Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nhưng mà xỏ khuyên ở chỗ này, hắn về sau sẽ không có thể xử lý tình hình như những người khác a!” Phương Thần có chút lo lắng nhìn Trương Phong Dương.
“Ta chính là muốn như vậy, như vậy người nam nhân này chỉ thuộc về một mình ta, toàn bộ của hắn ta đều phải nắm trong tay, kể cả chất lỏng trên người hắn chảy ra cũng thuộc về ta!” Trương Phong Dương nhìn cái khuyên bạch kim trước mắt vui vẻ nói.
Trương Phong Dương quơ quơ cái khuyên bạch kim trong tay rồi đưa cho Phương Thần, Phương Thần cầm lấy tỉ mỉ nhìn xem, cái khuyên bạch kim thật sự rất tinh xảo, mặt trên có khắc tên Trương Phong Dương, bên cạnh còn có khắc một cái hình vẽ đằng(=họa tiết, hoa văn), cái họa tiết kia phi thường xinh đẹp, có hai họa tiết giống như hình con rồng đang gắt gao quấn quanh lấy nhau cùng một chỗ.
“Phong Dương vậy ngươi trước cột chắc tay chân của hắn lại ” Trương Phong Dương mở rộng tay chân của Tôn Ngữ ra rồi cố định ở tại trên giường lớn, hai chân Tôn Ngữ bị tách ra thật rộng, hoàn toàn lộ ra vật thể.hạ thân hồng nhạt thanh tú..
Phương Thần ở trong hộp thuốc lấy ra một cái kim châm dài cùng bình cồn, đem cồn đổ vào trong cốc thủy tinh, rồi châm lửa cho nó cháy, lấy kim châm dài hơ trên ngọn lửa, sau đó cho cây kim châm vào nước tiêu độc để tiệt khuẩn.
“Ân” Tôn Ngữ ở phía sau hôn mê, chậm rãi có một chút ý thức, hắn không có khí lực để mở mắt, muốn nói cái gì đó nhưng mà lại phát hiện cổ họng rất đau rát, thân thể cử động một chút, cảm thấy toàn thân cao thấp đau đớn vô cùng, phía sau nơi tế nhị mặc dù nóng bỏng đau đớn, nhưng cũng không có cảm giác khó chịu ướt sũng dinh dính giống như sáng sớm nay, vết thương trên mặt trên cổ cũng đã được băng bó, trên người thực sự khô mát, giống như được người ta tẩy rửa qua một lần rồi.
Không cần phải hỏi là ai nhất định là ác ma cái kia vì mình xử lý vết thương, rửa sạch chất lỏng ghê tởm trong thân thể mình, mặc kệ thế nào một người nam nhân đối với thân thể của một người nam nhân khác thô bạo cưỡng ép, đây mới thật là nhục nhã vô cùng, Tôn Ngữ tức giận đến cực điểm, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Tôn Ngữ cảm thấy tay chân bị chặt chẽ cột lấy, Tôn Ngữ thực sự hoảng sợ, hắn liều mạng mở mí mắt nặng trĩu, híp mắt nhìn, có chút mê man thấy hai nam nhân trước mắt, còn không kịp phản ứng, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Tôn Ngữ nhìn thấy bộ dạng của một nam bác sĩ, hắn đang dùng lửa đốt một cái kim châm dài… Mà ác ma Trương Phong Dương kia đứng ở bên cạnh nam nhân đó, Tôn Ngữ cảm thấy không ổn, hắn rất sợ hãi, cái ác ma Trương Phong Dương kia hắn muốn làm gì ta? Có phải muốn đem nội tạng của ta lấy đi không? Không đúng cái vật người kia cầm trong tay hình như là châm, mà không phải dao giải phẫu, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Muốn làm chuyện đáng sợ gì? Thật đáng sợ. Chẳng lẽ ta hiện tại sẽ chết sao? Tôn Ngữ sợ tới mức nước mắt cũng không dám chảy, cử động cũng không dám.
Ở phía sau Trương Phong Dương đứng dậy ngồi vào bên cạnh Tôn Ngữ, đem bộ lông thưa thớt dưới thân Tôn Ngữ vén lên, làm cho cái vật thể phấn nộn kia càng hiện rõ ra bên ngoài …
“Tiểu đại thúc của ta, ngoan đừng khóc…” Trương Phong Dương lấy tay xoa xoa nước mắt trên khóe mắt Tôn Ngữ, dịu dàng tựa như đối với tình nhân vậy.
Tôn Ngữ nội tâm sợ hãi run rẩy, ta sẽ chết sao?, ta sẽ bị kẻ điên Trương Phong Dương giết chết sao? Tôn Ngữ nhắm chặt hai mắt, cau mày, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng…
” Phương Thần, chính là nơi này không được sơ sẩy!” Trương Phong Dương phía sau đột nhiên nắm vật thể yếu ớt củaTôn Ngữ, đối với Phương Thần dặn dò.
“Hảo, ngươi yên tâm!”
“Đại thúc chờ một chút ta muốn lưu lại ký hiệu của ta trên người ngươi nha, ngươi yên tâm không đau đâu, đại thúc ngươi nơi này thật sự thật rất dáng vẻ rất đẹp màu phấn hồng hồng, đeo lên cái khuyên bạch kim này thật đúng là tuyệt phối (kết hợp tuyệt vời).” Trương Phong Dương vừa lòng nói.
“Các ngươi muốn làm gì, buông ta ra, buông ta ra, ngươi kẻ điên này ” Tôn Ngữ rốt cuộc nhịn không được, muốn tránh thoát nhưng mà tay chân bị chặt chẽ trói lại, không mảy may động đậy được.
“Đại thúc ngươi tỉnh, tiểu bảo bối của ta, còn đau không?” Trương Phong Dương sờ sờ Tôn Ngữ hoảng sợ vạn phần.
” Thời điểm Phương Thần xỏ khuyên thì làm nhanh lên nha, không được làm đau đại thúc của ta! Trương Phong Dương có chút không yên lòng đối với Phương Thần nói.
“Phong Dương! Ngươi yên tâm ta sẽ rất cẩn thận “
Tôn Ngữ sợ hãi lắc đầu nhìn nam tử tên là Phương Thần ở trước mắt, không ngừng giãy giụa.
“Ngoan không phải sợ! đại thúc của ta, bảo bối của ta!” Trương Phong Dương cúi xuống ngăn chặn Tôn Ngữ không ngừng vặn vẹo, hôn thật sâu môi Tôn Ngữ có chút trắng bệch, bắt cái lưỡi muốn chạy trốn của Tôn Ngữ, dây dưa, hôn nồng nhiệt …
“Ân… Ngươi đến tột cùng là có ý gì? Buông ta ra!” Chờ Trương Phong Dương hôn xong sau đó buông Tôn Ngữ ra, Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương tức giận hỏi.
“A! Không cần bật đèn!” Phía sau, Phương Thần đã chuẩn bị tốt mở đèn phòng ngủ lên, chói mắt, con ngươi bị ánh sáng đột ngột khiến Tôn Ngữ hoảng sợ hắn không mở được mắt ra, chỉ cảm thấy bộ dạng trần như nhộng của mình cứ như thế mà bị lộ ra bên ngoài, cảm thấy thật thẹn, muồn lấy tay che lại, nhưng chân tay bị trói chặt, không thể nhúc nhích.”Buông ta ra a!
“Việc đó, ta…” Phương Thần mở đèn chỉ là vì muốn nhìn cho rõ ràng hơn, nhìn đến bộ dáng khuất nhục của Tôn Ngữ, hắn có chút không đành lòng.
“Việc đó, Phong Dương chúng ta không làm nữa, có được không “
“Không được Phương Thần, làm nhanh lên đi!”
Trương Phong Dương ôm vật thể phấn nộn mềm nhũn dưới nửa người của Tôn Ngữ không ngừng xoa nắn ” ân “Tôn Ngữ tuy rằng toàn thân đau quá, hảo khuất nhục, nhưng nửa thân dưới của nam nhân thật sự là động vật, ở trong tay Trương Phong Dương có phản ứng, phun ra, sưng lên.
Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ, ở Tôn Ngữ bên tai cố chấp nói: “Đại thúc ta yêu ngươi, ta rất thích ngươi, ngươi biết không? Nhưng ngươi không yêu ta… Luôn muốn chạy trốn, có cái này ngươi vĩnh viễn trốn không thoát đâu, đeo cái khuyên bạch kim này thì ngươi là người của ta, ta muốn ngươi vĩnh viễn thuộc về ta!”
Tôn Ngữ làm sao biết Trương Phong Dương muốn làm cái gì chứ! Cái gì mà khuyên bạch kim, nhưng khi hắn nhìn đến nam tử tên Phương Thần từ trong nước tiêu độc lấy ra một cái kim châm nhỏ nhắn, hắn không kinh hãi cũng không được.
“Ngươi muốn làm gì? Vì cái gì muốn dùng châm!” Tôn Ngữ hoảng sợ hỏi.
“Ngươi cái đứa ngốc đại thúc này, ta không phải đã nói cấp cho ngươi lưu lại ký hiệu chỉ thuộc về ta sao?” Trương Phong Dương vô hạn yêu thương nói.
“Cái gì ký hiệu?” Tôn Ngữ run rẩy.
“Đúng vậy, khuyên bạch kim gia truyền của nhà ta! Tiểu đại thúc của ta ngươi nơi đó phấn nộn non nớt thực xứng với khuyên bạch kim này!” Trương Phong Dương cưng chiều chìm đắm nhéo nhéo phía dưới Tôn Ngữ.
Tôn Ngữ cảm thấy tại phía trước phân thân của mình lành lạnh, giống như bị xoa thuốc gì đó, Tôn Ngữ cảm thấy sợ hãi, theo bản năng giãy giụa, lại bị Trương Phong Dương gắt gao đè lại.
“Đừng lộn xộn… Nếu kim châm sai sẽ làm bị thương đến bên trong niệu đạo (ống đái =.=”).”
Tôn Ngữ sợ hãi lợi hại hơn.
“Không được như vậy…”
“A… “
Tôn Ngữ khóc thét, cảm thấy đột nhiên giống như có châm đâm vào trong thân thể của mình vậy, phía dưới nóng rát đau đớn, Tôn Ngữ tuyệt vọng nhắm mắt lại, chịu đựng đau nhức đến không thể hô hấp được, cảm thấy cái châm dài hung hăng xỏ qua.
Trương Phong Dương vuốt ve Tôn Ngữ đau đến suy thoái nửa người dưới, để giảm bớt thống khổ của Tôn Ngữ,
“Ân… Đau quá… Đau quá a… Rút ra” ” Tôn Ngữ đau đến khóc lên.
” Ngoan không đau! Lập tức hảo!”Trương Phong Dương xoa xoa nước mắt trên mặt Tôn Ngữ trấn an, Phương Thần chậm rãi chuyển kim tiêm, đâm xuyên qua… Đâm xong, Tôn Ngữ cảm thấy châm bị rút ra, sau đó có một cái gì đó lành lạnh xỏ tại phía trên phân thân của mình.
“Đã xong” Phương Thần thở phào nhẹ nhõm, tỉ mỉ xoa một chút cồn i-ốt ở bộ phận xỏ khuyên cho Tôn Ngữ,
” Tê tê ” Nửa người dưới xỏ khuyên của Tôn Ngữ là nơi phi thường mẫn cảm, bị cồn i-ốt kích thích đau nhức.
Trương Phong Dương cởi bỏ. trói buộc ở tay chân Tôn Ngữ, tay Tôn Ngữ lúc này đã không còn khí lực cự tuyệt, chỉ có thể nằm ở trên giường, cảm thấy dưới thân thống khổ không cách nào hình dung.
“Đại thúc ngươi thật đẹp, ngươi xem xem.”
Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương ôm dậy, nhìn đến phía dưới của mình, sau đó không khỏi chấn động. Ở ngay phía trước hạ thân mình, có một cái khuyên bạch kim.
“Đây là…” Tôn Ngữ không cách nào chịu đựng được trên người mình có cái này, tựa như kí hiệu của nô lệ đích vậy, đưa tay bắt lấy, nhưng bắt lấy thì đau đến ngất đi, đành phải buông tay.
“Đại thúc không được túm lộn xộn, có thể bị hỏng đó!” Trương Phong Dương cầm tay Tôn Ngữ thật chặt.
” Từ giờ cho tới khi vết thương khỏi, không được lấy tay sờ nó, bằng không có thể sưng, mưng mủ đó…” Trương Phong Dương hôn mặt Tôn Ngữ.
“Ngươi quá biến thái … Buông ta ra!” Tôn Ngữ dùng hết sức đứng dậy đẩy Trương Phong Dương ra, Trương Phong Dương hé mắt, một phen ôm lấy Tôn Ngữ, giam cầm Tôn Ngữ ở trong ngực của mình.
“Đại thúc ngươi biết không nếu ngươi còn trốn chạy, suy nghĩ đi khỏi ta, ta sẽ… Ngươi đoán ta sẽ làm gì?” Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ trong lòng ngực giãy giụa cười nói.
“Ta không biết” Tôn Ngữ cảm thấy thực sự chán ghét Trương Phong Dương, thực sự hắn quá biến thái.
” Vậy ta cho ngươi biết, đại thúc ngươi phải nhớ kỹ nha! Ngươi chạy một lần ta bảo cho người xỏ thêm cho ngươi một cái khuyên, thẳng đến nửa người dưới của ngươi nơi nơi đều xỏ khuyên mới thôi.”
Nghe Trương Phong Dương nói xong, Tôn Ngữ ngây người, sợ hãi, cứng ngắc mặc cho Trương Phong Dương ôm gắt gao.
” Phong Dương ta đi về trước “, Phương Thần rốt cuộc chịu không nổi hành vi biến thái đồng học xưa của hắn, hắn vẫn là đi tìm tiểu mỹ nhân của mình cùng nhau có một đêm đẹp thì tốt hơn..
” Vất vả rồi, nhớ đóng cửa cho ta! “
” Hảo ” Phương Thần cảm thấy mình nhất định đúng là kiếp trước nợ Trương Phong Dương, nên luôn bị hắn sai phái, nhưng mà vẫn vì đồng học xưa mà vui vẻ, dù sao xem ra Trương Phong Dương tìm được người yêu mến, hắn cũng phải tìm ‘ tính’ phúc (hạnh phúc ***) của mình.
” Đại thúc! Về sau không cho phép ra ngoài, không cho phép rời khỏi ta “
Thấy Tôn Ngữ có chút bị sợ choáng váng, Trương Phong Dương cảm thấy rất vui, không biết vì cái gì, chẳng qua là thích hù dọa, hù dọa tiểu đại thúc này, tay lại tìm vật dưới thân Tôn Ngữ nhẹ nhàng kéo kéo cái khuyên bạch kim kia.
“Đau quá…”
“Trả lời ta, ngươi có dám chạy trốn nữa không!”
” Ân…”Tôn Ngữ rưng rưng mà trừng mắt nhìn Trương Phong Dương. Tôn Ngữ không muốn, hắn muốn chạy trốn, hắn thực sự sợ hãi ác ma trước mắt này, Trương Phong Dương mất hứng thô bạo kéo khuyên bạch kim.
“Đau quá, không được kéo, a!” Tôn Ngữ đau đến toàn thân rút gân.
“Về sau không cho phép đi, chỉ có thể nghe mệnh lệnh của ta” Trương Phong Dương bá đạo nói.,
Cảm thấy Trương Phong Dương lại muốn kéo khuyên bạch kim, Tôn Ngữ vô pháp nhẫn nại đau nhức, cuống quít lắc đầu nói: ” Ta không đi, ta không trốn! Không được túm nữa” Tôn Ngữ hiện tại thực đau, đau không cách nào hình dung nhưng mà trong lòng suy nghĩ ta nhất định phải trốn, thoát đi khỏi cái kẻ điên này, ác ma này, phải trốn thật xa, bằng không mình thật sự sẽ bị tra tấn đến chết rồi sau đó điên mất!
Trương Phong Dương liếm liếm tai Tôn Ngữ nói; “Ngoan, như vậy mới đúng, như vậy ta mới có thể thương ngươi!”
Trương Phong Dương đem thuốc giảm đau mà Phương Thần lưu lại, lấy vài viên giảm đau cùng thuốc ngủ bỏ vào trong miệng uống một hớp lớn thủy, đối với miệng Tôn Ngữ từng chút một trút vào, sau đó ôm Tôn Ngữ đau đến phát run, đi ngủ.
About these ads