẽ sẽ không đủ âm sai cho nên âm ai cũng chia ra làm rất nhiều loại. Ngoại trừ âm sai bình thường còn có sứ giả câu hồn, sau đó chính là quỷ sai, âm binh âm tướng. Thậm chí lúc gặp được quỷ hồn khó chơi thì Quỷ Đế sẽ tự ra tay đi bắt.
Hắc Bạch Vô Thường thuộc phạm trù quỷ sai, chúng rất mạnh nên chỉ khi nào gặp phải quỷ hồn khó chơi chúng mới xuất hiện.
Ngoại trừ những quỷ tốt âm sai này còn có âm sai là người sống. Tại dương gian, mỗi khu vực đều sẽ có một số bà cốt, đôi khi những bà cốt này sẽ được sung làm âm sai để dẫn đường. Cho nên bọn họ đều có khả năng đi tới
âm thế.
Nhưng âm sai xuất hiện không nhất định đều có thể bắt được hồn về. Có một số quỷ hồn có thù hận hoặc là âm khí quá nặng sẽ chạy trốn, đây cũng là nguyên nhân tại sao trên đời này lại có ác quỷ. Nếu như đột nhiên xảy ra tai nạn lớn, dẫn đến việc có quá nhiều người chết trong cùng một lúc thì âm sai sẽ không đủ, dẫn đến có một số cô hồn dã quỷ tồn tại.
Mà Hồ Nhậm Canh thuộc dạng quỷ hồn bị tà thuật hại chết, tuổi thọ của cậu bé còn chưa hết nên người dẫn đường cho cậu thấp nhất cũng phải là quỷ sai. Cũng không phải nói là nỗi hận của Hồ Nhậm Canh lớn đến đâu mà là do tà thuật này liên quan tới rất nhiều thứ. Làm như thế là vì để bảo vệ quy tắc của âm ti, phòng ngừa có người chen ngang.
Hồ Đặng nhìn tôi rồi nói: “Hoàng Kim à, cậu nói như thế thì tôi lại càng không thể để cậu mạo hiểm. Nếu như đối phương là yêu tà nghiệt súc thì tôi có thể dùng thanh đao này đánh nhau với nó, dù chết cũng được. Nhưng đối phương là quỷ sai, tôi không làm gì được. Mặc dù tôi cũng muốn Nhậm Canh sống lại nhưng tôi không thể kéo cậu xuống bùn, như thế tôi sẽ có lỗi với ông nội cậu.”
Những lời Hồ Đặng nói khiến tôi rất cảm
động. Mặc dù hai chúng tôi mới quen nhau có một ngày nhưng có lẽ vì ông nội nên chúng tôi thân nhau như đã quen từ lâu vậy.
Tôi nhìn Hồ Đặng rồi nói với vẻ chắc chắn: “Chú Đặng, lần này chú phải tin cháu. Chuyện này là vì cháu mà ra nên cháu không thể nào khoanh tay đứng nhìn được. Cháu vẫn rất tự tin, nếu chú không giúp đỡ thì cháu cũng sẽ ra tay một mình.”
Hồ Đặng cũng không phải là người nhiều chuyện, chú ta rất biết ơn tôi: “Được rồi, vậy thì làm như những gì cậu nói vậy. Nhưng cậu phải hứa với tôi rằng nếu như gặp phải nguy hiểm thì đừng cậy mạnh. Còn bây giờ muốn tôi phối hợp với cậu như thế nào?”
Tôi để Hồ Đặng đi chuẩn bị một cây đèn dầu, hai cây Lang Nha Bổng, ba xấp tiền giây, lại ngâm một vạc nước gạo nếp.
Rất nhanh sau đó Hồ Đặng đã chuẩn bị xong những thứ này. Tôi đo đạc khoảng cách một chút rồi bắt đầu bày trận.
Trận pháp mà tôi chuẩn bị bày tên là Kinh Hồn Trận, một khi quỷ sai tiến vào trong trận thì chỉ có thể lùi không thể tiến.
Tôi lấy hai cây Lang Nha Bổng cắm xuống bên trái và bên phải căn nhà. Sau đó lại viết
Kinh Hồn Chú lên xấp tiền giầy, tôi đốt hết tiền giấy rồi vẩy tro xuống trước cổng. Làm xong mọi thứ tôi mới bê vạc nước gạo nếp giấu trong vườn.
Cuối cùng tôi để Hồ Đặng cầm cây đèn dầu rồi canh giữ bên cạnh thi thể của Hồ Nhậm Canh, dặn chú ta rằng vừa tới giờ sửu là phải đốt tâm đèn lên. Nhất định phải giữ cho ngọn đèn luôn cháy, bởi vì đây là đèn Dẩn Hồn của Hồ Nhậm Canh.
Tôi lại nhấn mạnh với Hồ Đặng một điều rằng khỉ nghe thấy tiếng tôi đánh nát vạc nước thì phải không ngừng hò tên của Hồ Nhậm Canh.
Hồ Đặng lẩm nhẩm mỗi trình tự mà tôi nói sau đó bưng ngọn đèn dầu đi tới phòng của Hồ Nhậm Canh.
Còn tôi thì chọn một cái ghế gỗ sau đó ngồi chờ ở giữa sân, đợi giờ sửu tới.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, ngay từ đầu tôi còn rất bình tĩnh, nhưng càng đến gần giờ sửu tôi càng căng thẳng.
Dù sao thứ sắp tới cũng không phải là yêu ma quỷ quái bình thường mà là âm binh chân chính. Đây là Lân đầu tiên tôi tiếp xúc với thứ này, trước kia chỉ là nói trên lý luận mà thôi.
Cuối cùng thì cũng đã tới giờ sửu. Một cơn gió lạnh thổi qua, tôi thấy đống tro tàn trước cổng xuất hiện một dấu chân.
Bọn chúng tới…
Tôi vội vàng tụ khí ngưng thần, nhấc khí Huyền Dương của mình lên.
Theo sau sự xuất hiện của dấu chân là một đám bóng từ mờ tới rõ dần dần xuất hiện ở cổng.
Vậy mà lại có hai quỷ sai, không hổ là tà thuật do thứ kia làm ra. Rõ ràng là dưới âm tỉ cũng rất quan tâm tới chuyện này.
Quỷ sai đi đầu tiên không cao lắm, khoảng một mét năm một mét sáu, nó mặc một bộ đồ đen đầu đeo mũ quan, tay thì cầm một cái xích sắt.
Xích sắt đang xích ba hồn phách, xem ra chuyến này trừ Hồ Nhậm Canh còn câu hai âm hồn khác nữa.
Ba âm hồn này đều cúi đầu rồi xếp thành hàng. Phía sau còn có một quỷ sai thân hình cao lớn, tầm hai mét năm. Hình người mặt ngựa, cầm theo một cây Hắc Tiên, đây là đang áp trận.
“Hồ Nhậm Canh, đến nhà mi fôỉ, xuống
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");