Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Phong Dương hung hăng đè Tôn Ngữ lại, Tôn Ngữ cảm thấy hai chân của mình bị mở thật to.
Tôn Ngữ mở to hai mắt, tuyệt vọng lắc đầu, “A…” Tôn Ngữ hét thảm một tiếng, cảm thấy dưới thân bị vật thể khủng bố tới cực điểm vô tình vọt tiến vào, tựa như đêm qua vô tình thi ngược, hạ thân lớn đau, sau đó thì không kiêng nể gì điên cuồng va chạm, cắn xé…(bạch thố thố:nhiều khi ta nghĩ không biết tpd có phải là người không nữa….quá dã man..)
Trương Phong Dương ở trên người mình thở hổn hển thật mạnh, Tôn Ngữ toàn thân không có khí lực, ngay cả phản kháng cũng không thể phản kháng, bị người như thế giày xéo chính là cảm thấy toàn thân đau quá, sống không bằng chết, không biết ác ma biến thái này khi nào thì mới có thể chấm dứt xâm phạm đối với mình…
“A… Ân… Ân…” Tôn Ngữ nước mắt dừng không được chảy ra, lại bị Trương Phong Dương thật mạnh va chạm.
Tôn Ngữ gắt gao cắn môi đau đến trắng bệch, muốn giảm bớt một chút thống khổ không thể chịu đựng được này, bởi vì đau đớn môi đều bị chính hắn cắn đến đổ máu, huyết chậm rãi nhỏ ra, màu đỏ vừa chảy ra có vẻ cực kỳ đẹp đẽ cùng tràn ngập mị thái mê người, hấp dẫn.
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ tràn ngập hấp dẫn như vậy, đã hoàn toàn không khống chế được, tâm không dừng lại được, kinh hoàng, phấn khởi, hắn cảm thấy mình điên rồi, không thể khống chế nổi mình nữa, không biết mình đang làm những gì… Trương Phong Dương cũng không biết mình làm sao vậy, chính là không ngừng gặm cắn, chà đạp, người dưới thân đau đến phát run…
Trương Phong Dương cứng rắn công chiếm thân thể Tôn Ngữ, Trương Phong Dương cũng nghe Tôn Ngữ thống khổ kêu thảm thiết, cũng cảm nhận được người dưới thân không ngừng đổ máu, nhưng hắn thật sự không thể khống chế mình được, không quan tâm, hắn cảm thấy mình điên cuồng tới cực điểm, không ngừng sát phạt, dùng phương thức nguyên thủy nhất trừng phạt nam nhân muốn chạy trốn này.
Trương Phong Dương cảm thấy thật sự kích động quá mức, mất hồn, không chỉ có thân thể tiếp xúc dây dưa sung sướng, còn thể hiện mình đối với Tôn Ngữ tuyệt đối chúa tể, cùng với toàn bộ khoái cảm chinh phục một người nam nhân, cảm giác thỏa mãn như người nam nhân này hoàn toàn thuộc về mình.
Trương Phong Dương đột nhiên nhớ tới không biết là ai từng nói ‘Làm tình đúng là chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới, nó mê người mà xinh đẹp, có thể cho nhân(=người) có thể tới thiên đường khoái cảm…’ Trương Phong Dương hoàn toàn thể nghiệm tới phần cảm giác này, đối với Trương Phong Dương chính là thiên đường tốt đẹp, nhưng mà đối với Tôn Ngữ chính là ở trong địa ngục chịu cực hình thống khổ…
“Ta là gì của ngươi, nói! Ngươi thuộc về ai?” Trương Phong Dương không ngừng va chạm Tôn Ngữ hung ác nói.
“Ân… Ngươi… Chỉ là của ta chủ nợ, ta ai cũng không thuộc về… Ta chỉ thuộc về chính mình” Tôn Ngữ nhắm mắt lại chịu đựng Trương Phong Dương tàn bạo, quật cường nói. Trong lòng cảm thấy mình chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù hèn mọn tựa như trong hạt bụi không khí, nhưng vẫn phải có linh hồn của mình, thân thể có thể bị xâm chiếm, nhưng linh hồn không thể bị cướp đoạt, bị chà đạp…
“Hảo! Tốt lắm” Trương Phong Dương sau khi nghe Tôn Ngữ cự tuyệt, tựa như khiển trách một chút, điên cuồng va chạm thêm một chút, Tôn Ngữ đã muốn sắp sụp đổ.
“Mặc kệ ngươi trước kia trong lòng có ai, từ nay về sau ngươi trong lòng chỉ có thể có ta, ngươi chỉ thuộc về ta! Ngươi đồ thấp hèn này! Nhớ kỹ,ta mới đúng là nam nhân của ngươi!” Trương Phong Dương hung ác rít gào.
“Oa… Ân… Ân” Tôn Ngữ bị động chịu đựng Trương Phong Dương tàn bạo.
“Ngươi phải gọi ta là chủ nhân, ngươi nói, gọi chủ nhân mau” Trương Phong Dương áp sát tại bên tai Tôn Ngữ nguy hiểm nói.
“Ân… Ta không gọi!” Tôn Ngữ sợ hãi quay đầu.
“Hảo! Tốt lắm!”
“Ba! Ba! Ba!” Trương Phong Dương không nhẹ không nặng nảy hung tợn đánh Tôn Ngữ…
Tôn Ngữ bị đánh đến mơ màng, cả người đau đớn, cảm giác trong miệng hiện ra huyết tinh, vết thương trên mặt vết thương trên cổ đều nứt ra, không ngừng chảy máu ra ngoài…
“Tôn Ngữ! Ngươi nói ngươi là của ai?”
“Ta… Chỉ thuộc về chính mình!” Tôn Ngữ cắn răng nói.
“Hảo… Phi thường tốt, ngươi còn không nhận thức sao?” Trương Phong Dương trong lòng không ngừng rít gào, trong lòng chỉ có một ý tưởng chính là muốn làm cho nam nhân này hảo hảo nhận thức thế nào là đau đớn, thân thể của nam nhân này cùng toàn bộ nội tâm chỉ có mình, hoàn toàn thần phục mình, làm cho hắn chặt chẽ nhớ kỹ, nhìn hắn còn dám phản kháng không, còn dám chạy trốn nữa không!
“Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi nói ngươi là của ai!”
“Ngô… Ta ai cũng không thuộc về… Ta là chính mình… Van cầu ngươi buông tha ta, ta không thích nam nhân, có rất nhiều người tốt hơn ta, ngươi buông ta ra!” Tôn Ngữ phun một bãi nước bọt đầy huyết quay đầu lại vô lực đáp, hắn cảm giác mình sắp hôn mê.
“Hảo… Con mẹ nó ngươi đúng là cố chấp (bạch thố thố:ta không biết ai cố chấp nữa…nhưng anh công này bạo lực quá…bị yêu thế này…khổ quá..), dám không thừa nhận ta đúng là nam nhân của ngươi, ta con mẹ nó nói cho ngươi biết ta đã sớm nghĩ muốn giữ lấy ngươi, nhưng lúc ấy ta còn có điều kiêng nể sợ hãi thương tổn ngươi, muốn cho ngươi chậm rãi thích ứng, ta không muốn thương tổn ngươi!”Trương Phong Dương khó được nhu tình nhìn Tôn Ngữ bị mình chà đạp, hấp hối. Hắn dừng một chút, lập tức ánh mắt trở nên hung ác.
” Nhưng mà ngươi lại chạy ra đi tìm Tiêu Mặc, các ngươi còn ở trên một cái giường… Thì ra ngươi thấp hèn như vậy, ta cho ngươi chạy! Ta cho ngươi đi khỏi ta… Ngươi vừa rồi chạy đi, có phải hay không ra bên ngoài nhớ Tiêu Mặc giúp đỡ ngươi? Ta muốn giết ngươi, tiện nhân này, cho ngươi cả đời đều trốn không thoát khỏi ta…” Trương Phong Dương điên cuồng va chạm bi thảm Tôn Ngữ.
“Tôn Ngữ ngươi cầm tiền của ta, người của ngươi, lòng của ngươi, tự do của ngươi, hết thảy của ngươi do ta chi phối. Muốn chạy trốn, kiếp sau đi! Ngươi chính là chết cũng phải chết ở trên tay của ta, ta lại cảnh cáo ngươi, ngươi đời này đều trốn không thoát đâu, càng không được suy nghĩ đến cái tên Tiêu Mặc kia, biết không?” Trương Phong Dương nhìn chằm chằm Tôn Ngữ đã chết khiếp, bá đạo cố chấp nói.
“Ân…” Tôn Ngữ rốt cuộc nói không ra lời, chính là cảm thấy thật sự sợ, sợ hãi nhìn Trương Phong Dương đã thành ma.
Trương Phong Dương cảm thấy vô cùng hưng phấn, từ trên người Tôn Ngữ lui ra ngoài, Tôn Ngữ đau cuộn thành một đoàn, Tôn Ngữ nghĩ đến Trương Phong Dương rốt cục buông tha mình, ác mộng của mình rốt cục đã xong.
Nhưng mà giây tiếp theo, lại lại cảm thấy bị Trương Phong Dương hung hăng từ trên giường lớn kéo tới ghế sa lon thật to… Tôn Ngữ nửa hôn mê nửa mơ màng, bị Trương Phong Dương đặt tại trên ghế sa lon, bày ra tựa như cẩu quỳ úp sấp phía trên, Tôn Ngữ cảm thấy thân thể của mình chính là bị dùng tư thế khuất nhục này mở ra, không hề che đậy mà hoàn toàn bại lộ tại tầm mắt của cái ác ma kia, bị ác ma chúa tể và làm thịt, xâm phạm,Tôn Ngữ mơ mơ màng màng chịu đựng từ phía sau giống như mãnh thú hung ác va chạm…
“Ta muốn ngươi dùng thân thể của ngươi hảo hảo nhớ kỹ ta là ai! Ta đúng là nam nhân của ngươi, chủ nhân của ngươi” Trương Phong Dương không quan tâm va chạm, mỗi một lần va chạm đều giống như ma vương hung hăng cảnh cáo Tôn Ngữ, tuyên bố chính mình đối với Tôn Ngữ chính là chúa tể,
” A… A…” Tôn Ngữ trên đầu toàn mồ hôi lạnh, hắn hiện tại ngay cả nói đều cũng không nói ra, chính là chỉ có thể lắc đầu, tỏ vẻ mình không muốn, theo Trương Phong Dương vĩnh viễn không dừng lại nghỉ ngơi tra tấn tàn bạo, hắn bị bắt đung đưa theo, không chịu nổi, không chịu đựng được, rên, Tôn Ngữ ánh mắt mông lung nhìn xa xa ngoài cửa sổ, thấy Tiểu Bạch vẫn ở ngoài cửa sổ lo lắng bất an, Tôn Ngữ cười khổ một chút, khổ sở nghĩ đến bây giờ cũng chỉ có Tiểu Bạch lo lắng cho mình, hắn phất phất tay đuổi Tiểu Bạch đi, nhưng mà lại phát hiện đến tay cũng nâng không nổi, cảm thấy hiện tại thân thể đã không thuộc về mình …
“Ba… Ba…”Trương Phong Dương lấy tay đánh mạnh về phía cái mông trắng noản của Tôn Ngữ, lưu lại chưởng ấn đỏ đỏ…
Cảm thụ được ác ma hung tàn chúa tể! Tôn Ngữ thống khổ thở dốc, Trương Phong Dương một trận tình cảm mãnh liệt điên cuồng hét lên, Tôn Ngữ tuyệt vọng cảm thấy đại lượng nhiệt lưu thật sâu xâm nhập tới thân thể của mình! Toàn thân không tự chủ được run rẩy lên…
Tôn Ngữ khuất nhục nghĩ; nếu biết có một ngày như vậy, mình cũng như cái lọ để người ta phát tiết dục vọng và hung hăng chà đạp, mình thà rằng không tới vay tiền, tình nguyện mất mạng mà làm công kiếm tiền, mình thậm chí có thể đi quỳ gối trên đường làm ăn xin… Tuy rằng kiếm không được bao nhiêu, hắn cũng không phải bị người ta cưỡng ép, mặc dù mình giúp tiểu Phỉ Nhi kiếm tiền thuốc men, có lẽ mất thời gian rất lâu… Hắn thật sự thật hối hận…, Tôn Ngữ dần dần bị lạc mất ý thức của mình…
Trương Phong Dương không ngừng chà đạp Tôn Ngữ đã hôn mê, chính là liều mạng va chạm, muốn vĩnh viễn lưu lại trong thân thể của người này, muốn đem người dưới thân nhào nặn đến trong thân thể, cũng không biết ở trong thân thể Tôn Ngữ đã hôn mê phát tiết bao nhiêu lần…
Trương Phong Dương sau khi tận tình phát tiết, theo Tôn Ngữ trên người đi khỏi, lúc này mặt Tôn Ngữ đã xám như tro tàn, chết ngất trôi qua, hai chân còn duy trì mở ra ghé vào trên ghế sa lon nằm, run rẩy sợ run.
Tôn Ngữ hô hấp mỏng manh, toàn thân cao thấp tất cả đều là dấu cắn của Trương Phong Dương, thật sâu vào trong da thịt, mới có cũ có, nhìn Tôn Ngữ đã đau đến bất tỉnh, Trương Phong Dương đẩy Tôn Ngữ, không có một chút phản ứng, trái tim nhất thời chợt lạnh, thanh tỉnh.
Trương Phong Dương hoảng sợ nhìn toàn bộ trước mắt, Tôn Ngữ thân dưới bừa bãi trọc vật, thân thể toàn thân cao thấp đều phủ kín dấu vết đáng sợ, thanh (xanh) một khối tử (tím) một khối.
Vết thương trên Gương mặt vỡ ra, máu tươi chảy ròng, dưới thân nơi tế nhị thật sự đã là một mảnh huyết nhục mơ hồ, màu trắng tinh dịch hỗn loạn tơ máu không ngừng tràn ra, thật sự vô cùng thê thảm…
Trên khăn trải giường chói mắt màu đỏ kích động tới Trương Phong Dương, làm cho Trương Phong Dương cảm sợ hãi mà từ trước đến nay chưa hề có.
Cái loại cảm giác đáng sợ này tựa như ca ca rời khỏi mình, Trương Phong Dương cảm thấy đau lòng, hắn hối hận, tại sao mình lại có thể điên cuồng như vậy, đầu óc giống như không khống chế được, vì cái gì có thể như vậy? Ta điên rồi sao? Ta vì sao lại đối xử với hắn như vậy, ta đang làm gì thế? Nhìn đến như vậy Tôn Ngữ, Trương Phong Dương cảm thấy cõi lòng tan nát,đau lòng, đau đến ngay cả hô hấp đều không thể thông thuận.
Ông trời! Ta lại thương tổn hắn sao? Ta như thế nào lại có thể thương tổn hắn thành thế này, hắn sẽ chết sao! Không được… Trương Phong Dương ôm thật chặt Tôn Ngữ hôn mê, mặt áp sát tại ngực Tôn Ngữ, cảm nhận được tiếng tim đập yếu ớt của Tôn Ngữ, yên lòng, trong lòng không ngừng nghĩ ‘Ta nhất định là điên rồi… Ta vì người nam nhân này điên cuồng!!!’
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ~~~~(>_<)~~~~ đại thúc của ta, những cục cưng yên tâm, tiểu công người ta là yêu đại thúc, nhưng mà hắn có chút yêu điên cuồng rồi! ~~~~(>_<)~~~~ cho ái nhân gia ý kiến đi !!! Oa ca ca!
Bạch thố thố: ta là thấy yêu hơi bị thái quá, tác giả biến thái thật (nói nhỏ câu này vì ta sợ tác giả cho ta ăn gạch) hành hạ thụ quá…huhu..khổ thân đại thúc….