Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sở Hạo lại ngồi xuống, tự châm tự uống say sưa. Mãi đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, hắn mới định thần lại cất giọng nói: “Vào đi.”
Diệp Ngưng Hoan bưng trà bánh, chậm rãi tiến vào.
Tóc nàng xoã ra dùng một cây trâm cố định, thay đổi một bộ áo lông thường ngày màu hồng nhạt. Đi lại nhẹ nhàng, mắt như ngậm sương, dưới ánh nến lớp phấn nhàn nhạt như vầng sáng, khiến cho tâm tình Sở Hạo vốn có chút buồn bực lại tốt thêm tám phần.
Diệp Ngưng Hoan bỏ mấy món đồ xuống, nhẹ giọng nói: “Thụy cô cô đã cho người chuẩn bị cơm rồi, là ăn ở đây hay là bên ngoài?”
Sở Hạo nói: “Không vội, nàng ngồi xuống trước, có việc dặn nàng.”
Diệp Ngưng Hoan nghe xong, liền ngoan ngoãn ngồi lên ghế.
Sở Hạo nói: “Chính Diêu đang ở Lư Tùng, nay tạm ở Tiểu Vân Cư.”
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của nàng, hắn nở nụ cười: “Nàng cũng không bất ngờ?”
“Vĩnh Thành Vương là dựa vào sự giúp đỡ của Ảnh Nguyệt Môn mới có thể rời khỏi, nhưng hắn không phải chủ nhân của Ảnh Nguyệt Môn, sao có thể chạy thoát được.” Diệp Ngưng Hoan rũ mắt, nhìn món bánh trứng trên bàn nói.
Nàng nghĩ tới khuôn mặt kia, vốn tưởng rằng bản thân đã sớm phai nhạt, nhưng khi đề cập tới y, vẫn không khỏi có chút đau thương.
Lúc này, y nên hiểu ra. Từ đầu đến cuối, nàng và y, đều là người si mộng xa vời. Hoặc là y vẫn chưa tỉnh ngộ, nghĩ rằng trốn ở đó thì không có trở ngại gì sao? Lư Tùng Vương kia không cùng lòng với y rồi, Ảnh Nguyệt Môn cũng không còn là đao trong tay y.
Quả thật nàng từng oán hận tuyệt vọng, nhưng nay, ở trong lòng nàng chỉ có đau thương! Y là vầng trăng trên bầu trời, nàng chẳng qua là hạt bụi, nàng không xứng nói chuyện tình cảm với y, cũng không xứng bàn chuyện nhân sinh đại sự với y.
Nàng thầm nghĩ như vậy, từ nay về sau không còn liên quan đến y nữa, lại không có chút dính líu, chỉ vậy thôi! Nhưng lúc này, trong lòng nàng lại không biết là tư vị gì.
Diệp Ngưng Hoan suy nghĩ, chuyển đề tài: “Không biết điện hạ có chuyện gì muốn phân phó ta làm?”
Sở Hạo hơi hơi khom cổ, rũ đôi mắt sâu xa. Chỉ ngồi im như tượng, lại khiến cho trong lòng hắn có chút hương vị không nói lên được, hắn đột nhiên đưa tay nắm chặt tay nàng, khiến nàng hơi kinh sợ.
Bên môi hắn nở nụ cười: “Không phải nàng muốn đi dạo Uyển Thành sao?”
Là chuyện này? Nàng nhìn ánh mắt Sở Hạo, đôi mắt này hoặc là ôn nhu hoặc là sôi nổi, Diệp Ngưng Hoan chưa bao giờ có một ngày thấy rõ. Hắn khi thì quái đản hết sức lông bông, khi thì thâm trầm như đêm tối, tâm tư của hắn, Diệp Ngưng Hoan tự biết khó mà đoán được. Nàng không muốn lại phân biệt thật và giả, cho dù phân biệt rồi thì có ý nghĩa gì? Bọn họ chưa bao giờ ngang hàng, hắn đến gần nàng dễ như trở bàn tay, nàng cũng chỉ có thể —- tự nhiên muốn làm gì cũng được!
Hắn thả tay nàng nói: “Mấy ngày nay ta ở Yên Ninh có chút việc vặt, sợ không có thời gian ở với nàng. Đến lúc đó nàng dẫn theo Thụy nương đi dạo đi, có thể đi mua chút lụa Hoa, hạnh chua gì gì đó.”
Dứt lời, Sở Hạo nhặt một miếng bánh lên nếm thử, nhíu mày nói: “Dầu nhiều quá, ngán lắm. Không phải Thụy nương làm à?”
Diệp Ngưng Hoan không có lòng dạ nghe hắn phàn nàn món bánh, nhưng nhìn cái dáng vẻ này của hắn, nét mặt đột nhiên có phần lúng túng: “Ta làm.”
Sở Hạo ngẩn ra, nhìn sắc mặt của nàng nói: “Từ khi nào thì trở nên quan tâm vậy?”
Diệp Ngưng Hoan chớp mắt, hắn không phải cũng vậy sao, từ khi nào thì trở nên quan tâm vậy? Rất lâu sau nàng mới nở nụ cười: “Điện hạ không thích sao?”
Sở Hạo nắm chặt tay nàng: “Tất nhiên là thích.”
Nàng cười mà không nói, hắn từ trên cao nhìn xuống, nhìn cái gì cũng đều hèn mọn. Dẫu cho nàng không nhìn lên, cuối cùng cũng phải quỳ lạy lựa ý hùa theo đổi lấy tính mạng của mình, mạng sống này có quý giá hay không, chỉ có bản thân mới biết. Về phần thật tình bao nhiêu, có ai để ý?
—
Quận Lư Tùng rải rác trong núi, theo như bản đồ, là một nơi chật hẹp.
Đi qua núi Mang Đãng ở hướng đông là Đông Lâm lục quận, còn lại phía tây là ranh giới Hưng Thành, đi qua dãy núi trùng điệp phía bắc, lại là ranh giới Bắc Hải. Thuộc vùng ranh giới, thế núi kéo dài, đều đi vào ba phiên khác, đành phải bẻ nơi hang cốc này, làm nên Lư Tùng. Thật sự không phải là một chỗ tốt đẹp gì.
Dọc đường quan sát, đường sá đều cao thấp không giống nhau. Thủ phủ Yên Ninh, so với Đồng Xuyên mà nói còn kém khá xa chứ đừng nói chi là kinh thành Vĩnh An. Vương phủ xây trên một bãi đất cao, quy cách so với Hưng Thành Vương phủ lại thấp hơn một bậc, cửa trước xây bốn gian, diện tích cũng rất nhỏ.
Lúc Diệp Ngưng Hoan đi ngang thì có nhìn thoáng qua, bởi vì vương phủ có vẻ nhỏ, nhét hết bọn họ vào đây cũng rất khó khăn, cho nên Lư Tùng Vương mang biệt uyển Thái Nguyệt Các ra cho bọn họ, cứ như vậy, ngay cả mười mấy tên hộ vệ cũng đều chứa đủ. Diệp Ngưng Hoan cảm thấy Lư Tùng Vương này quả thật rất biết xử lý, tránh chạm vào chỗ nhạy cảm của Đông Lâm Vương, lại cho Sở Hạo cảm thấy tiện lợi.
Núi vùng này đều thuộc phạm vi núi Ô Sào, Thái Nguyệt Các là dựa vào mà xây, bên trong uốn lượn, lầu các chằng chịt như cảnh sơn thuỷ, nơi cao nhất có thể quan sát khắp thành.
Lư Tùng Vương phi dẫn trắc phi và đồng để vào vườn chờ trước, Lư Tùng Vương phi đã chừng bốn mươi tuổi, sắc mặt có hơi vàng vọt, nhìn ra được thân thể cũng không tốt lắm.
Diệp Ngưng Hoan biết Sở Bái có ba đứa con trai, con trưởng qua đời bốn năm trước; con thứ Sở Chính Địch do đồng để sinh ra, lớn hơn Sở Hạo năm tuổi, nay phụng mệnh trông coi Uyển Thành; con trai thứ ba là chính phi sinh ra, tên là Sở Chính Dật, năm nay mười bốn tuổi, bảy năm trước lấy thân phận Thế tử đưa vào kinh thành làm tin. Có hai đứa con gái, đều là thứ xuất, sớm đã xuất giá.
Sở Hạo bảo là tuần tra đông phiên, nhưng thật ra là vì tìm Vĩnh Thành Vương Sở Chính Diêu, nhưng việc này không thể nói rõ ngoài sáng.
Lúc Sở Chính Diêu đi ngang qua quận Hoa Lương thì mất tích, nơi đó là vùng Đông Lâm lục quận. Lúc Sở Hạo đến Yên Ninh, chờ ở đây còn có quan viên Giám Hành Viện đông phiên cùng với quận thủ Hoa Lương, chắc là muốn bàn bạc việc này với hắn trước, hợp lực Lư Tùng cùng nhau điều tra ngầm Vĩnh Thành Vương.
Sở Hạo diễn trò thế nào, Diệp Ngưng Hoan không muốn để ý tới, Vĩnh Thành Vương bây giờ đang ở Lư Tùng, có thể tìm được hay là không tìm thấy, từ lâu đã nằm trong lòng bàn tay hắn.
Sở Hạo đặc biệt dặn dò cho nàng đi dạo Uyển Thành, phỏng chừng cũng không chỉ là tìm chỗ giải trí, tỏ vẻ quan tâm săn sóc đối với nàng một chút, có lẽ có mượn nàng để che giấu tai mắt. Dù sao có Thi Mật và Cam Nhược làm cái gai ở đây, hắn ở Yên Ninh cũng khó tự tại.
Vân Tê Lam cũng đi theo Vương phi nghênh đón Diệp Ngưng Hoan, lúc này gặp lại, lại mặc một bộ y phục nữ quản gia.
Thấy nàng ta như vậy, hình như là vô cùng quen thuộc trên dưới bên trong vương phủ, nhưng cũng không thấy nàng ta sắp xếp mấy chuyện vụn vặt gì, chẳng qua là lúc ẩn lúc hiện cùng người vui đùa. Nàng ta còn đặc biệt chạy tới nói chuyện với Diệp Ngưng Hoan một hồi, nắm tay nàng vòng tới vòng lui một phen, cũng không có nghiêm chỉnh gì, làm cho Diệp Ngưng Hoan cũng không biết nàng ta rốt cuộc muốn làm sao.
Có khi Diệp Ngưng Hoan rất hâm mộ loại nữ nhân giang hồ này, đi lại tự do, không chịu ràng buộc cái gọi là tam tòng tứ đức kia. Chỉ có điều ý niệm này chỉ dạo loanh quanh trong lòng. Vân Tê Lam võ công hơn người thì sao? Cũng phải thay quý nhân bán mạng. Mặc kệ là nguyên nhân gì, chung quy cũng khá xa vời với sự tự tại trong lòng Diệp Ngưng Hoan. Nàng chẳng qua chỉ ra vẻ hâm mộ, về phần bên trong, cũng là như người uống nước thôi. (*)
(*) như người uống nước: nguyên văn ý nghĩa câu thành ngữ này là có uống nước thì mới biết nước nóng hay lạnh, tương đương với câu “Có ở trong chăn mới biết chăn có rận”
Vào Thái Nguyệt Các, sau khi bố trí ổn thỏa xong, tất nhiên không thể thiếu bày tiệc tẩy trần. Nhưng mà Vương phi thân thể không khoẻ, tiệc nhỏ ở nội viện đã sớm tan.
Diệp Ngưng Hoan rửa mặt xong thì nằm ngủ ở trên giường. Rõ ràng không nên nhớ tới Vĩnh Thành Vương, đầu óc lại không nghe lời, lượn tới lượn lui đều là câu “Vĩnh Thành Vương đang ở Lư Tùng, ở Tiểu Vân Cư…” kia.
Vì sao bọn họ không dứt khoát giết y cho không còn họa chứ? Hoàng thượng vốn cũng không muốn gặp lại người này! Chẳng lẽ muốn cho y hồi kinh, bọn họ không sợ sao? Sở Hạo giấu giếm chuyện Lư Tùng Vương là chủ nhân thật sự của Ảnh Nguyệt Môn và chuyện Lư Tùng Vương tương thông nhiều năm với Vĩnh Thành Vương, chẳng lẽ cũng không sợ Vĩnh Thành Vương nóng nảy mà nói hết ra?
Sở Hạo không thể nào để cho Vĩnh Thành Vương còn sống nói ra nhiều bí mật như vậy, vì sao không động thủ?
Trong đầu Diệp Ngưng Hoan chợt lóe, đột nhiên nhớ tới lúc ấy Thái hậu nói chuyện với Sở Hạo.
Thái hậu nói, Hoàng thượng tạm thời ngăn chặn mật báo không tuyên bố trong triều, chỉ âm thầm nói cho hai người có quan hệ gần nhất với Vĩnh Thành Vương, một người là nhạc phụ Vĩnh Thành Vương, một người là ông ngoại Vĩnh Thành Vương…
Diệp Ngưng Hoan lăn qua lộn lại trên giường, cảm thấy rét căm. Vĩnh Thành Vương Sở Chính Diêu tổ chức Nhã Nhạc Cư, nịnh bợ Hoàng thượng cùng với quyền quý trong kinh, dựa vào đám sát thủ ngầm này, làm bộ như ham hưởng lạc để mọi người lơ là.
Cũng chính là vì như vậy, nàng mới có một chỗ sống sót. Nếu không có chỗ này, nàng hoặc là sẽ bị thúc thúc bán cho nhà giàu khác làm nô tì, hoặc là bán làm kỹ nữ.
Công ơn dưỡng dục mười hai năm, bất luận Sở Chính Diêu xuất phát từ loại mục đích nào, nàng chung quy là dựa vào y mới sống tới ngày hôm nay. Nàng quả thật không có bản lĩnh làm cho y yêu, nhưng nàng cũng không có tư cách hận.
Nàng không làm được cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn các quý nhân trình diễn rồi kết thúc như vậy, nhìn y đi từng bước đến đường cùng… Y không có kết cục tốt, nàng cũng không cảm thấy vui.
Ngược lại, phần bi thương này cứ dùng dằng không đi, danh lợi khiến cho người ta khinh thường đến trong lòng nguội lạnh.
Diệp Ngưng Hoan thở dài, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng. Xoay người qua vén rèm lên, nhìn thấy Lục Vân đang đi vào, cầm một cái gối đầu trong tay.
Nàng ta cười cười nói: “Nghe nói phu nhân không ổn lắm, có lẽ là chiếu nằm không thoải mái. Vừa rồi ta tìm được cái gối thuốc tẩm rễ cây mộc hương trong đống đồ chúng ta mang theo, không bằng thay thử xem?”
“Làm phiền cô tận tâm như vậy, kỳ thật tự ta mất ngủ, không phải giường ngủ không thoải mái.” Diệp Ngưng Hoan có chút cảm động, nhận lấy gối ngửi một cái.
Lục Vân nói: “Nay cách xa kinh thành, ven đường thấy non xanh nước biếc, thư thả suy nghĩ trong lòng, càng thêm trấn an mới phải chứ.”
Diệp Ngưng Hoan nhìn nàng ta, cười khẽ: “Cô nói đúng.”
Lục Vân cười cười, còn nói: “Điện hạ vừa rồi chuyển lời lại đây, nói tối hôm nay uống rượu cùng Lư Tùng Vương, ngủ ở Miên Nguyệt Hiên rồi.”
Diệp Ngưng Hoan qua loa đáp lại, không thể nào chú ý. Hắn đến nơi này, tự tìm lấy niềm vui của hắn, tiểu mỹ nhân thuộc hạ của Lư Tùng Vương còn có thể thiếu sao? Hiếm khi tới đây, sao không thể không vui sướng một chút chứ?
Lục Vân thấy dáng vẻ ủ rũ của Diệp Ngưng Hoan, cho là trong lòng nàng phiền muộn, cười nói: “Lúc ở Dư Triệu, không phải người nói, điện hạ cho phép người đi dạo Uyển Thành sao? Vừa may Vân quản sự cũng mời phu nhân đến Uyển Thành. Không bằng ngày mai báo với điện hạ, đi dạo một chút, cũng có thể giải sầu, xem phong cảnh ở đây.”
Diệp Ngưng Hoan sửng sốt: “Vân Tê Lam? Nàng ta mời ta đi Uyển Thành?”
“Đúng vậy. Mới vừa rồi Vân quản sự tới gặp phu nhân, biết người đang ngủ thì không cho truyền. Ta nghe nàng ta nói với Thụy cô cô, Tiểu Vân Cư của Uyển Thành thuộc sở hữu của trắc phi Lư Tùng Vương, nàng ta phụng mệnh trắc phi, đến mời phu nhân đi Uyển Thành du ngoạn.”
Tiểu Vân Cư, Diệp Ngưng Hoan nghe thấy mà trong lòng run lên, im lặng nhìn Lục Vân hỏi: “Bữa tiệc lúc chập tối, chưa từng nghe trắc phi đề cập, sao lúc này lại đến mời?”
Lục Vân nói: “Nghe nói Vân thị kia là của hồi môn của trắc phi, Vương phi thân thể không tốt, nay mọi việc vương phủ đều là trắc phi lo liệu. Chắc là vị trắc phi này muốn nhờ vả phu nhân, trước mặt Vương phi nói tới thì không hay, vì thế mọi người tan rồi mới sai Vân thị lại đây.”
Tiểu thiếp hẳn là mượn danh nghĩa nhỉ. Vì sao Vân Tê Lam dẫn nàng đến Tiểu Vân Cư của Uyển Thành, chẳng lẽ Sở Hạo đang thử nàng sao?
Nghĩ đến hai ngày trước lúc ở Dư Triệu, Sở Hạo nói cho nàng biết Sở Chính Diêu nay ở Tiểu Vân Cư, sau đó nói cho nàng đi dạo Uyển Thành… Cái này có ý gì, xem nàng có lén gặp Vĩnh Thành Vương hay không sao?
Thật sự là kẻ vô vị, đã sợ nàng làm gian tế thì cứ dứt khoát một đao làm thịt đi, dù sao hắn đã đến Yên Ninh, nàng cũng không còn tác dụng gì. Đã nói cảm thấy nàng dạy mãi không sửa, khó thoát tật giang hồ, tâm này bất trung… Chụp mũ nhiều rồi, tùy tiện đổ thêm một tội thì xong. Thử tới thử lui như vậy thật vô nghĩa!
Diệp Ngưng Hoan rầu rĩ nói: “Không đi, vốn cảm thấy lụa Hoa, hạnh chua ngon, chẳng qua bây giờ trời lạnh đường núi lại không dễ đi, ta lười nhúc nhích, cứ sai mấy người giúp ta mang giùm là được.”
Lục Vân thấy nét mặt của nàng có chút quái lạ, đang muốn hỏi lại, Diệp Ngưng Hoan lại nằm xuống, ôm gối nói: “Cám ơn cô đã giúp ta lấy gối thuốc, thật hữu hiệu, lập tức đã thấy mệt nhọc. Cô cũng đi ngủ sớm một chút.”
Lục Vân sửng sốt một chút, bật cười, không nói thêm gì nữa, giúp nàng che kín rèm lại rồi lặng lẽ rời đi.
Diệp Ngưng Hoan vừa nằm lên gối, nghe Vĩnh Thành Vương đang ở đây xong, nàng quả thật có chút thổn thức. Nhưng lúc quý nhân sát phạt đấu đá, cũng là lúc nàng cảm thấy trái tim băng giá nhất, lại sợ tránh không kịp.
Nàng là dân thường ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, Sở Hạo lại cứ khăng khăng thử như vậy, còn thử rõ ràng như vậy, thật là đáng giận!
Diệp Ngưng Hoan đến hửng sáng mới ngủ được, nhưng không ngờ vừa đứng dậy không lâu, Vân Tê Lam kia lại chạy tới. Không chỉ có nàng ta đến đây, còn dẫn theo trắc phi tới.
Nàng thật sự nổi cáu, nhưng ngại biểu hiện trắc phi quá nhiệt tình, nàng thật sự không tiện cự tuyệt. Hơn nữa Thụy nương lại liên tiếp giật dây, bà ta là bảo mẫu kiêm tâm phúc của Sở Hạo, nói thẳng điện hạ đã phân phó gì, mấy ngày nay hắn bận chuyện, muốn phu nhân tự đi tìm vui, đừng buồn bực ảnh hưởng đến thân thể cái gì. Giống như nàng được sủng ái nhiều lắm vậy! Mọi người như vậy, khiến cho Diệp Ngưng Hoan không còn biện pháp nào.
Diệp Ngưng Hoan thật muốn thẳng cẳng khóc lóc om sòm nói không muốn đi không muốn đi, lão nương đã sớm nhìn ra tâm tư nát vụn của các ngươi! Nhưng chung quy không dám làm như vậy.
Thụy nương quả nhiên dẫn Cam Nhược cùng với một ít thị vệ của hắn theo bảo vệ, thuận tiện giúp Sở Hạo phân tán tai mắt. Cũng đành thầm cắn răng, chỉ có thể miễn cưỡng cười vui lên kiệu.
Uyển Thành cách Yên Ninh rất gần, chỉ cách một ngọn núi, chỉ có điều địa thế vô cùng nguy hiểm, khó mà vượt qua. Vì rút ngắn lộ trình, giảm bớt phiền phức đi vòng quanh ngọn núi, đến giữa núi lại chuyển sang một con đường núi hiểm trở. Nhưng con đường này không thể ngồi xe, chỉ có thể cưỡi ngựa hoặc là ngồi kiệu đi.
Diệp Ngưng Hoan dẫn theo Thụy nương, Đông Anh và Lục Vân cùng lên đường, trắc phi Lư Tùng Vương dẫn theo Vân Tê Lam cùng vài hầu gái. Kiệu phu rất khỏe, trèo đèo lội suối như giẫm trên đất bằng. Diệp Ngưng Hoan dọc đường nhìn cảnh núi hùng vĩ, cảm thấy rất là buồn bực. Trước khi rời kinh, nàng quả thật tha thiết Uyển Thành, luôn muốn có cơ hội có thể nhìn xem. Nay lại đi bất đắc dĩ như vậy, làm cho nàng nửa phần hứng thú cũng không còn, nửa đường thậm chí có chút kích động tiêu cực muốn nhảy xuống vực.
Uyển Thành là một cái thành nhỏ hình vòng vây quanh một ngọn núi mà xây, đỉnh núi ở giữa thành, hợp với ngọn núi tên Ô Sào ở phía bắc như cổ hạc. Mà Tiểu Vân Cư, đúng ngay tại ngọn núi nhỏ ở trung tâm Uyển Thành.
Thành tuy nhỏ, lại nhờ lụa Hoa mà nổi danh. Nơi này có nhiều cây dâu nhất, nhà nào cũng nuôi tằm. Tiếp theo chính là cây ăn quả, hạnh và mơ đỏ là đặc sản nơi này.
Sản nghiệp Uyển Thành đều thuộc về Lư Tùng Vương, Tiểu Vân Cư là thôn trang của nhà mẹ đẻ trắc phi, cửa hàng phường lụa Hoa ở trong thành lớn nhất nước Nghi Phương Trai là của nhà mẹ đẻ chính phi. Đất trồng có thể khai hoang ở Lư Tùng không nhiều lắm, lương thực chỉ đủ sống qua ngày, gặp mùa màng không tốt còn dựa vào tiếp tế của triều đình. Quận Lư Tùng chỉ cần thu vào đặc sản trong núi và lụa Hoa tự chế, triều đình chính là bắt được điểm này, hàng năm dùng lương thực đổi lấy mấy thứ này, bóc lột Lư Tùng không ít món béo bở.
Cẩm Thái có lệnh, giữa các phiên vương không thể buôn bán với nhau, mậu dịch trao đổi các loại chỉ có thể liên hệ với triều đình. Triều đình đều bố trí Giám Hành Viện ở chư phiên, loại cơ cấu này kỳ thật chính là tai mắt của triều đình, theo dõi nhất cử nhất động của chư phiên.
Chẳng qua luôn là trên có chính sách dưới có đối sách, huống hồ bọn Giám Hành Viện này cũng là người, thời gian dài bị vứt ở đây, nếu trong bụng trống trơn thì là ai cũng không cam lòng.