Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Làn gió buổi sớm mang theo hơi lạnh báo hiệu mùa thu đã đến trước ngõ, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, nhiệt độ bắt đầu từ từ nóng lên.
Nhật Hạ đứng trước gương trang điểm cạnh ban công, nghiêng đầu, ánh mắt dời xuống vị trí bên cổ của mình.
Làn da ở cổ mịn màng, là một cô gái vô cùng trắng trẻo mềm mại, nhưng lúc này, trên làn da cổ trắng nõn ấy, lại điểm lên một quả dâu tây đỏ bừng, nhìn mà giật mình.
Làm sao cô dám ra ngoài gặp mọi người!
Nhật Hạ không nhìn thấy được, chỉ cảm thấy sờ vào có chút nhói, nên dứt khoát lấy một miếng băng urgo trong hòm y tế dán lên cổ, che đi quả dâu nhỏ.
Nhật Hạ sớm hoàn tất rửa mặt, xuống lầu ăn sáng.
Dì Tiêu giúp việc có tay nghề vô cùng tốt, bữa sáng đặc biệt phong phú, có sữa, bánh mì nướng, còn có sữa đậu nành trứng gà cùng bánh bao, xem như trung tây kết hợp.
Nhật Hạ ngồi một lúc cũng không thấy Mặc Hàn xuống ăn sáng, bèn hỏi dì Tiêu thì mới biết hắn ta đã ra ngoài từ sớm.
Hắn đúng là kẻ cuồng công việc.
Từ nhỏ Mặc Hàn đã có hứng thú đối với việc quản lý công ty, thị trường chứng khoán càng là khu vui chơi của hắn ta. 15 tuổi, trong khi những đứa trẻ khác mỗi ngày chỉ có chơi và học thì chỉ bằng sự quan sát nhạy bén và hành động to gan của bản thân, hắn thu được món tiền đầu tiên trong đời. Trong hoàn cảnh khủng hoảng khiến toàn bộ nền kinh tế cả nước cũng chao đảo theo, vài lần chấn động đến gần như trì trệ, nhưng không ngờ hắn ta hầu như không có tổn thất gì.
Thời điểm Nhật Hạ đến lớp học, tiếng chuông đã vang lên.
Lần đầu tiên trong đời cô đi học trễ như vậy.
Vương Hi Nhã lo lắng hỏi: "Sao hôm nay tới trễ vậy?"
"Tắc đường một chút."
Vương Hi Nhã tinh mắt thoáng thấy băng dán urgo trên cổ cô, trố mắt, kinh ngạc thốt lên, "Nhật Hạ, cậu.... Cậu bị bắt nạt?"
“Mình đâu có?"
"Gạt người! Vậy cậu nói xem, cái này từ đâu có?" Vương Hi Nhã kích động chỉ tay vào cổ cô gái
"Cái này.... Mình bị muỗi chích." Nhật Hạ cắn môi, không dám nhìn tiếp nữa. Vội vội vàng vàng xõa tóc xuống để che đi dấu vết kia.
"Cậu bị muỗi Châu Phi chích à, làm gì phải dán miếng băng urgo lớn như vậy..." Thấy sắc mặt Nhật Hạ là lạ, trong lòng bỗng dâng lên nỗi lo lắng, "Nhật Hạ, có phải cái tên thiếu gia kia đã ức hiếp cậu không?"
"Không có, thật mà." Cô gái cười trừ, "Chỉ là tớ không cẩn thận gãi làm chảy máu nên mới phải dán băng cá nhân lại."
Vương Hi Nhã nửa ngờ nửa tin, nhưng tiếng giáo viên cất lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người.
Lúc nghỉ trưa, Nhật Hạ và Vương Hi Nhã đi ăn cơm ở quán ăn gần trường, vô tình gặp được Hạ Vũ Điền.
Cô ta ôm lấy cánh tay bước ra khỏi quán ăn, đồng phục mặc lỏng lẻo, cũng không kéo khóa, mái tóc dài suôn mượt xõa trên vai.
Thật xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn có chút hư.
Vương Hi Nhã cảm thán: "Cậu nhìn đồng phục nữ sinh của trường Đức Trí kìa, ghen tị quá đi mất!"
Bởi vì Đức Trí là trường tư cho nên quy định về đồng phục không quá khắt khe bằng Nhất Trung. Bọn họ tùy ý có thể cắt váy ngắn qua đầu gối, áo sơ mi có thể cởi hai ba cúc. Còn Nhất Trung đồng phục xuân hạ miễn cưỡng còn có thể xem được, đến mùa thu đông thì mỗi người đều phải mặc chiếc quần dài và được khoác thêm cái áo ngoại cỡ bên ngoài, tụi Đức Trí hay chê trường cô là quê mùa.
Nhật Hạ cơ hồ nghe được tụi con gái bàn kia đang bàn chuyện phiếm.
"Đúng rồi, các cậu biết gì chưa, đài truyền hình thành phố đang có một chương trình nên muốn đến trường trong khu vực mình để tuyển người đó."
"Thật hay giả?"
"Là thật đó! Ba của tớ làm trong đài truyền hình của thành phố, tớ còn đặc biệt xác nhận qua với ông ấy."
"Cho dù là dựa theo tài nghệ hay khuôn mặt, thì khả năng trúng tuyển của Hạ Vũ Điền của chúng ta là lớn nhất."
"Đúng vậy!"
"Hạ Vũ Điền khẳng định sẽ báo danh tham gia, cô ta không phải thuộc hội khiêu vũ sao, năm trước ở tiệc tối Nguyên Đán còn nhảy."
Hạ Vũ Điền không chỉ nổi trên mạng, mà ở trong trường học cũng là nhân vật nhiều người biết đến, rất nhiều nữ sinh muốn cùng cô làm bạn. Tuy rằng cô đối với người nào cũng lễ phép mỉm cười, nhưng có thể chân chính làm bạn của cô chỉ có những tiểu thư gia cảnh giàu có sung túc.
Bạn của Nhật Hạ gia cảnh đều tương đối bình thường, những nữ sinh này không phải trả số tiền kếch xù để vào Đức Trí, mà là hoàn toàn dựa vào thành tích thi ưu tú được đến Nhất Trung.
Cái này gọi là vật họp theo loài, mỗi người kết giao bạn bằng phương thức cùng mục đích đều khác biệt.
Cho dù là chị em, ở trong trường học, Hạ Vũ Điền rất ít cùng Nhật Hạ trao đổi. Cô ta chán ghét khi mọi người biết con gái nuôi của Hạ gia lại là một con nhỏ mù.
Nhiều thời điểm, trên đường gặp, cô ta liền giả vờ thân thiết cùng cô bắt chuyện vài câu, trừ đó ra, quan hệ hai người vô cùng nhạt nhẽo.
Mà bàn bên này của quán ăn.
Dựng lỗ tai "nghe lén" bọn họ bàn luận xong Vương Hi Nhã che miệng cười cười quay người lại, hạ thấp giọng.
"Nhật Hạ, mấy cái mà bọn họ vừa nói, cậu có nghe thấy không?"
Nhật Hạ gật gật cái đầu nhỏ.
"Mình không còn sống ở Hạ gia nữa." Cô gái nói: "Không cần nhìn sắc mặt cô ta, sau này mình sẽ thay đổi, không còn như lúc trước."
Cô đã không còn là mình của trước kia.
Vương Hi Nhã vỗ tay, "Vốn dĩ đã phải như vậy từ trước!"
Đúng như bọn họ nói, đương nhiên là Hạ Vũ Điền sẽ tham gia.
Cô nghĩ lại tới kiếp trước đài truyền hình thật sự có đến trường học lựa chọn thí sinh.
Vũ đạo của Hạ Vũ Điền cũng hết sức bình thường, không có gì đặc biệt kinh diễm mà trong khoảng thời gian đó cô ta hoàn toàn không luyện qua vũ đạo, ba ngày đánh cá hai ngày phơi võng, gần cuối cùng lại giả vờ bị trật chân.
Sau đó cô ta muốn thay mận đổi đào, ép Nhật Hạ lên sân khấu biểu diễn dưới danh nghĩa cô ta.
Hạ Vũ Điền nói nếu cô không giúp đỡ, sau này cô ta ở trường sẽ bị người ta coi thường. Hạ Vũ Điền chỉ học dương cầm được hai năm, cùng lắm chỉ là một đứa gà mờ, không thể nào múa rìu qua mắt thợ.
Lúc đó cô vẫn còn một lòng với Hạ gia, vẫn coi Hạ gia là ân nhân mà đối xừ với Hạ Vũ Điền như em gái mình dù cho có bất công đi chăng nữa vẫn đồng ý.
Lần biểu diễn đó có thể nói là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời của Hạ Vũ Điền.
Sau lần đổi trắng thay đen, thay mận đổi đào đó, có đạo diễn công khai tuyển diễn viên cho một bộ phim vườn trường, kinh phí không cao, Hạ Vũ Điền thích cảm giác đứng trước máy quay, ban đầu chuẩn bị, nghỉ hè đã đi quay.
Cô ta cũng rất thành công, trong trí nhớ của cô, bộ phim này khá ngắn, chỉ khoảng hai mươi tập, quay hai tháng là xong, sau khi tuyên truyền liền nổi tiếng. Hạ Vũ Điền cũng tạo nên tên tuổi, chân chính tiến vào giới giải trí, fan trên Weibo tăng lên nhanh chóng.
Trở lại một lần, cô không nghĩ lại trở thành đồ trang trí cho Hạ Vũ Điền, cô cũng muốn chính mình phát sáng để cho người khác nhìn đến bản thân.
"Nhật Hạ...cậu đang nghĩ gì vậy?" Vương Hi Nhã lay lay cánh tay của cô.
Cô gái sau một lúc lâu mới hoàn hồn lại, trong nháy mắt như trải qua một đời người, đáy mắt cô pha lẫn tạp chất, rất nhiều cảm xúc phức tạp rất lâu không thể tan biến.
Lại qua hơn mười giây, cô giống như mới tìm lại được giọng nói: "Tớ muốn tham gia cuộc thi này."