Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Thì Âu đem lo lắng của mình nói ra, Sago gãi gãi đầu, lầm bầm nói: "Hẳn là không có việc gì, bởi vì chúng ta làm như vậy cũng có vài chục năm rồi, chẳng phải cây phong vẫn sống tốt đấy sao?"
Auerbach nãy giờ vẫn một mực bên cạnh cười tủm tỉm xem Tần Thì Âu bận rộn lại nở nụ cười, hắn giải thích nói: "Tần, đến, ta cho ngươi biết đáp án. Ngươi biết, khu Newfoundland dựa vào Bắc Cực, mùa hè có thời gian ngắn, mùa đông thời gian lại dài. Mà vào lúc mùa hè, cây Phong lợi dụng sự quang hợp sản xuất tinh bột, trước khi mùa đông bắt đầu sẽ chuyển hóa thành đường loại."
"Mùa đông rất giá lạnh, nếu như chất lỏng trong thực vật mà đóng băng thì màng tế bào sẽ vỡ tan, thực vật dĩ nhiên là sẽ chết. Bởi vì nhựa cây của cây phong bao hàm đường điểm, cho nên ở dưới độ âm mới không dễ dàng đóng băng, như vậy chúng mới có thể tại khu rét lạnh của cao vĩ độ sinh tồn."
"Nhưng đợi khi xuân hè đã đến, độ ấm lên cao, cây Phong bắt đầu lợi dụng hơi nước sinh trưởng, như vậy phần đường trong nhựa cây sẽ càng ngày càng cao, một khi độ dày của nó cao hơn độ dày tế bào dịch thì tế bào hơi nước xói mòn, đồng dạng không tốt cho sinh trưởng của chúng."
"Cho nên, lúc này, tốt nhất chính là lấy ra đường phong, để ở dưới sự quang hợp của lá cây chứa đựng tinh bột một lần nữa. Trên thực tế dù cho chúng ta không thu thập đường phong, cây Phong cũng sẽ đem những vật này phân bố đi ra."
So sánh xuống, hiển nhiên thì Auerbach có văn hóa hơn rồi, Sago ở một bên cuồng gật đầu, đoán chừng cũng nghe không hiểu.
Tốt xấu thì Tần Thì Âu cũng là người học qua sinh vật học, cho nên hắn hiểu được đạo lý này, liền thu thập nhựa cây mà không hề có áp lực tâm lý.
Bởi vì hai khỏa cây Phong này đều có hơn tám mươi năm tuổi, cây phồn cành mậu, thân cây thì lớn bằng hai cái Sago ôm mới hết nên nhựa cây rất là dư thừa, cắm vào đầu cắm liền bắt đầu ồ ồ chảy xuôi ra bên ngoài nhựa cây màu hổ phách.
Tần Thì Âu đưa tay ra chấm rồi nếm thử, nhựa cây dính như hồ này lại có một loại hương thơm ngọt của cỏ cây, so với hượng vị của chè hơi nhạt, nhưng lại có một phen cảm giác khác.
Sau khi Sago vừa rời khỏi, sóc tiểu Minh liền từ trên cây bò xuống, nhảy lên trên một cái bình chứa rồi đưa đầu vào nhìn xem nhựa cây ở bên trong.
Tần Thì Âu dùng ngón tay chấm một ít nhựa cây rồi đưa tới trước mặt tiểu Minh, nó nhanh chóng duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn rồi liếm một cái, sau đó vung vẩy đuôi lớn nhảy xuống bình.
Xem ra sóc cũng ăn đường, Tần Thì Âu nhìn xem tiểu Minh đang lắc đầu vẫy đuôi giống như rất là vui vẻ thì nở nụ cười.
Trên thực tế không cần đến Tần Thì Âu phải cho ăn, tiểu Minh quan sát một hồi, chính mình liền bò lên chỗ một cái phân nhánh nhựa cây. Chỗ đó cũng đâm một cái đầu ống, tiểu Minh từ trên cao nhìn xuống, thỉnh thoảng lại liếm một lần nhựa cây chảy xuống từ đầu ống nên nhìn giống như là đang uống nước vậy.
Hai khỏa đại thụ này quả nhiên cất giữ lượng lớn nhựa cây, chỉ là một buổi sáng thì Tần Thì Âu liền lấy được hơn 20 kg nhựa cây.
Biện pháp chế biến đường phong quê mùa nhất chính là dùng cái nồi để chưng nấu, theo hơi nước bốc hơi, cuối cùng lưu lại chính là nước đường.
Sau khi đốt lửa cháy lên thì Tần Thì Âu cũng không cần quan tâm tới, hắn liền đem tâm thần kéo dài đến trong đại dương, đi thăm dò xem những thay đổi dưới đáy biển ngư trường.
Đá san hô có diện tích lớn hơn, vậy mà kéo dài phân tán ra đến hơn 50m vuông, cuối cùng thì cũng cảm giác đáy biển có chút sắc thái sặc sỡ.
Tần Thì Âu tâm thần hướng về bốn phía lan ra, gặp được loài cá về sau liền dẫn về hướng vị trí của đá san hô, trải qua cố gắng của hắn, chung quanh đá san hô đã náo nhiệt hơn rất nhiều.
Con san hô màu sắc rực rỡ mở rộng ra tiêm mao chính là hình thức xúc tua đang vồ, một ít tảo trùng hoàng tán lạc tại bốn phía, hấp thu Cacbon điôxít cùng lân và đạm bên trong vật bài tiết do con san hô thả ra.
Đồng thời, tảo trùng hoàng sẽ phóng thích dưỡng khí cùng đường, đây là đồ ăn mà con san hô dựa vào sống, hai bên tạo thành quan hệ cộng sinh.
Ngoại trừ tảo trùng hoàng, trên san hô còn có các loại tảo như tảo san hô cùng tảo lam, tảo hạt..., đây đều là gần đây mới mọc ra. Trước kia ở chỗ này tảo lam cùng tảo hạt gần như diệt tuyệt, đoán chừng chỉ còn lại một ít 'Hạt giống', chờ đến lúc Tần Thì Âu dùng năng lượng thần bí gây giống cho con san hô, chúng cũng được lợi theo.
Cũng chính là có sự tồn tại của tảo san hô, tảo lam, tảo hạt mới có thể hấp dẫn đến cá trích Thái Bình Dương và các loài cá khác, chúng chính là dùng các loại rong biển này làm thức ăn.
Hắn đi dạo ở dưới đáy biển một hồi, chủ yếu là để khai thác những khu vực quanh biển cạn, cho nên không có khả năng tìm được thuyền đắm gì đó hay là các loại bảo tàng, hắn cảm thấy hơi vô nghĩa liền định thu hồi tâm thần.
Nhưng ở thời điểm sắp thu hồi thì hắn đụng phải một đầu cá nhỏ kì quái. Con cá nhỏ này đại khái dài bằng bàn tay, có hai màu xanh đỏ giao nhau nên thân thể nhìn rất đẹp, trên thân thể của nó có rất nhiều chấm đen dày đặc, giữa thân có một cái tuyến màu hồng tựa như cầu vồng, có tính thưởng thức rất mạnh.
Tần Thì Âu có chút ngạc nhiên rồi, hắn hẳn là nhận thức loại cá này, đây chính là đại danh đỉnh đỉnh cá hồi vân.
Cá hồi vân là loài cá đặc sản của Bắc Mĩ, thuộc về trân phẩm trong loài cá nước lạnh, vị thịt ngon, có vài nơi thậm chí dùng thịt cá của nó đến giả mạo cá hồi, trong cảng kịch cũng thường xuyên xuất hiện thân ảnh của nó.
Nhưng mà theo Tần Thì Âu biết thì cá hồi vân hẳn là cá nước ngọt, bình thường đều sinh sống ở Alaska của lục địa Bắc Mĩ, một vài con sông lớn trong Canada cũng không thấy nó, làm sao lại gặp ở trong biển đây?
Tâm tình của con cá nhỏ này rất là vội vàng xao động, tựa hồ gặp phải cái gì, khả năng là từ trong miệng của thiên địch chạy trốn ra ngoài. Đại đa số loài cá trong đại dương đều là ở chung, nên khi nào có con cá làm độc hành hiệp thì bình thường đều là bị thiên địch tách ra bầy cá nên phải lưu lạc bên ngoài.
Tần Thì Âu dùng tâm thần bao phủ lên, cá nhỏ lập tức an tĩnh lại, một đường đi theo dẫn dắt của Tần Thì Âu thì nó cũng đến đá san hô, sau đó lắc đầu vẫy đuôi đi tìm kiếm đồ ăn.
Lại không có việc gì, Tần Thì Âu liền thu hồi tâm thần, sau khi hắn lên mạng đi tra xét mới bừng tỉnh đại ngộ.
Con cá nhỏ kia xác thực là loại cá hồi vân, tên là cá hồi đầu thép, loại cá này là loại hồi lưu cá hiếm thấy trong cá hồi vân, sinh ra ở trong sông lại trưởng thành trong biển.
Tần Thì Âu hiện tại đã rõ ràng, nếu muốn ngư tràng bắt đầu phát triển thì không thể thiếu đá san hô được, thứ này có thể cung cấp thức ăn cùng nơi che chở cho các loài cá.
Nghĩ nghĩ, hắn đi tìm Sago, hỏi: "Tiểu nhị, ngươi có biết làm thế nào để cho san hô có thể sinh trưởng nhanh hơn một chút hay không?"
Sago không biết có chuyện gì, Tần Thì Âu liền giảng giải quan hệ ở trong đó, hiểu được về sau, hắn khó xử nói: "BOSS, cái này rất không dễ dàng, trước kia chúng ta tại đây có không ít tám phóng san hô, nhưng về sau chất lượng nước càng ngày càng kém nên san hô sống không nổi."
Bình thường thì san hô ưa thích ở nơi ấm áp, nước có độ trong suốt cao, rất ít sinh tồn tại vùng biển cạn nhiệt đới có dinh dưỡng thấp. Nhưng chúng có chủng loại rất đa dạng, phân bố rất rộng, tại khu vực biển cạn của ôn đới cùng vùng băng giá cũng có không ít chủng loại san hô.
Thậm chí, tại khu vực biển sâu của vùng băng giá, cũng phát hiện thân ảnh của bọn nó, ví dụ như 《 National Geographic 》 của nước Mỹ từng đưa tin, bọn hắn từng tại trong chỗ sâu 8800m dưới đại dương phát hiện một loại san hô sừng đen.
Nhưng san hô là một loại sinh vật rất kiều nộn, chúng đối với độ mặn nước biển, pH, ánh sáng, độ trong suốt, hàm lượng dưỡng khí cùng nước ô nhiễm phi thường mẫn cảm. Hiện tại theo bởi vì nước biển bị Cacbon điôxít ô nhiễm làm cho độ toan gia tăng, san hô gặp phải nguy cơ sinh tồn cực lớn.
Sỡ dĩ san hô chung quanh vùng biển đảo Farewell chết nhiều như thế, hẳn là có quan hệ với nước bị ô nhiễm. Lúc tâm thần Tần Thì Âu tiến vào trong đại dương, bản năng cảm giác được không quá thoải mái, cũng bởi vì nước bị ô nhiễm.
"Nếu như sau này chất lượng nước được cải thiện đây?" Tần Thì Âu hỏi.
Sago nói: "Vậy thì dễ xử lý rồi, chúng ta có thể hướng đáy biển ném các loại tảng đá, giá gỗ..., chỉ cần cấu tạo lên khung xương thì con san hô sẽ leo lên phía trên, thời gian lâu liền kéo dài thành đá san hô."
Tần Thì Âu gật đầu đã hiểu, bắt đầu dự tính về sau như thế nào nhân công chế tạo đá san hô.
Đường phong một mực nấu chế đến xế chiều, thời điểm Sago đi trên thị trấn thuận tiện mang về vài tên nhóc, những tên nhóc này nhìn thấy đường phong được chế biến thành gần như màu vàng kim óng ánh đều cao hứng bừng bừng, hài tử vĩnh viễn đều thích ăn đường.
Mấy người hài tử đều là bảy tám tuổi, Sago vỗ một tiểu gia hỏa có vóc người lớn nhất rồi tự hào giới thiệu nói: "BOSS, đây là nhi tử của ta, tiểu Sago, là dũng sĩ cùng bảo bối của gia tộc Satinson."
Tần Thì Âu cười khổ, chẳng lẽ người Canada không muốn đặt tên chữ cho hài tử sao? Làm sao không phải cùng tên với cha chính là cùng tên với gia gia? Lúc trước Robert Blake IV ông chủ nhỏ của phòng đấu giá Lee's Brother là như thế này, hiện tại nhi tử của Sago cũng là như thế này.
Cách ăn đường phong rất đơn giản, dùng máy tạo đá làm ra một ít tuyết sạch, đem đường phong rắc lên trên, sau khi làm lạnh là có thể ăn được.
Tần Thì Âu ăn được một cái, đường phong trám tuyết ngọt mà không ngấy, nguyên nhân vì có tuyết nên quả thực là mát thấu tâm, Băng Băng sáng, so với các loại kẹo que ở trong nước còn ngon hơn nhiều lắm.
Auerbach hướng dẫn Tần Thì Âu dùng đường phong chế tác bánh pudding đường phong, đây là quà vặt đặc sắc của Newfoundland. Dùng dầu sữa tươi, đường phong, lòng đỏ trứng cùng một ít lá bạc hà làm nguyên vật liệu rồi nướng thành.
Quá trình cũng không phức tạp, trộn đều lòng đỏ trứng với bơ, đường phong rồi quấy đều đặn, lại dùng lưới loại bỏ ra nhựa trong bánh pudding đường phong, tiếp theo đổ vào khuông rồi dùng cái thìa chấm bể bọt khí mặt ngoài, cuối cùng lại cho vào trong lò nướng nướng chín là xong, để vào trong tủ lạnh tùy thời ăn tùy thời đun nóng, rất thuận tiện.
Buổi chiều lại không có việc gì, Sago vội vàng tính toán những thứ cần mua, Tần Thì Âu thì chính là ôm một bàn salad hoa quả cùng bánh pudding đường phong uốn người trên ghế sofa xem TV, trực tiếp tiếp nhập đài truyền hình có tuyến của Bắc Mĩ, mặc dù là kênh thu phí, nhưng chất lượng tiết mục tương đương cao, ít nhất không chen vào truyền bá quảng cáo.
Một ngày liền cứ như vậy trôi qua. Vào buổi tối, Tần Thì Âu không có chuyện gì còn chuẩn bị đi quán bar chơi, kết quả xe không mở được, việc này làm cho hắn có chút phiền muộn, nên hắn quyết định, ngày mai sẽ đi mua xe!