Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Phong Dương cảm thấy sự tự chủ của mình sắp bị tiểu yêu tinh mê người này đánh tan, không do dự, hắn vội vàng ôm lấy thân thể mền mại như nước của Tôn Ngữ đặt xuống dưới thân.
Lúc này, không gian thật yên tĩnh, cửa sổ đang mở, “Xào xạc, xào xạc, xào xạc…” Âm thanh của biển không ngừng truyền vào trong tai Trương Phong Dương, hết thảy đều rất lãng mạn, nhưng tình hình thực tế thì, Trương Phong Dương nhìn người dưới thân đang bị mê muội, không có ý thức tự chủ của mình, theo bản năng Tôn Ngữ thở hổn hển, thân thể hắn nóng lên, người hắn như nhũn ra, nhưng hắn vẫn vặn vẹo thân mình nỉ non, nhìn cảnh này Trương Phong Dương biết xuân dược trong chiếc bánh ga-tô mà mình cho hắn ăn đang bắt đầu phát tác…
Trương Phong Dương ôm chặt Tôn Ngữ, lấy ngón tay đã phủ một ít chất nhầy màu trắng còn sót lại, nhẹ nhàng thăm dò vào phía huyệt động nho nhỏ tựa như nụ hoa đang cuộn chặt lại của Tôn Ngữ.
Dùng đầu lưỡi liếm hai hạt đậu hồng nhạt nho nhỏ mẫn cảm trên ngực Tôn Ngữ, không ngừng lấy tay vuốt ve da thịt mềm mại nhẵn nhụi, muốn làm giảm bớt sự lo lắng và bất an của hắn.
Trương Phong Dương kiên nhẫn khuyếch trướng cho Tôn Ngữ, hắn lấy hai ngón tay kiên nhẫn mở rộng, chờ Tôn Ngữ chậm rãi thích ứng, sau đó hắn rút ngón tay ra, rồi từng chút,từng chút một đem vật thể cực nóng của mình dung nhậpvào thánh địa mềm mại như nước kia của Tôn Ngữ…
Giờ phút này, ý thức của Tôn Ngữ trở nên mê muội, phát ra âm thanh rên rỉ đứt quãng kháng cự “Ân, không được, thật đáng sợ… Ta còn có đứa nhỏ”, không biết từ khi nào, âm thanh kháng cự của Tôn Ngữ chuyển biến thành tiếng thở dốc ngọt ngào.
Trương Phong Dương sợ hãi làm tổn thương bụng của Tôn Ngữ, hắn cho Tôn Ngữ nằm nghiêng, hai tay ôm bụng của Tôn Ngữ, vùi đầu vào sau gáy Tôn Ngữ, cảm thụ hạnh phúc đến cực hạn mà hắn không thể nào diễn tả được bằng lời…
“Đại thúc, sờ ngươi thật thoải mái a” hiện tại toàn thân Trương Phong Dương đều tràn ngập hưng phấn.
“Ngô, ân, ân…” Trương Phong Dương vuốt ve thân thể mẫn cảm đến cực điểm củaTôn Ngữ, khiếnTôn Ngữ nhịn không được giật mình.
“Đại thúc! Đau không? Thoải mái chứ” Trương Phong Dương nhìn đôi mắt đã mê man của người dưới thân, hắn dừng động tác của mình lại chờ Tôn Ngữ thích ứng hắn, sau đó ân cần hỏi.
“Ân…!”Khi nghe tiếng kêu rên âm thầm của Tôn Ngữ, Trương Phong Dương chậm rãi va chạm lên.
Trương Phong Dương nhìn đôi môi bởi vì động tình mà trở nên đỏ tươi của Tôn Ngữ, hắn cúi đầu xuống thâm tình hôn lên nó, ra sức càn quấy cái lưỡi đinh hương của Tôn Ngữ, hắn cảm nhận được người dưới thân đang run rẩy, căng thẳng.
“A… Ân… Ân!” Theo sự va chạm dịu dàng của Trương Phong Dương, Tôn Ngữ ôm bả vai rộng lớn của Trương Phong Dương mà di chuyển thắt lưng theo sự va chạm của hắn, cảm thấy khó nhịn hừ nhẹ, thở dốc… Sự va chạm của Trương Phong Dương khiến cho hắn cảm thấy thẹn cùng thống khổ, nhưng hắn lại mê muội cảm giác sung sướng mà Trương Phong Dương mang lại cho thân thể của hắn.
Da thịt cùng da thịt ma xát làm cho Trương Phong Dương cùng Tôn Ngữ càng thoải mái hơn, hai người đã bị dục vọng nguyên thủy cắn nuốt, ai cũng không có ý muốn dừng lại, Trương Phong Dương sợ thắt lưng của Tôn Ngữ sẽ bị mỏi, nên hắn dùng đầu gối chống đỡ cho thắt lưng của Tôn Ngữ, khiến cho Tôn Ngữ càng thêm ý loạn tình mê (=càng thêm mê loạn đấy ạ), hai tay ôm chặt thắt lưng của Trương Phong Dương, đầu tựa vào cổ Trương Phong Dương không ngừng ma xát, nhất thời khiến cảm giác phóng túng sa đọa trở nên rõ ràng hơn, sự kích thích của các giác quan cùng sự mẫn cảm đang không ngừng nhân lên, giác quan cùng thân thể tiếp xúc càng trở nên thân mật hơn, sâu đến không lường được.
“Đại thúc….Đây là cội nguồn của sự thoải mái sao?” Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ ở dưới thân mình, đang ý loạn tình mê đến không kềm chế được, hắn biết đây là nơi khiến cho Tôn Ngữ động tình, khi nói xong hắn liền không ngừng va chạm vào vị trí mẫn cảm nho nhỏ nhô ra ở trong thân thể Tôn Ngữ, hắn dùng thân thể của mình, mở ra cánh cửa khoái lạc của Tôn Ngữ.
“Đại thúc ngươi thoải mái không? Đại thúc bộ dạng động tình của ngươi đẹp quá!” Trương Phong Dương gỡ bàn tay đang che cái miệng ngọt ngào cố đè nén âm thanh mê người của Tôn Ngữ, ách cổ họng nói; “Đại thúc có khoái cảm thì ngươi cứ việc kêu lên, không cần đè nén mình, ta muốn nghe âm thanh xinh đẹp động lòng người của tiểu đại thúc.”
“A! Ân…” Tôn Ngữ kiềm chế không được thở hổn hển, ngọt ngào nỉ non, âm thanh thở dốc tinh tế tựa như con mèo nhỏ đang kêu, cùng với tiếng hạt cát đang rơi vào trong nước biển ở bên ngoài cửa sổ, Trương Phong Dương nhắm mắt lại, không ngừng đi sâu vào bên trong, bên tai văng vẳng tiếng sóng biển lăn tăn, hết thảy mọi thứ này đều làm cho Trương Phong Dương động tình, quên mình, giống như trong lúc này trời đất chỉ còn lại có mình và Tôn Ngữ, cùng với hương vị mằn mặn của nước biển và âm thanh chọc người “Sàn sạt “của các hạt cát đang va vào nhau trong gió…
Lúc sau, mặt trời đã lặn, giờ khắc này, giờ phút này tất cả mọi thứ đều trở nên mờ mịt mông lung, toàn bộ cảnh sắc của căn phòng như được bao trùm bởi một lớp cát mỏng khiến mọi thứ đều trở nên mơ hồ không rõ, hết thảy mọi thứ đều say đắm trong lớp sương mù lừa gạt, đen tối, xung quanh có âm thanh kiều mị thở dốc cùng tiếng thân thể hung mãnh va chạm vào nhau, nhưng mọi thứ lại giao hòa với nhau, chỉ còn lại sự trao đổi khoái cảm cùng cảm giác hưng phấn của thân thể với thân thể, lúc này mọi tình cảm đều không thể diễn tả được bằng lời…
Tiếng thở dốc nho nhỏ của Tôn Ngữ dường như đi sâu vào trong trái tim của Trương Phong Dương, làm cho lý trí của hắn dần dần bị phá hủy, động tác cũng dần dần trở nên cuồng dã. Tôn Ngữ vặn vẹo thân thể, dùng tiếng thở dốc dồn dập để diễn tả cảm giác của thân thể hắn lúc này.
Tôn Ngữ cảm thấy bụng di chuyển, Trương Phong Dương động tác càng ngày càng dũng mãnh làm cho Tôn Ngữ không tiếp thụ được, cảm thấy vật thể ở trong thân thể đau đớn “Đau, bụng… Thật là đau quá, bên trong… Bên trong muốn hỏng mất, dừng lại, hình như đụng vào tiểu yêu quái ở trong bụng!”
“Ân! Cái gì tiểu yêu quái?” Trương Phong Dương ngừng lại, nhìn Tôn Ngữ đầy cưng chiều chìm đắm.
“Chính là đứa nhỏ trong bụng ta a!”
“Đại thúc ngươi thật xấu! Bảo bảo của chúng ta làm sao có thể gọi là tiểu yêu quái được chứ, nhưng mà đại thúc thích gọi bọn nó là tiểu yêu quái, ta cũng sẽ gọi bọn nó là tiểu yêu quái!”
Trương Phong Dương hôn môi Tôn Ngữ, an ủi nói: “Đại thúc yên tâm đi, ta sẽ không thương tổn đến ngươi cùng tiểu yêu quái đâu’’ Trương Phong Dương dịu dàng hôn, chậm rãi di chuyển thân thể.
Nhìn Tôn Ngữ ở dưới thân của mình run rẩy rên rỉ thở dốc, khuôn mặt kia đang kiềm chế sự sung sướng, nhưng mà ở trên mặt vẫn còn lộ ra một tia động tình vui thích, sự động tình này tựa như một nụ hoa sen trắng thanh nhã xinh đẹp, đột nhiên nhuộm trên mình một màu đỏ tươi xinh đẹp, khiến nó trở thành một đóa hồng đỏ đẹp đẽ mê người, nó khiến cho Trương Phong Dương quên đi hết thảy! Quên toàn bộ mọi thứ, quên ca ca, quên thống khổ, trước mắt chỉ có bộ dạng động tình thẹn thùng đầy mị hoặc của Tôn Ngữ, hắn cảm thấy thân thể của Tôn Ngữ đang vì mình mà nở rộ.
Trương Phong Dương cảm thấy, đây mới thật sự là hoan ái! Sự hoan ái không chỉ có một mình, mình đơn phương hưởng lạc, cưỡng ép cùng đoạt lấy, mà là sự hòa hợp thân thể của lẫn nhau, cùng sự dung hợp của linh hồn, mọi thứ phải hoà hợp, trở thành thân thể cùng thân thể trao đổi hạnh phúc, sau đó là hai linh hồn hòa quyện vào với nhau…
Đúng vậy, đây chính là hoan ái, Trương Phong Dương chưa từng phát hiện, cảm giác khi kết hợp lại có thể khiến người ta mất hồn đoạt phách. Giống như tiến vào không chỉ là một khối thân thể, mình hiện tại gần như khai phá được thân thể của Tôn Ngữ, tiếp xúc đến nội tâm của hắn, tìm tòi nghiên cứu linh hồn hắn, lắng nghe tiếng thở gấp nức nở của hắn, giống như mình và Tôn Ngữ đang dùng thân thể để cùng linh hồn trao đổi với nhau, hắn quên mình mà công kích tới, mạnh mẽ luật động.
Trương Phong Dương quên đi mọi thứ mà kích động đong đưa,thời điểm cao trào thay nhau nổi lên, hắn cũng không nhịn được phát ra tiếng kêu kích tình cùng Tôn Ngữ.
Tại giây phút cao trào đó, Trương Phong Dương cảm thấy như khoảnh khắc bắn pháo hoa lên trời, pháo hoa văng khắp nơi, phóng túng hạnh phúc.
Sau đó, hắn mới phát hiện cả người mình toàn thân đổ mồ hôi, Tôn Ngữ ở dưới thân, cũng đổ mồ hôi đầm đìa, đang thở hổn hển, ánh mắt đầy mị hoặc đang nhìn mình. Ánh mắt kia câu hồn mê hoặc, yêu mị động lòng người, rung động tâm hồn…
Trong lúc nhất thời Trương Phong Dương lại ngây ngốc, nhu tình hôn toàn thân Tôn Ngữ, ngậm lấy ngón tay trắng noãn của Tôn Ngữ, muốn…muốn cả đời này, mình ở cùng với nam nhân mà mình yêu đến cực độ điên cuồng. Nhu tình nói một câu thật lòng: “Đại thúc, ta muốn vĩnh viễn được ở bên ngươi …”
Một lúc sau khi đã đạt tới cao trào, chờ Trương Phong Dương rời khỏi thân thể Tôn Ngữ, lúc này toàn thân Tôn Ngữ thoát lực(=vô lực) ngã vào ***g ngực của hắn.
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ bị mình rót vào thân thể rất nhiều chất lỏng, thậm chí chất lỏng màu trắng còn chảy cả ra ngoài, cái động phía sau tựa như một đóa hoa xinh đẹp đang hé ra hợp lại mấp máy …
“Đại thúc không có đụng vào bảo bảo chứ!”Trương Phong Dương sờ bụng Tôn Ngữ.
“Nha! Thực xin lỗi đại thúc ta lại quên mang mũ (=bao cao su…