Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rất nhanh đã đến năm mới, thuyền bè tới lui tấp nập trên sông Thế Tầm, ta ở dưới sông lội tới lội lui rất nhiều nơi cũng không nhìn thấy Ngụy Ương và Nhiễm Nhiễm. Trong lòng cảm thấy mất mát, lại không biết làm sao lấp đầy nó lại. Bất tri bất giác đã đến đêm, còn chưa kịp đến tìm Cẩm thúc.
Ta nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác mà bơi tới, nghĩ rằng như vậy có thể đến được nơi ta muốn.
Bốn phía dần dần tĩnh lặng, lúc dừng lại mở mắt ra, phát hiện trước mắt chính là bờ biển trước nhà của Ngụy Ương. Ngụy Ương đang đứng trên bờ sông nhìn ta chằm chằm. So với lúc trước, vẻ mặt hắn có phần phức tạp hơn, không nói lên được là cảm giác gì.
Hắn làm thế nào mà nhận ra được ta, cá chép đều không phải như nhau sao…
“Không bỏ được ta sao?” Hắn tựa hồ không hề kinh ngạc, mặt mày cười rạng rỡ, nhất là đôi mắt kia, sáng hơn cả ngọc quý. Nhìn thấy dáng vẻ tự tin giống như lần đầu gặp mặt, ta cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng.
Nhưng biểu cảm kia vẫn làm ta khó chịu, đáng ghét, ai bảo ta không bỏ được hắn!
Tuy rằng… Thấy hắn, trong lòng ta đích thực rất vui…
“Lên đi, ta dẫn ngươi đi dạo.”
Quên mất việc hỏi hắn khuya rồi còn dạo cái gì, bị ánh mắt của hắn làm cho mơ mơ màng màng, lúc tỉnh táo lại, hắn đã nắm tay ta dẫn đến chốn nào rồi.
Cẩm thúc nói từ nhỏ ta đã nhút nhát, ta cũng biết rõ, từ trước tới nay ngoài trừ Cẩm thúc ta không còn người thân nào, nhưng người trước mắt này… Hắn dường như rất đặc biệt.
Không biết hắn muốn dẫn ta đi đâu, bước lên một bậc thềm đá, thẳng đến nơi cao nhất. Ánh trăng vẫn khuyết như lúc ta rời đi, sáng long lanh. Hắn ngồi xuống đất, kéo ta ôm vào trong lòng ngực. Hắn đem thân thể ra cản hết gió, thân nhiệt con người thật ấm áp. Ta không biết hắn đang làm gì, nhưng mà… Động tác này dường như là lúc con người tỏ ra thân mật với nhau…
Ngước mắt nhìn thấy hắn đang cười tinh nghịch.
“Ngươi trở về rồi đừng hòng ta thả ngươi đi nữa.” Hắn cúi đầu nói, “Ân, nhất định không để ngươi đi.”
Không hiểu sao mặt có chút nóng, nhịn không được liền nở nụ cười, ta nhìn thấy bản thân trong mắt Ngụy Ương, một thiếu niên xinh đẹp, cười rạng rỡ. Đột nhiên phát hiện biểu tình của Ngụy Ương cũng giống ta, cũng là cười rất rạng rỡ, không thể che đậy được. Cùng hắn ở một chỗ thế này, luyến tiếc chẳng muốn rời đi nữa.
Dứt khoát muốn ở cùng một chỗ với hắn, dù sao Cẩm thúc cũng không muốn ta về, ngược lại hắn cho ta cảm giác thoải mái hơn.
Hắn nắm tay ta, lấy ra một sợi dây nhỏ, dây đeo màu đỏ được gắn một con cá chép nhỏ bằng bạc, sáng lóe lên, “Không được gỡ xuống, đeo thứ này rồi ngươi chính là của ta, không được rời đi nữa.”
A, Ngụy Ương cũng có lúc đáng yêu như vậy, lại còn dùng phương pháp cũ xưa này.
Con người sao có thể nghĩ đơn giản như vậy… Đem thứ gì đó liền có thể buộc được hai người lại với nhau.
Bất quá, chỉ có tấm lòng là không thể làm giả được.
Trước đây cùng Cẩm thúc một chỗ, hắn lâu lâu mới cười với ta một cái, còn lại chỉ toàn nghiêm mặt nói mấy lời như lão nhân, ta dường như chẳng nhớ được gì. Nhưng Ngụy Ương không như vậy, hắn ôn nhu với mọi người không giống nhau. Cẩm thúc đã từng nói như vầy, con người rất kỳ lạ, một khi trong lòng có gì, liền toàn tâm toàn ý nói ra “cái gì”. Xem ra đúng là như vậy.
Cảm giác thế nào, nói ra thế ấy, dù thoải mái nhưng cũng thấy bất an.
Sau đó nhìn thấy Nhiễm Nhiễm, nàng chồm lên nói, “Nốt ruồi chu sa của ca ca thật đẹp!” nói xong tròng mắt liền chuyển động, giống như lúc nàng nhìn ta trong thủy hang, “Giống như tiểu lý như kia vậy!” Ngụy Ương bật cười.
Hắn nói, “Nhiễm Nhiễm dường như rất thích ngươi, nên đừng đổi ý muốn chạy nữa.”
Nếu hắn để ta trong lòng thì ta cũng đem hắn để trong lòng.
Không biết tại sao nhưng dường như hắn luôn trông chừng ta, muốn xác định ta chắc chắn sẽ không rời đi, giống như tiểu hài tử không có cảm giác an toàn.
Ta mỗi ngày đều chơi đùa cùng Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm là đứa nhỏ rất ngoan, mỗi khi nhìn vào mắt nàng sẽ khiến ta nghĩ đến vị biểu huynh kia của nàng. Ngụy Ương luôn ngồi bên cạnh nhìn hai người bọn ta, lâu lâu lại kéo ta ôm vào lòng, ghé sát tai ta nói thầm, “Có mệt không? Nghỉ một lát đi.” Hơi thở hắn phả vào lỗ tai, thật là khó chịu. Tuy ta không cao lớn nhưng cũng không thể tha cho hắn được, liền cắn vào lỗ tai hắn một cái.
Hắn đôi khi sẽ nói, “Thực muốn lập tức đem ngươi ăn hết.”
Con người này tính tình như vậy, nhưng ai ở bên cạnh hắn đều không nỡ rời đi.
Sau đó hắn nhìn Nhiễm Nhiễm, ánh mắt có chút dặc biệt, rõ ràng là nhìn Nhiễm Nhiễm nhưng lại có cảm giác như muốn loại bỏ nàng.
Mấy ngày hôm sau Nhiễm Nhiễm bị dắt đi, nghe Ngụy Ương nói là thân thích của nàng đón về, kể từ đó ta không còn gặp lại nàng nữa.