Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Phong Dương ôm cổ Tôn Ngữ, để cho hắn áp mặt vào trong ***g ngực của mình, nhìn mặt Tôn Ngữ thật lâu sau đó nói “Đại thúc, ngươi vừa rồi gọi ta là cái gì?”
“Ta gọi ngươi là… Chồng” Tôn Ngữ ở trong ***g ngực Trương Phong Dương nói nhỏ.
“Kêu lại một lần! Ta không nghe được rõ ràng lắm” Trương Phong Dương kích động nói.
“Chồng, chồng, chồng…” Tôn Ngữ không ngừng lặp lại, nói đến sái cả quai hàm, Tôn Ngữ nói xong thì cúi đầu im lặng không nói nữa.
“Đại thúc! Ngươi biết không? Đây là câu nói dễ nghe nhất mà ta đã từng được nghe!” Trương Phong Dương kích động ôm lấy Tôn Ngữ vui vẻ nói.
Tôn Ngữ dịu ngoan giống con thỏ để cho Trương Phong Dương ôm, hắn biết ở trên cổ mình có thiết liên, hắn từng nghe Trương Phong Dương nói thiết liên này được đặc chế, vô cùng cứng rắn, cho dù dùng búa đập, hay dùng thuốc nổ thì thiết liên cũng sẽ không bị gãy, dù dùng cách gì cũng không tháo nó ra được, chỉ có dùng chìa khóa chuyên dụng của nó mới có thể mở ra, mà chìa khóa mở thiết liên chỉ có Trương Phong Dương mới có, Tôn Ngữ không biết Trương Phong Dương giấu cái chìa khóa ở chỗ nào, hắn từng len lén tìm khắp mọi nơi trong phòng ngủ, nhưng không tìm thấy, cái chìa khóa giống như được giấu ở một nơi vô cùng ẩn mật, Tôn Ngữ nghĩ chỉ có thể làm cho Trương Phong Dương tin tưởng mình, đem thiết liên trên cổ mình mở ra, sau đó chờ Trương Phong Dương xuất ngoại đi bàn chuyện làm ăn, lúc đó Tiêu Mặc mới có cơ hội giúp mình rời khỏi địa phương quỷ quái này…
“Ta nguyện ý ở bên cạnh ngươi vĩnh viễn, ta nguyện ý (=đồng ý) sinh đứa nhỏ ra, ta nguyện ý…” Tôn Ngữ ở trong ***g ngực Trương Phong Dương nói, hắn giống như đứa nhỏ lần đầu tiên nói dối, đỏ mặt hứa hẹn, Tôn Ngữ chưa từng nói dối ai bao giờ, cảm thấy thật lo lắng, hắn phi thường chán ghét Trương Phong Dương, chán ghét tới nôn mửa ra, chán ghét hắn vuốt ve, ôm, chán ghét đứa nhỏ trong bụng, chán ghét tất cả mọi thứ của hắn, nhưng chỉ có thể nói như vậy, vì như vậy mới có thể lừa được Trương Phong Dương.
Trương Phong Dương thực sự thích Tôn Ngữ, cảm thấy hắn trong sạch giống hệt như dòng nước trong xanh, chính là hơi thở thanh thuần này đã hấp dẫn hắn, làm cho Trương Phong Dương như si như cuồng thích đại thúc thanh thuần có khí chất tựa như nước này, khiến hắn triệt để rơi vào trong tình yêu.
“Cái kia…” Trương Phong Dương rất muốn hỏi Tôn Ngữ đang ở trong ngực mình, rằng ở trong mắt của Tôn Ngữ hắn cảm thấy mình là người như thế nào. Cho dù hắn nguyện ý gọi mình là chồng, mềm mại nằm ở trong ngực của mình, nhưng mà nếu như mình hỏi hắn “Ngươi yêu ta sao?” Tôn Ngữ sẽ trả lời như thế nào, là nói không yêu? Hay là yêu? Hay là không trả lời im lặng không nói, hắn không dám hỏi Tôn Ngữ câu đó, vì sợ hãi cảm giác hạnh phúc này cứ như giấc mơ mà tiêu tan đi.
Trương Phong Dương đang suy tư, người nam nhân này, đại thúc này, rốt cuộc hắn nghĩ về mình như thế nào, hắn cũng yêu mình điên cuồng như mình yêu hắn sao, sẽ thích mình sao? Trương Phong Dương không dám hỏi Tôn Ngữ, hắn sợ Tôn Ngữ nói không thích, hắn muốn tự lừa mình dối người rằng Tôn Ngữ thật sự chấp nhận mình, đại thúc thật sự yêu mình…
“Ta rất thích ngươi của bây giờ, đại thúc ngươi rốt cục đáp lại tình cảm của ta! Đại thúc ngươi có thể nói là mối tình đầu của ta, ta chưa từng thích ai như thích ngươi, chưa từng thích bất luận kẻ nào trừ ngươi, đại thúc ta yêu ngươi!”Trương Phong Dương cúi đầu xuống hôn, hắn tựa như đứa nhỏ hôn qua tất cả mọi nơi trên người Tôn Ngữ, kỳ thật Trương Phong Dương có một khuôn mặt trẻ con vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt xinh đẹp này tới mức có thể khiến cho lòng người xao xuyến, Tôn Ngữ đưa tay vuốt ve khuôn mặt Trương Phong Dương cảm thấy nó thực sự rất mềm mại, nghĩ thầm nếu ác ma cùng thiên sứ thật sự tồn tại như trong truyền thuyết, thì bộ dạng nhất định cũng là như thế này.
Tôn Ngữ cũng không nói lời nào, lấy tay ôm chặt Trương Phong Dương tựa như đứa nhỏ.
Trương Phong Dương thích cảm giác khi được ôm Tôn Ngữ vào trong ngực, Trương Phong Dương biết tình cảm của mình đối với Tôn Ngữ đã vượt qua lẽ thường, đó là loại tình cảm mà nói cũng không nói nên lời được, bên trong không chỉ có tình yêu, dục vọng độc chiếm, còn có tình cảm dịu dàng tựa như tình thân vậy, loại tình cảm này rất kỳ quái, nhưng lại có rất nhiều, rất nhiều hạnh phúc cùng bất an nói không nên lời… Loại cảm giác kỳ quái này làm cho Trương Phong Dương hiểu được; thì ra, đây là tình yêu, nếu đã yêu một người, thì giống như đứng ở cạnh ngọn núi lửa cùng dòng nước đá, cảm thụ được lửa nóng cùng dòng nước lạnh như băng, hai thứ mâu thuẫn đó nhưng lại dây dưa cùng một chỗ với nhau thật sâu, không thể tưởng tượng lại có một ngày mình yêu một người sâu đậm đến vậy…
“Ta không có lúc nào là không muốn nhìn thấy đại thúc như vậy, mỉm cười đối với ta, đại thúc đáp lại tình cảm của ta, hiện tại mộng đẹp của ta cuối cùng cũng trở thành sự thật, đại thúc ngươi thật tốt.”(thố thố:sao lại dễ bị lừa thế nhi?)
Tôn Ngữ ôm lấy Trương Phong Dương, cảm thấy nam hài tên Trương Phong Dương này, vì cái gì lại kiên trì bám lấy mình không tha? Tính cách độc chiếm hệt như đứa nhỏ đang bảo vệ món đồ chơi yêu thích của mình vậy, kỳ thật nam hài (=đưa trẻ) tên Trương Phong Dương này mới chỉ có 20 tuổi, còn chưa trưởng thành đâu, lúc mình bằng tuổi hắn thì mình đang làm gì nhỉ? Hình như đang đi học ở trường đại học thì phải, hoặc là ở nơi nơi tìm việc làm, tại thời điểm đó cái gì mình cũng đều không hiểu tựa như cái đứa nhỏ vậy, nam hài này tuổi cũng gần như mình lúc đó, cho nên hành vi có chút giống đứa nhỏ chưa trưởng thành, nhưng khi Trương Phong Dương có được mình rồi, bây giờ hắn thỏa mãn sao? Nghĩ đến đây, Tôn Ngữ bắt đầu cảm thấy chán ghét, hắn cảm thấy đi lừa đứa nhỏ Trương Phong Dương này thật sự là một hành động rất xấu, Tôn Ngữ không biết Trương Phong Dương chỉ có ở trước mặt hắn mới có thể biến thành đứa nhỏ, Tôn Ngữ tựa như chưa từng chân chính nhìn thấy bản tính tàn bạo máu lạnh đến nỗi làm cho người ta sợ hãi của hắn.
Tôn Ngữ cảm thấy Trương Phong Dương cố chấp hệt đứa nhỏ, Tôn Ngữ từng nghĩ cảnh Trương Phong Dương khóa mình ở trong phòng, cực kỳ giống một bộ phim điện ảnh biến thái của Nhật mà hắn từng xem qua, kỳ thật có đôi khi diễn trò tựa như nhân sinh, thật sự, ở trong phim có một nam nhân biến thái chẳng biết tại sao lại đem bắt cóc cô gái mà mình thích, nhốt ở bên trong một gian phòng bí mật, cô gái bị nhốt nên chỉ có thể nhìn đến nam nhân biến thái đó, cùng sống với nam nhân biến thái kia, tùy ý cho người kia xâm phạm, hắn trở thành chúa tể thân thể của nàng, cùng nàng *** giao, cuối cùng cô gái thế nhưng yêu cái tên bắt cóc kia, ngay cả thể xác và tâm hồn đều thuộc về người nam nhân kia.
Tôn Ngữ không thể hiểu được tình cảm kì quái này, người nam nhân thần kinh và cố chấp ở trong phim đó giống hệt như sự biến thái cố chấp của Trương Phong Dương vậy, nam nhân biến thái như vậy vì cái gì nữ hài tử đó lại có thể yêu hắn, Tôn Ngữ không thể hiểu tình cảm đó, cũng tuyệt đối không để cho tình cảm đáng sợ như vậy xuất hiện khi mà đang bị nhốt thế này.
Tôn Ngữ không phải đá cũng không phải là đầu gỗ, hắn cảm thấy mình đối với Trương Phong Dương, có một loại tình cảm không diễn tả được bằng lời, Tôn Ngữ cảm thấy mình đối với Trương Phong Dương, thật sự là rất hận hắn, hận tới nỗi nó ăn sâu vào trong xương cốt, nhưng mà hắn không biết kỳ thật đối với một người mà nói, nếu như ngươi thiệt tình chán ghét một người mà ngay cả hận ý đều không có, người ta có một câu nói như thế này, không có hận, sẽ không có yêu, trong lúc lơ đãng, trong lòng Tôn Ngữ, Trương Phong Dương có lẽ đã trộm để lại một vị trí, chính là Tôn Ngữ còn không có ý thức được điều đó.
Tôn Ngữ dịu dàng ôm Trương Phong Dương, sờ tóc trên đầu của hắn, Tôn Ngữ không thể đối mặt với thứ tình cảm mà mình không thể nào khống chế được khi đối mặt với nam nhân này, hắn nghĩ mình nhất định rời khỏi nơi này ngay lập tức, rời khỏi nam nhân làm cho mình sợ hãi này, có lúc hắn dịu dàng có lúc hắn biến thái khiến mình lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ.
Trương Phong Dương không muốn cho bất luận kẻ nào có thể nhìn thấy đại thúc, không muốn bất luận kẻ nào tiếp xúc với đại thúc, giam cầm đại thúc là một hành động đáng sợ và không bình thường (nếu không muốn nói là biến thái), đối xử với đại thúc như vậy nên nhiều lúc Trương Phong Dương cũng hiểu được mình có chút không bình thường, nhưng hắn không hối hận, Trương Phong Dương thậm chí cảm thấy làm như vậy là rất đúng, xem tình huống này thì hình như là đại thúc đang yêu mình, hiện tại thật tốt đại thúc rốt cục nguyện ý mỉm cười vì mình, ôm mình, Trương Phong Dương vui sướng nghĩ, vậy có phải là bây giờ đại thúc cũng yêu mình?
“Đại thúc bảo bảo (=một cách gọi đứa bé trong bụng) của chúng ta, khi chúng sinh ra ta sẽ cho chúng mọi thứ tốt nhất trên thế giới.”
Trương Phong Dương dịu dàng đỡ Tôn Ngữ lên giường ôn nhu nói, bộ dáng hắn thoạt nhìn thật sự rất giống ba ba dịu dàng và từ ái.
“Ngươi xem ta mua cho bọn nó cái gì này ” Trương Phong Dương tựa như đang hiến vật quý đưa cho Tôn Ngữ xem, hai cái bộ quần áo nam màu trắng cùng hai bộ váy ren của công chúa, ” ta không biết đứa con trong bụng ngươi là nam hay nữ, nên ta mua quần áo của cả nam lẫn nữ, mặc dù Phương Thần bảo có thể làm kiểm tra để biết được là nam hay nữ, nhưng mà ta muốn ngươi sinh cho ta xem “
Còn có giường của trẻ con, có tiểu gối đầu (=gối đầu nhỏ cho trẻ con), tiểu chăn, tiểu bình sữa, tiểu núm vú cao su, đều là hai phần, nó rất tinh xảo và đáng yêu, cảm giác chúng nó vô cùng dễ thương,
“Đại thúc đồ của trẻ nhỏ thật đáng yêu!”
“Ta còn mua cho ngươi cái áo sơmi màu trắng rất lớn, đại thúc ngươi rất thích hợp mặc màu trắng, ta thích ngươi mặc đồ màu trắng nhất, ta không có mua quần cho ngươi, bụng ngươi to nên mặc quần nó sẽ o ép bụng ngươi, ngươi cứ mặc như vậy đi, ” cái áo kia rất dài nó có thể dài đến đầu gối của Tôn Ngữ nhưng cánh tay áo quá dài Trương Phong Dương phải sắn tay áo lên cho Tôn Ngữ.
Nhưng Tôn Ngữ hắn hiểu rõ, hắn không thể yêu quý hai đứa bé này. Ngoại trừ việc chúng nó lớn lên ở trong bụng mình, đứa bé này cùng hắn không hề có quan hệ gì với nhau. Tôn Ngữ cảm thấy mình không có biện pháp có thể chấp nhận bọn nó.
Hắn sờ sờ bụng, hắn biết hai cái tiểu yêu quái trong bụng này, không có cách nào dùng cái giường xinh đẹp cùng những món đồ chơi kia.
Tôn Ngữ đối với hai hài tử này không có cảm tình gì, đối với hắn mà nói, đứa bé này đúng là ngoài ý muốn, bọn nó đúng là sinh trưởng ở trong cơ thể của hắn, dùng cuống rốn hút dinh dưỡng của hắn, cùng huyết nhục với hắn và ác ma kia.
Nhưng ngay cả con sâu mà mình cũng không dám giết, đến lúc chạy trốn, làm sao dám giết hai hài tử này, Tôn Ngữ rất thống khổ, rất muốn xóa sạch đứa nhỏ, nhưng nếu sinh hạ rồi đưa tới đưa cô nhi viện, mình biết cuộc sống gian khổ ở trong cô nhi viện, nếu đưa hai hài tử này vào đó, hai hài tử nhất định sẽ rất thống khổ, Tôn Ngữ không biết phải làm sao bây giờ, không biết phải đối xử với tiểu yêu quái trong bụng thế nào.
Ở phía sau Tôn Ngữ bỗng cảm thấy ở bên trong có cái gì đang đá mình, chẳng lẽ đây là đang đạp bụng mình sao? Cảm giác thật kỳ lạ…
“Đại thúc ta đút cho ngươi uống, đây là thuốc đông y mà thầy thuốc chuyên khoa kê cho ngươi để điều trị thân thể, ta đã sắc thuốc cho ngươi, là thuốc dưỡng thai đó “
Trương Phong Dương thổi thổi thuốc đông y ở trong bát, dùng thìa múc một muỗng, đưa đến miệng Tôn Ngữ,
Tôn Ngữ dịu ngoan tựa như con mèo nhỏ để mặc cho hắn bài bố, hé miệng uống một ngụm.
“Thật đắng!” Vị thuốc Đông y quá mức đắng khiến Tôn Ngữ bị kích thích lè hẳn đầu lưỡi phấn hồng ra bên ngoài.
“Đây là thuốc mà Lưu mẫu phải vào bếp để sắc cho ngươi đó, ta biết ngươi thích bánh ga-tô!” Trương Phong Dương đang cầm trong tay một cái bánh ga-tô tinh xảo làm từ dâu! Mặt trên còn có các lát dâu cùng lát hoa quả nho nhỏ, thoạt nhìn thực mê người, đưa cái mũi đến gần, có thể ngửi được hương vị ngọt ngào của bơ và dâu, Tôn Ngữ thực sự thích hương vị điểm tâm này.
“Uống xong đắng dược (=thuốc đắng), ăn cái này vào sẽ không đắng nữa” Trương Phong Dương còn cầm lấy một miếng bánh ga-tô, đặt ở trong miệng của mình muốn đút cho Tôn Ngữ ăn.
“Ta tự mình ăn được.”
“Không được! Muốn ăn thì phải ăn miếng bánh ở trong miệng của ta!” Trương Phong Dương bá đạo nói.
“Đại thúc, nhanh lên a!” Trương Phong Dương thúc giục nói.
“Nga!”Tôn Ngữ áp sát bên miệng Trương Phong Dương, một ngụm, hai ngụm… Ăn hết còn liếm bánh ga-tô ở bên miệng Trương Phong Dương.
Từng chút, từng chút một liếm bánh ga-tô bên miệng Trương Phong Dương, khi môi cùng môi tiếp xúc với nhau, Tôn Ngữ cảm thấy hảo thẹn thùng, nghĩ tới việc dừng lại, nhưng mà Tôn Ngữ không thích hương vị đắng ở trong miệng lúc này, có chút e lệ ăn miếng bánh ga-tô ở trong miệng Trương Phong Dương.
Chậm rãi, Trương Phong Dương đặt môi lên môi Tôn Ngữ rồi hôn hắn. Miệng Tôn Ngữ bị đầu lưỡi linh hoạt của Trương Phong Dương chiếm cứ, Tôn Ngữ cảm thấy đầu lưỡi của hắn có vị ngọt ngào mộng ảo của mùi bánh ga-tô nó đang kích thích khoang miệng khiến hắn thấy vô cùng dễ chịu, Tôn Ngữ phi thường thích hương vị của dâu và bơ.
Tôn Ngữ lần đầu tiên ý thức được mình thế nhưng chủ động hôn Trương Phong Dương, môi có vị của bánh ga-tô và đặc biệt có cả mùi vị của hoa quả, còn có toàn thân đang nóng lên, cảm giác ngày càng nóng hơn, nguyên nhân là vì thân thể của mình có phản ứng, Tôn Ngữ vội vàng đẩy Trương Phong Dương ra.
Trương Phong Dương hôn Tôn Ngữ không biết bao nhiêu lần, nhưng mà chỉ có lúc này là Tôn Ngữ có phản ứng với mình, chính là đầu lưỡi Tôn Ngữ, đáp lại đầu lưỡi của mình, liếm bơ ở trên mặt đầu lưỡi của mình, không biết vì cái gì Trương Phong Dương là người đốií với dục vonng không có hứng thú, nhưng mà vừa nhìn thấy Tôn Ngữ hắn cảm thấy mình tựa như động vật đang trong thời kỳ động dục vậy,
About these ads