Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trưa hôm đó, họ dừng chân nghỉ ở một quán trà ven đường.
Vì khí trời nóng bức nên trong quán rất đông người.
Thấy Thiên Long và hai vị phu nhân bước vào, tiếng ồn ào trong quán lập tức lặng đi, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ.
Ba người tìm chỗ ngồi xuống.
Nhưng tiếng ồn ào chỉ lặng đi một lúc, chợt một người cất giọng oang oang nói :
- Ðại Lực Vương ta hành khứ giang hồ đã mấy chục năm, nhưng chưa bao giờ thấy một lúc có hai mỹ nhân xinh đẹp đến như vậy!
Hắc Yến Tử nhíu mày nhìn sang, thấy người vừa nói là một trung niên hán tử chừng ba lăm bốn mươi tuổi, mặt béo núc như tảng thịt khiến người ta nhìn vào phải phát ớn!
Một hán tử ngồi cùng bàn với tên này thấp giọng :
- Ðại Lực Vương! Cẩn thận đấy! Ðó là hoa đã có chủ...
Tên béo núc trừng mắt nói :
- Có chủ thì sao chứ? Làm hoa cho người ta hái, làm gái cho người ta nhìn. Gặp nữ nhân xinh đẹp mà không nhìn thì chẳng phí mất hay sao.
Bấy giờ Kim Cương Thần vừa buộc ngựa xong bước vào, nghe tên hán tử buông lời bất kính liền nổi giận quát :
- Chu Bật! Uống trà thì bớt miệng lại, chẳng sợ người ta bảo ngươi là người câm đâu!
Ðại Lực Vương nhìn sang, chợt phá lên cười to nói :
- Tưởng vệ sĩ hộ hoa là ai, thì ra là đại cao thủ Kim Cương Thần Tiền Nhị! Hô hô hô...
Hắn cười làm rung những tảng thịt nung núc trên mặt trông rất khoái trá, không giấu sự mỉa mai.
Tên ngồi cùng bàn Ðại Lực Vương nói :
- Lão Chu! Nghe nói Tiền lão ca dạo này rất lợi hại, ngay cả đến Tàn Tâm Nhân Ma Ðoàn Mộc mà cũng dám chơi vào. So với lão họ Ðoàn thì ngươi tính vào đâu mà dám chọc giận Tiền lão ca chứ?
Một tên khác tiếp lời :
- Ta cũng nghe nói đến chuyện này. Tưởng rằng Tiền Nhị đã bị Tàn Tâm Nhân Ma moi tim uống rượu, không ngờ hắn còn sống đến bây giờ, thật là may mắn!
Ðại Lực Vương cố mở to đôi mắt hí nói :
- Thật vậy sao? Hôm nay Ðại Lực Vương ta gặp phải vị sát tinh là cao thủ tam lưu Kim Cương Thần, chỉ e chuốc lấy đại họa rồi! Hô hô hô...
Kim Cương Thần vốn có quen mấy tên này, biết Ðại Lực Vương Chu Bật tuy miệng bô bô những không có tà tâm, xưa nay chưa làm điều gì tàn ác.
Bị châm biếm bụng có tức, nhưng quả tình trước đây mấy tháng võ công mình còn kém xa đối phương, Kim Cương Thần chỉ cười nói :
- Các vị bằng hữu! Tiền Nhị này biết các vị không phải ngày một ngày hai. Muốn trêu chọc gì huynh đệ cũng chịu được, nhưng xin đừng phạm đến hai vị phu nhân, nếu không Tiền Nhị sẽ liều mạng với các vị đấy!
Ðại Lực Vương nhíu mày hỏi :
- Tiền bằng hữu! Ngươi liều mạng bằng cách nào?
Kim Cương Thần điềm nhiên bước đến bàn hắn, bưng chén rượu lên uống cạn một hơi rồi dụng lực bóp mạnh.
Chén rượu vỡ tan thành bụi phấn!
Ðại Lực Vương “à” một tiếng, run giọng hỏi :
- Tiền... Tiền Nhị... Ngươi làm trò... ảo thuật đấy ư?
Tên khác tiếp lời :
- Tiền... bằng hữu! Ngươi gặp được thần tiên hay sao thế?
Nên biết chén trà tuy dễ vỡ nhưng muốn bóp thành bụi phấn, trừ phi là cao thủ nhất lưu, đừng nói là Tiền Nhị tam lưu mà ngay đến Ðại Lực Vương cũng chưa làm được.
Vì thế, mười mấy khách nhân trong quán đều ngạc nhiên nhìn Kim Cương Thần, vừa kinh dị, vừa thán phục.
Nhưng phần đông đều tỏ vẻ hoài nghi, cũng như Ðại Lực Vương, cho rằng y làm trò ảo thuật nào đó.
Tên ngồi cùng bàn Ðại Lực Vương hỏi :
- Tiền lão ca gặp được phép màu gì mà chỉ trong mấy tháng, ngươi luyện thành nhất thân võ công cao cường như thế?
Kim Cương Thần cười ngượng nghịu không đáp, quay lại bàn.
Trong lúc ba người đang uống trà, hai con Kim Mao Hầu không biết phát hiện được điều gì bỗng chạy ra khỏi quán.
Kim Cương Thần liền đuổi theo.
Chờ lâu không thấy trở lại, Hắc Yến Tử sốt ruột nói :
- Không biết đã xảy ra chuyện gì thế?
Thiên Long nói :
- Kim Linh phát hiện có người ở trong rừng sau quán.
- Chúng ta ra đó xem!
Thiên Long trả tiền trà, cùng hai thê tử vòng ra sau quán.
Cách quán chừng nửa dặm, trong một đám rừng thưa, có một đám mười mấy người cao thấp gầy béo khác nhau đang vây lấy Kim Cương Thần và hai con Kim Mao Hầu.
Cả ba đứng thành thế chân vạc dựa lưng vào nhau hướng ra ba phía sẵn sàng đối địch.
Kim Linh tỏ ra rất quy củ, thi xuất một chiêu “Thần Long Bái Vỹ” hướng sang đối phương ra ý chờ hầu giáo.
Thiên Long và hai vị phu nhân tới cách mười trượng thì dừng lại chờ xem sự thể diễn biến ra sao, thấy thế không nhịn được cười.
Một tên hán tử quát lên :
- Súc sinh mà cũng biết đánh nhau có bài có bản y như thật! Ðể ta xem ngươi chịu được mấy chiêu?
Nói xong chồm tới, xuất chưởng đánh ra!
Khẹc! Khẹc!
Kim Linh trả lời hai tiếng lướt sang bên như ánh chớp.
Tên hán tử chỉ thấy mắt hoa lên, chưa kịp định thần thì con khỉ đã nhảy phắt lên vai hắn, vung tay đánh ra hai tát.
Bốp! Bốp!
Tên hán tử cố nén đau, định rút đao ra nhưng tay mới sờ vào chuôi thì bị Kim Linh dụng lực dẫm mạnh làm người hắn lạng đi.
Kim Linh vung chưởng đánh vào hậu tâm làm tên kia ngã sấp xuống.
Bên kia, Kim Lợi không khách khí như trượng phu, vươn tay chộp lấy một tên hán tử khác ném ra ngoài vòng vây làm tên này vướng vào một cành cây treo tòng teng lên đó.
Tên thứ ba lao vào Kim Cương Thần, y bình tĩnh chờ hắn lại gần mới đánh ra một chưởng làm hắn bay tít lên không, một tên đồng bọn hốt hoảng nhảy lên đỡ lấy mới không bị rơi vỡ đầu.
Chỉ nhìn qua mấy chiêu, Thiên Long nhận ra hai con Kim Mao Hầu và Kim Cương Thần dư sức đối phó với địch nên không phải bận tâm nữa, dùng Truyền Âm Nhập Mật nói với Kim Cương Thần :
- Các ngươi cứ ở đây giáo huấn chúng, nhưng đừng xuất thủ nặng quá. Chúng ta đi trước, vừa đi vừa chờ.
Nói xong cùng hai vị phu nhân quay lại quán, lên ngựa phóng đi.
* * * * *
Chiều hôm đó, trên khúc quan đạo xuyên qua một khu rừng rậm xuất hiện hai con khỉ sắc lông đỏ rực chạy trước một kỵ sĩ cao lớn, bận hắc y, cưỡi ngựa ô.
Cách sau một quãng còn có ba kỵ sĩ khác, một nam hai nữ.
Nam nhân là một thiếu niên chừng hai mươi hai mốt tuổi, dáng vẻ thư sinh, mặt đẹp như ngọc.
Hai nữ nhân, một người chừng hăm mốt hăm hai, người kia mới mười tám mười chín, đều xinh đẹp như tiên nữ giáng trần.
Ba người cưỡi trên những con ngựa sắc lông khác nhau, bạch, nâu tím và đen, đều là giống thần câu thiên lý.
Ðoàn nhân mã chẳng phải ai xa lạ, gồm hai con Kim Mao Hầu Kim Linh, Kim Lợi, Kim Cương Thần, Thiên Long và hai vị phu nhân Thiên Sơn Tử Phụng Trần Vân Phụng và Hắc Yến Tử Triệu Thanh Thanh.
Hắc Yến Tử thấy trước mặt đều là rừng rậm ngút ngàn, lo lắng nói :
- Trời đã sắp tối mà chẳng có triệu chứng gì cho thấy gần đây có trấn thành thôn xóm gì, chỉ e phải ngủ lại giữa rừng hoang mất!
Thiên Long cười nói :
- Cho dù có ngủ giữa rừng hoang cũng còn hơn trong hắc lao ở Tam Thanh hạ viện kia mà?
Nhắc lại chuyện cũ, Hắc Yến Tử đỏ bừng mặt, liếc xéo Thiên Long nói :
- Chàng thật xấu!
Thiên Sơn Tử Phụng sợ tình hình thêm căng thẳng, liền chen vào :
- Thanh muội đừng trách tướng công nữa! Chỉ vì chúng ta mải chơi nên mới trễ lại. Nhưng có ngủ đêm giữa rừng thì có sao đâu? Trước đây chúng ta hành đạo giang hồ chẳng đã nhiều lần ngủ bờ ngủ bụi là gì?
Hắc Yến Tử xìu mặt nói :
- Phụng thư chỉ biết bênh chàng thôi.
Giữa lúc ấy, chợt thấy Kim Cương Thần quay ngựa lại nói :
- Công tử! Có chuyện rồi!
Thiên Long nhíu mày hỏi :
- Gì vậy?
Kim Cương Thần đáp :
- Trước mặt có một chiếc Thiên Ma lệnh cắm giữa đường.
- Thì sao?
- Người ta nói rằng nếu gặp Thiên Ma lệnh cắm giữa đường thì không được đi qua, nếu không sẽ dẫn đến xung đột với Thiên Ma giáo.
Thiên Long “hừ” một tiếng nói :
- Có lý đâu như vậy? Giá như có đường rẽ thì còn tạm được. Nhưng ở đây lại là đường xuyên rừng duy nhất. Ðường sá là của chung. Thiên Ma giáo có quyền gì mà ngăn cấm hành nhân chứ? Chẳng lẽ người ta chỉ vì một lá kỳ lệnh vớ vẩn mà phải quay lại?
Thiên Sơn Tử Phụng tiếp lời :
- Thiên Ma giáo cậy người đông thế mạnh, trong giáo có nhiều cao thủ, càng ngày càng bạo ngược, không coi võ lâm ra gì...
Thiên Long nói :
- Tiền Nhị, hãy dẫn Kim Linh và Kim Lợi tới thăm dò xem có người của chúng không và chặn đường có ý đồ gì?
Kim Cương Thần vội đáp :
- Tuân lệnh!
Nói xong quay ngựa lại.
Y không phải chỉ một lần ở tửu lâu suýt bị tên Phó đường chủ Tàn Tâm Nhân Ma Ðoàn Mộc moi tim uống rượu mà trước đây còn bị người của Thiên Ma giáo ức hiếp nhiều lần nên rất căm tức.
Nay theo một vị công tử và hai phu nhân không sợ trời, không sợ đất, lại học được võ công thặng thừa, có đôi Kim Mao Hầu đầy bản lĩnh tùy hành thì còn sợ gì ai nữa?
Thừa lệnh chủ nhân, y dẫn hai con khỉ quay lại, trước tiên nhảy xuống ngựa nhổ lá cờ nhỏ hình tam giác màu đen thêu chiếc đầu lâu trắng hếu ném vào rừng rồi lên ngựa thản nhiên đi.
Ði chừng hai mươi trượng chợt thấy một chiếc xe kiệu đổ nghiêng bên vệ đường, bánh xe lăn lóc mỗi chiếc một nơi, rèm kiệu tơi tả, người ngựa không biết đã chạy đâu mất.
Kim Cương Thần đang nghĩ xem vừa xảy ra chuyện gì thì chợt nghe tiếng Kim Linh kêu trong rừng, liền chạy ngay vào đó.
Cách đường chừng mười trượng có bốn tử thi nằm rải rác gồm một trung niên hán tử bận hoàng y, chừng hơn bốn mươi tuổi, trên người có rất nhiều vết đao kiếm, máu đã đông lại.
Ba tên khác ít tuổi hơn, bận hắc y, tay cầm đại đao, bị chưởng lực đánh chết, một tên bị đánh vỡ đầu, hai tên khác chết do nội thương, thất khiếu trào máu mà chết.
Căn cứ vào hiện trường thì hoàng y hán tử bị quần tặc vây công, tuy giết được ba tên nhưng bị trúng loạn đao mà chết.
Kim Cương Thần quan sát tử thi một lúc, sau đó quan sát xung quanh nhưng không phát hiện được gì, chợt thấy Kim Linh từ trong rừng chạy ra.
Nó kêu lên mấy tiếng tỏ vẻ sốt ruột, kéo tay Kim Cương Thần chạy vào rừng.
Ði thêm năm sáu trượng nữa lại thấy ba tử thi khác nằm dưới tán lá rậm rạp, cũng là một hoàng y nhân bị giết vì đao kiếm như người ngoài kia và hai tên hắc y hán tử bị giết vì bị nội thương.
Trong rừng sâu vang ra tiếng la hét.
Không chút do dự, Kim Cương Thần cùng Kim Linh tiến về phía đó.
Ði thêm vài chục trượng nữa, rừng thưa hẳn ra.
Trên một bãi cỏ rộng tới hơn mười trượng có tới ba mươi tên hắc y hán tử tay cầm đao kiếm đứng thành vòng rộng.
Chắc rằng bọn này là giáo đồ Thiên Ma giáo.
Vì không trông thấy trong vòng vây có ai, Kim Cương Thần phải di chuyển một lúc mới thấy có hai thiếu nữ bận thanh y ngồi giữa đám cỏ, xung quanh cắm rất nhiều cành cây, không biết dùng để làm gì?
Hai thiếu nữ còn rất trẻ, chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, chừng như là chủ tỳ.
Chợt nghe một tên trong bọn giáo đồ cười “hắc hắc” nói :
- Gia Cát cô nương! Hãy theo lời khuyên của ta dẹp bỏ trận đồ đi! Tại nơi hoang vu này, cho dù ngăn cản được chúng ta, cô nương cũng không thể ra khỏi đó mà đi đâu được. Chỉ cần sau một vài ngày, không có cơm ăn, không có nước uống, dưới nắng hè chói chang này thì chịu sao cho nổi?
Một tên khác tiếp lời :
- Thiếu giáo chủ chúng ta chọn cô nương, nên coi đó là đại phúc. Cô nương hãy nghĩ mà xem, trong võ lâm còn có môn phái nào thế lực sánh nổi với Thiên Ma giáo? Ðược làm Thiếu giáo chủ phu nhân, quyền uy chẳng kém gì hoàng hậu trong triều, tất cả mỹ nhân trong thiên hạ đều ao ước, sao cô nương lại từ chối?
Tên thứ ba cười “hắc, hắc” nói :
- Cô nương đừng cố chấp như thế! Hãy ngoan ngoãn theo chúng ta về, chỉ e sau này cô nương còn cám ơn chúng ta nữa...
Tên này còn chưa nói xong, thì chợt quần ma trở nên hỗn loạn.
Chẳng biết căn cơ gì, đồng loạt vang lên nhiều tiếng la kinh hoảng :
- Úi cha, đau quá!
- Ai cắt mất tai của ta rồi?
Một tên khác bưng mặt rú lên, từ hố mắt máu trào ra: nguyên là cả đôi mắt bị khoét, con ngươi lòi hẳn ra ngoài.
Một tên cao giọng quát :
- Chuyện gì thế?
Mấy tiếng người nhao nhao đáp :
- Có một con khỉ... hai con khỉ... dám xuất thủ đánh người!
Tên kia sừng sộ :
- Khỉ mà làm được gì chứ? Các ngươi...
Hắn chưa nói xong thì một bóng đỏ như lửa thoáng qua, chưa kịp hiểu chuyện gì thì bưng mặt rú lên, hai má bị cào mười đường sâu như dao chém lộ cả xương trắng, máu tuôn ra xối xả!
Trong chốc lát, đã có mười mấy tên hán tử bị thương, bọn giáo đồ kẻ lăn lộn kêu la, kẻ vung đao kiếm đuổi theo hai con Kim Mao Hầu, tạo thành cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Vòng vây bị giải trừ.
Kim Cương Thần thấy hai con khỉ đùa giỡn với bọn giáo đồ, chân tay cũng ngứa ngáy liền rút Ðộc Cước Ðồng Nhân ra lao vào bọn hắc y hán tử thi thố bản lĩnh.
Một tên bị Ðộc Cước Ðồng Nhân đánh trúng vai ngã nhào xuống, la lên :
- Tên Hộ pháp này...
Tên khác tránh qua một chiêu của Kim Cương Thần, lùi lại nói :
- Ủa! Tên này... hình như là Tiền Nhị?
Tên vừa bị đánh trúng vai lồm cồm bò dậy nói :
- Không sai! Không ngờ lại là hắn.
Một tên hán tử chừng bốn mươi tuổi, người cao gầy, sắc mặt vàng bủng như con bệnh kinh niên nhảy tới chặn trước mặt Kim Cương Thần quát :
- Tiền Nhị! Vì sao ngươi thò mặt vào đây làm náo sự vậy chứ? Không thấy Thiên Ma lệnh của bổn giáo cắm giữa đường hay sao? Chẳng lẽ ngươi không biết phạm vào cấm kỵ của Thiên Ma giáo sẽ chịu hậu quả thảm khốc thế nào?
Kim Cương Thần nhìn lại, thấy đối phương là Nguyễn Vinh, Hương chủ trong Ðịa Sát đường của Thiên Ma giáo.
Năm trước y bị Nguyễn Vinh đánh một trận thừa sống thiếu chết phải nằm liệt giường hai tháng mới khỏi, nay gặp lại đâu dễ bỏ qua?
Liền cười “hắc, hắc” đáp :
- Thì ra là Nguyễn hương chủ! Chắc các hạ còn nhớ chuyện năm ngoái ở Trịnh Châu chứ? Ðại ân đại đức đó Tiền mỗ không quên đâu! Hôm nay chúng ta sẽ tính cả vốn lẫn lời!
Nguyễn Vinh tức giận quát :
- Tiền Nhị! Ngươi hôm nay ăn phải gan hùm hay sao thế? Có phải đã chán sống rồi không? Hay mắc phải bệnh gì?
Kim Cương Thần cười “hắc, hắc” đáp :
- Nguyễn hương chủ ngươi đoán không lầm! Tiền mỗ vừa mắc một chứng bệnh, đó là ngứa ngáy chân tay không sao chịu nổi, nhất định phải động thủ mới được! Không biết Hương chủ có thể giúp ta trừ được quái bệnh đó không?
Nguyễn Vinh vừa ngạc nhiên vừa tức giận quát lên :
- Người đâu! Ðến lột da tên này cho ta! Sau này hắn sẽ không bao giờ ngứa ngáy nữa!
Năm tên hán tử được lệnh, tay lăm lăm binh khí vây lại.
Hai con Kim Linh, Kim Lợi cũng dừng tay không đánh nữa, tới gần Kim Cương Thần định trợ giúp.
Kim Cương Thần cười “hô hô” nói :
- Với năm tên tiểu quỷ này thì cần gì hai vị sư phụ chọc tay vào?
Nói rồi ra hiệu cho hai con khỉ lùi ra.
Năm tên hán tử chợt quát lên :
- Sát!
Với bản chất hung hăng, chúng không cần nhiều lời, quát xong vung đao kiếm chém sang ngay.
Sau khi uống Trợ Công hoàn và luyện thành Hỗn Nguyên khí công cùng một số võ học thặng thừa khác, Kim Cương Thần biết công lực mình tăng tiến hơn ngày xưa nhiều lần, đâu còn sợ gì đao kiếm của bọn giáo đồ nhãi nhép này nữa?
Y vận Hỗn Nguyên khí công tới năm thành, tay cầm Ðộc Cước Ðồng Nhân di chuyển trong vòng đao quang kiếm ảnh, bình tĩnh đối phó.
Ðộc Cước Ðồng Nhân là binh khí hạng nặng, Kim Cương Thần lại có sức vóc hơn người, công lực cao hơn đối phương nhiều nên không ngại va chạm, cứ đánh bừa vào giữa màn đao kiếm.
Choang! Choang! Choang!
Chỉ trong chớp mắt, ba thanh đao kiếm bay vút lên không, ba tên hán tử cảm thấy tay tê chồn, kinh hãi lùi lại.
Tên thứ tư vừa thu đao về thì bị pho tượng đồng đánh trúng vai vỡ nát, người lệch hẳn đi ngồi phịch xuống.
Nguyễn Vinh thấy Tiền Nhị tỏ thần uy như vậy, vừa sợ vừa tức, gào lên :
- Tất cả xông vào! Băm nát hắn cho ta!
Thét xong, chính hắn là người đầu tiên vung Quỷ Ðầu đao xông vào.
Ngày xưa hắn chỉ dùng một tay cũng dễ dàng đánh trọng thương Tiền Nhị, nay thấy công lực y tăng tiến một cách khác thường như vậy thì vừa hoài nghi vừa ghen tức, quyết băm đối phương thành muôn mảnh cho hả dạ.
Thanh Quỷ Ðầu đao trong tay hắn phát liền ba chiêu tuyệt học, nhằm vào ba mươi sáu yếu huyệt trên người địch nhân mà đâm, chém, bổ.
Ðộc Cước Ðồng Nhân nặng đến bốn mươi cân nhưng trong tay Tiền Nhị chỉ như một thứ đồ chơi.
Thời gian qua, Thiên Long nghiên cứu ra một loại võ học dành riêng cho binh khí đặc thù Ðộc Cước Ðồng Nhân đặt tên là Kim Cương Thần thập nhị thức, y rất hứng thú luyện môn võ học này, bây giờ liền đem ra dùng thử.
Quả nhiên Kim Cương Thần thập nhị thức rất lợi hại, chỉ sau ba chiêu đã đánh bật ngọn Quỷ Ðầu đao khỏi tay Nguyễn Vinh.
Tên này nằm mộng cũng không ngờ Tiền Nhị có thể thắng mình nên khi bị đánh bật binh khí thì đứng ngây ra.
Kim Cương Thần hận tên này nhập cốt, quát lên :
- Nộp mạng!
Lời chưa dứt đã xông vào, Ðộc Cước Ðồng Nhân lại vung lên.
Nguyễn Vinh trấn tĩnh lại, không còn binh khí, cũng không kịp tránh đành vung tay lên đỡ.
Nhưng cánh tay bằng xương bằng thịt của hắn làm sao địch nổi pho tượng đồng nặng bốn mươi cân với thần lực của Kim Cương Thần có uy lực vạn cân?
Chỉ nghe “rắc” một tiếng khô khan, cánh tay tên Hương chủ bị đánh gãy xuống.
Chẳng những thế, dư lực của pho tượng đánh ập vào ngực làm hắn ngã xuống, miệng phun một vòi tiễn huyết.
Bọn giáo đồ đã thương vong quá nửa, nay thấy Nguyễn hương chủ bị trọng thương, kinh hoảng tranh nhau chạy.
Bấy giờ tới lúc hai con Kim Mao Hầu lao tới chặn đường, mặc sức tàn sát.
Tiếng rú thảm nổi lên làm chấn động cả khu rừng, cả bọn theo nhau ngã xuống lăn lộn một lúc rồi nằm yên.
Không có tên nào thoát được ra ngoài bãi cỏ.
Trận đấu kết thúc chóng bánh, chỉ chưa tới một nửa canh giờ.
Bấy giờ Thiên Long và hai vị phu nhân nghe tiếng cũng xuyên rừng chạy tới.
Chợt thấy giữa đám cành cây, một trong hai thanh y thiếu nữ dìu đồng bọn đã hôn mê bất tỉnh lên, vừa khóc vừa nói :
- Tiểu thư! Tỉnh lại đi! Ðịch nhân đã bị đánh tan rồi!
Thiên Sơn Tử Phụng và Hắc Yến Tử liền chạy tới định giúp một tay.
Thiên Long đang chăm chú nhìn đám cành cây cắm chằng chịt trong một khu vực ba bốn trượng, thấy hai thê tử chạy vào vội la lên :
- Không được vào!
Hắc Yến Tử dừng lại, ngạc nhiên hỏi :
- Vì sao thế?
Thiên Long đáp :
- Ðó là Bát Quái trận! Những cành cây kia tuy thấp nhỏ nhưng cắm theo một quy luật rất ảo diệu. Nếu người không biết trận pháp này chỉ cần rơi vào đó là giống như lạc vào một khu rừng đại ngàn, mỗi cành cây là một đại thụ, mỗi viên sỏi biến thành một tảng quái thạch không thể vượt qua, gió nhẹ biến thành cuồng phong, có khi mất cả tháng mà chỉ quanh quẩn trong một vòng vài bước, nhưng lại ngỡ là mình vừa vượt qua hàng trăm dặm đại ngàn, cho dù không chết thì cũng kiệt sức, thậm chí hôn mê...
Thiên Sơn Tử Phụng “à” một tiếng nói :
- Thiếp cũng biết là trận thức, nhưng không nghĩ là lợi hại như thế, suýt nữa thì nguy!
Hắc Yến Tử hỏi :
- Nếu đã là trận thức lợi hại như thế thì làm sao chúng ta ở đây thấy rõ cảnh tượng trong trận như thế?
Thiên Long nghĩ ngợi một lúc mới trả lời :
- Ðiều này có hai khả năng, một là người bố trận cố tình làm như thế để thu hút đối phương vào trận hoặc người bố trận chưa thật tinh thông, dùng nhầm một góc “ảo” thành “thực”. Theo ta nghiên cứu được trong Bí Ðồ Trận Ðại Pháp của Càn Khôn động chủ để lại để đối chiếu với trận này thì chỉ cần di chuyển cành cây ở góc “Càn” sang tả hai tấc, cành ở góc “Khôn” sang hữu hai tấc là sẽ thành ảo giác toàn phần, bên ngoài nhìn vào không thấy gì nữa.
Hắc Yến Tử hỏi :
- Tướng công có biết cách phá trận không?
Thiên Long đáp :
- Ta tin rằng có thể.
Thiên Sơn Tử Phụng vội nói :
- Vậy thì mau vào cứu giúp hai vị cô nương trong đó đi!
Thiên Long gật đầu, từ cửa “Thiên” ở góc Đông nam đi thẳng vào giữa đám cành cây chằng chịt.
Vừa qua khỏi cành cây, chợt thấy trước mặt bỗng tối sầm, thành xây đá dựng, cành lá đan nhau chằn chịt, xung quanh rừng rậm ngút ngàn, gió rít lên ghê rợn, cát bụi mịt mù trời đất, giống như vừa lạc vào một cơn ác mộng.
Rơi vào cảnh đó, người yếu bóng vía ắt sẽ ngất đi.
Nhưng Thiên Long có định lực rất tốt, chàng lại vững tin vào khả năng của mình, cứ chiếu theo phương vị bình tĩnh tiến sâu vào.
Với trận đồ lợi hại này, chỉ cần bước nhầm nửa bước là lạc vào thiên la địa võng, có đi cả tháng cũng chỉ quanh quẩn trong vài bước chân.
Ngoài trận chàng đã xác định khoảng cách và vị trí, đi một lúc thì trông thấy hai thiếu nữ, một người bận cung trang, còn người kia ăn vận theo lối tỳ nữ, cả hai mới mười lăm mười sáu tuổi, đều rất xinh đẹp.
Thiếu nữ vận cung trang đã ngất đi trong tay thanh y tỳ nữ.
Thiên Long hỏi :
- Cô nương, vị tiểu thư sao thế?
Tỳ nữ đang lo cuống cuồng không biết làm gì, chợt nghe có tiếng người hỏi vội ngẩng lên, thấy trước mặt mình là một trang công tử phong lưu tuấn tú, bụng vừa mừng vừa lo, chỉ ngây mặt nhìn chàng.
Cô ta vốn không biết cách ra khỏi trận đồ này, chỉ tiểu thư biết thì nay đã hôn mê bất tỉnh làm sao thoát ra được?
Vị công tử tuấn tú kia vào được tới đây tất thông hiểu trận đồ, hơn nữa trong cảnh hoạn nạn này có người trợ giúp sẽ là một hy vọng lớn.
Nhưng người trong giang hồ lòng dạ khó lường, biết có thể tin được không?
Thiên Long trầm tĩnh nói :
- Tại hạ nghĩ rằng cô nương đang cần giúp đỡ.
Giọng nói ôn tồn của chàng làm tỳ nữ yên tâm phần nào.
Cô ta lau đôi mắt nhòe lệ đáp :
- Tỳ nữ là Tiểu Lan, còn gia tiểu thư là Gia Cát Minh Châu. Tiểu thư vốn không được khỏe, liền mấy hôm bị bọn tặc nhân truy bức, ăn uống thất thường. Vừa rồi tiểu thư chợt phát run, toàn thân lạnh ngắt rồi hôn mê bất tĩnh, tỳ nữ không biết làm thế nào...
Thiên Long hỏi :
- Chỉ có hai vị cô nương thôi sao? Vì sao lại lạc tới đây?
Tiểu Lan đáp :
- Chúng tôi bị quần tặc Thiên Ma giáo truy sát. Còn có Trần đại thúc và Vương đại thúc đã bị chúng sát hại.
Tới đó, nước mắt lại trào ra.
Thiên Long nhìn tiểu thư trên tay Tiểu Lan, thấy mặt cô ta tái mét, hơi thở hầu như không nghe thấy nữa, do dự một lát rồi nói :
- Tiểu Lan cô nương, theo tại hạ thấy thì tình trạng của tiểu thư cô đang rất nguy kịch, không biết có thể để tại hạ xem bệnh được không?
Tỳ nữ chẳng cần đắn đo gì, nghe vậy mừng rỡ nói :
- Công tử có thể bắt mạch xem bệnh được ư? Vậy thì quý hóa quá! Xin ngài cứu chữa giúp tiểu thư đi!
Thiên Long cúi xuống, đặt ngón tay vào Uyển mạch Gia Cát Minh Châu.
Vừa mới bắt được huyệt mạch, chàng bỗng biến sắc, tựa hồ như gặp chuyện gì rất nghiêm trọng.
Tiểu Lan chăm chú theo dõi nét mặt chàng, thấy vậy cuống lên nhưng không dám hỏi.
Thiên Long thăm mạch rất kỹ, hình như cố kiểm tra xem chẩn đoán của mình có đúng hay không, cuối cùng buông tiếng thở dài rồi chậm rãi đứng lên.
Tiểu Lan vội hỏi :
- Công tử! Gia tiểu thư thế nào?
Thiên Long không đáp, lấy bình dốc bốn viên Thượng Thanh hoàn giao cho Tiểu Lan bảo :
- Cô nương, tiểu thư của cô bị bệnh để lâu không chữa nên thành biến chứng, lại thêm cơ thể suy nhược và thần kinh quá căng thẳng nên mới ngất đi. Bây giờ hãy cho tiểu thư uống vào hai viên, chờ khi tỉnh lại uống hai viên nữa, hy vọng sẽ qua khỏi.
Chợt nghe tiếng Thiên Sơn Tử Phụng réo gọi ngoài trận :
- Tướng công! Tình hình có nghiêm trọng lắm không? Sao không mang ra ngoài này điều trị?
Thiên Long nhìn Tiểu Lan nói :
- Cô nương cứ ngồi ở đây, tại hạ giải trừ trận đồ rồi sẽ cùng nhau chữa bệnh cho tiểu thư cô.
Chàng xác định lại phương vị rồi bước ra cửa “Khôn” nhổ cành cây ở góc trận đó đi rồi sang hai cửa khác là “Địa”, “Tốn” cũng làm tương tự.
Gió lập tức ngừng hẳn, ảo ảnh biến mất chỉ còn lại những cành cây rời rạc Bát Quái trận đã được giải trừ.
Chàng hướng ra ngoài trận nói :
- Trận thức đã mất tác dụng, Vân Phụng và Thanh muội vào đi!
Thiên Sơn Tử Phụng và Hắc Yến Tử liền chạy vào giữa trận hỏi :
- Tướng công! Cô nương đó bị bệnh gì?
Thiên Long thở dài đáp :
- Cô ta bị suy nhược quá lâu nên kiệt sức, lại thêm quá sợ hãi làm thần kinh căng thẳng quá độ mà ngất đi. Nhưng cái đó ta đã cho uống hai viên Thượng Thanh hoàn, khi tỉnh lại sẽ cho uống hai viên nữa sẽ không việc gì.
Thiên Sơn Tử Phụng nói :
- Thế là ổn rồi!
Thiên Long chợt trầm ngâm nói :
- Chỉ là...
Thiên Sơn Tử Phụng nhíu mày hỏi :
- Thế nào? Chẳng lẽ cô ta còn có bệnh tình gì khác nữa?
Thiên Long gật đầu :
- Không sai!
- Bệnh gì vậy?
- Tam Âm Tuyệt Mạch!
Hắc Yến Tử kinh dị kêu lên :
- Chàng nói sao? Thiếu nữ này bị bệnh Tam Âm Tuyệt Mạch à?
Thiên Long thở dài đáp :
- Chính thế. Tam Âm Tuyệt Mạch là một trong những tuyệt chúng nan y, nếu nhẹ thì khí huyết không điều hòa, nặng thì phải nằm liệt giường cho đến chết. Người còn trẻ tuổi mà bị bệnh này ác hóa thì sẽ chết rất nhanh. Cô nương này vì luyện qua nội công tâm pháp thượng thừa mới sống được tới nay, thế nhưng...
Tới đó chợt dừng lại.
Thiên Sơn Tử Phụng phát bực nói :
- Nhưng sao? Người ta thì lo chết đi được mà chàng cứ ấp úng như ngậm hột thị là nghĩa gì chứ?
Thiên Long nhíu mày nói :
- Chắc rằng cô ta đã từng chữa trị nhiều nơi nhưng vô hiệu. Thời gian qua chỉ nhờ vận nội công tâm pháp mà duy trì được tính mạng, nhất là trong điều kiện cơ thể suy nhược như bây giờ.
Hắc Yến Tử hỏi :
- Chẳng lẽ không cứu được nữa hay sao?
Thiên Sơn Tử Phụng tiếp lời :
- Cô ấy tuổi trẻ và xinh đẹp như thế... Cớ sao ông trời bất công như vậy chứ? Tướng công có cách nào không?
Thiên Long trầm ngâm đáp :
- Trong cuốn Bách Phương Y của một vị kỳ nhân lưu trong Càn Khôn động phủ viết rằng Tam Âm Tuyệt Mạch chưa phải là tuyệt chứng mà có ba cách chữa trị...
Thiên Sơn Tử Phụng và Hắc Yến Tử đồng thanh hỏi :
- Cách nào?
Thiên Long kéo hai phu nhân bước tránh ra vài trượng thấp giọng nói :
- Ba cách có thể chữa khỏi Tam Âm Tuyệt Mạch, thứ nhất là phải tìm cho được một loại táo rất hiếm gọi là Ly Hỏa Táo. Loại này chỉ mọc ở phương bắc, hỏa tính rất mạnh. Cho bệnh nhân ăn ba quả trong một ngày, sau đó phải có một người võ công cao cường thực hành thủ pháp “Thôi Kinh Quá Huyệt”, cách một canh giờ đả thông kinh mạch toàn thân một lần. Cứ liên tục bảy ngày như vậy, bệnh nhân sẽ qua khỏi.
Hắc Yến Tử vội hỏi :
- Còn cách thứ hai?
- Cách thứ hai là phải tìm người luyện cương dương công như Can Dương thần công, Tam Dương thần công, Ly Hỏa thần công, Thuần Dương thần công... nhưng phải đạt tới mười thành hỏa hầu mới được. Mỗi ngày vị đó sẽ dùng thần công đả thông huyệt mạch cho bệnh nhân sáu lần, cũng say bảy ngày thì trừ được tuyệt chứng. Nhưng có một điều cần lưu ý là cả hai phương pháp này, người trị bệnh dùng thần công “Thôi Kinh Quá Huyệt” phải có công lực rất thâm hậu, nếu không chữa lành cho bệnh nhân thì bản thân cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma. Vì thế, chỉ bằng hữu hoặc người thân thích của bệnh nhân mới dám mạo hiểm nhận lời.
Hắc Yến Tử sốt ruột hỏi :
- Còn cách thứ ba?
Thiên Long đáp :
- Cách thứ ba thì đối với cô nương đó không còn áp dụng được nữa.
- Vì sao?
- Vì cách này phải được điều trị từ nhỏ. Sau khi phát hiện bị Tam Âm Tuyệt Mạch, phải cho bệnh nhân luyện Nghịch Huyết thần công có nguồn gốc ở Tây phương...
Vừa lúc đó Gia Cát Minh Châu chợt tỉnh dậy kêu :
- Tiểu Lan! Tiểu Lan!
Tỳ nữ thấy tiểu thư đã tỉnh, mừng rỡ nói :
- Tiểu thư tỉnh rồi! Tạ thiên tạ địa!
Gia Cát Minh Châu chống tay ngồi dậy đưa mắt nhìn quanh chợt ngơ ngác hỏi :
- Tiểu Lan! Mấy vị kia là ai? Họ tới đây làm gì? Có phải họ giúp ta tiêu diệt ác đồ Thiên Ma giáo không? Ai đã phá giải được trận đồ? Chẳng lẽ...
Tiểu Lan liền kể lại sự việc vừa diễn ra.
Thiên Sơn Tử Phụng và Hắc Yến Tử tươi cười bước lại gần, Thiên Long cũng bước theo họ.
Gia Cát Minh Châu định đứng lên nhưng Thiên Sơn Tử Phụng giữ lại nói :
- Muội muội! Cứ ngồi yên đi! Lúc này bệnh tình chưa khỏi, cử động nhiều không lợi đâu!
Gia Cát Minh Châu cảm kích nhìn nàng rồi hướng sang Thiên Long chắp tay nói :
- Tiểu nữ Gia Cát Minh Châu đa tạ công tử và hai vị thư thư đã gia ân cứu giúp. Vì trọng bệnh nên tiểu nữ không thể bái tạ, xin ba vị mở lượng hải hà lượng thứ cho.
Tuy thân hình tiểu tụy, mặt nhợt nhạt, nhưng mắt nàng sáng long lanh, cùng với lời nói tha thiết chân thành, khiến người ta dễ nảy sinh sự đồng cảm.
Thiên Sơn Tử Phụng vội cúi xuống đỡ lấy nàng cười đáp :
- Châu muội đừng khách khí thế! Thật ra chúng ta chẳng giúp muội được gì đâu! Với khả năng bố trí Bát Quái trận để tự bảo vệ mình thì cần gì người khác giúp nữa?
Nàng chỉ vào bọn giáo đồ Thiên Ma giáo nằm la liệt, nói tiếp :
- Chúng ta vốn có ân cừu với tà giáo này, căm ghét hành vi tàn bạo của chúng nên vào đây tìm diệt, vì vậy mà chúng ta có duyên gặp nhau.
Tuy cơ thể suy nhược nhưng thần trí rất minh mẫn, Gia Cát Minh Châu hiểu rằng đối phương giải thích như vậy vì khiêm tốn không muốn nhận công mà thôi.
Nàng cảm động nói :
- Thu thư! Tiểu muội...
Thiên Long vội ngắt lời :
- Cô nương đừng quá kích động! Hiện giờ bệnh tình mới tạm lui, cần phải chế ngự tình cảm, nếu không mạch máu sẽ căng lên rất nguy hiểm.
Gia Cát Minh Châu ngoan ngoãn đáp :
- Ða tạ công tử. Minh Châu xin làm theo lời chỉ dạy.
Thiên Sơn Tử Phụng xua tay nói :
- Thôi chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa. Trời đã sắp tối, nếu không mau lên đường thì sẽ phải ngủ lại trong rừng mất.
Tỳ nữ Tiểu Lan chợt lên tiếng :
- Công tử và hai vị tiểu thư! Xin ba vị đã thương thì thương cho trót. Bây giờ gia tiểu thư bị bệnh không thể đi được, xe ngựa đã bị cừu nhân phá hủy, lại còn hai vị đại thúc còn chưa được chôn cất...
Thiên Long nói ngay :
- Việc đó xin cô nương yên tâm. Ðã rơi vào hoàn cảnh này coi như là cùng chung cảnh ngộ, đương nhiên chúng tôi sẽ lo liệu!
Kim Cương Thần chợt đến gần hỏi :
- Công tử, hai vị phu nhân! Nên giải quyết hiện trường thế nào?
Thiên Long hỏi :
- Có bao nhiêu tên còn sống?
Kim Cương Thần đáp :
- Cả thảy ba mươi mốt tên, bị giết mười một tên, bị trọng thương mười bốn, số còn lại đã bị khống chế huyệt đạo, không tên nào chạy thoát!
Chủ tỳ Gia Cát Minh Châu thấy chỉ một tên nô bộc với hai con khỉ mà tiêu diệt một lực lượng địch nhân hùng hậu như thế, trong lòng vô cùng khâm phục.
Thiên Sơn Tử Phụng chợt nói :
- Tướng công! Ðể thiếp cùng Tiền Nhị đi xử lý chúng, được không?
Thiên Long nghĩ rằng Vân Phụng tất sẽ giết sạch chúng để diệt khẩu, với số lượng đông vậy thì không nở.
Nhưng nếu để chúng về báo lại, không chỉ bốn người chàng mà đối với Gia Cát Minh Châu sẽ rất nguy hiểm, nhất là trong lúc nàng còn chưa bình phục rất dễ bị truy sát, nên gật đầu đồng ý.
Thiên Long bảo Tiểu Lan cho tiểu thư uống thêm hai viên Thượng Thanh hoàn rồi dìu chủ nhân trở lại quan đạo.
Thiên Long tìm một bãi đất bằng phẳng, vận thần công vào song chưởng đào hai huyệt mộ, để thi thể của hai vị đại thúc họ Trần và họ Vương xuống đắp thành hai nấm mộ, lập bia tử tế.
Chủ tỳ Gia Cát Minh Châu quỳ trước khóc thảm thiết hồi lâu.
Lát sau Thiên Sơn Tử Phụng và Kim Cương Thần giải quyết xong bọn giáo đồ Thiên Ma giáo, dẫn hai con linh hầu đến cùng mọi người tụ hội.
Thiên Sơn Tử Phụng thấy Gia Cát Minh Châu vẫn quỳ khóc trước mộ liền đến gần dịu giọng nói :
- Châu muội! Người nhập thổ là yên. Sau này chúng ta sẽ tìm đến tận sào huyệt của bọn Thiên Ma giáo, tiêu diệt bọn đầu não trả thù cho hai vị đại thúc. Bây giờ đã tối, chúng ta lên đường thôi!
Xe ngựa đã bị phá hỏng, những phu thê Thiên Long và Kim Cương Thần có bốn con tuấn mã đủ cho sáu người và hai con Kim Mao Hầu.
Vẫn là Kim Cương Thần cùng Kim Linh đi trước dẫn đường, kế đến Thiên Sơn Tử Phụng đỡ Gia Cát Minh Châu, Tiểu Lan đi với Hắc Yến Tử, còn Thiên Long cùng Kim Lợi đi đoạn hậu, đoàn nhân mã lại hướng về phía trước tiếp tục hành trình.
Lúc ấy hoành hôn cũng vừa buông xuống.