Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nàng vươn cái lưng mỏi, thân thể lả lướt uyển chuyển đổi một tư thế khác, hơi thở phập phồng giống như đang tức giận bất bình vậy. Sở Linh bên cạnh cười khanh khách nói: - Tiểu thư, người nói tới nói lui cũng đã lâu lắm rồi đó, tiểu tỳ nghe đến tai sắp đóng kén rồi.
Thành Khởi Vận hờn dỗi trừng mắt nhìn nàng, hỏi: - Đại nhân bị hồ ly tinh kia mê thần hồn điên đảo, cứ như vậy thả cô ta đi ư?
Sở Linh nháy nháy mắt nói: - Không thả thì làm sao đây? Người của chúng ta nghe Đại Bổng Chùy nói, Thôi Oanh Nhi kia công phu rất tốt, muốn giữ cũng giữ không được, ai dám bức nàng ta chứ? Người ta đã uy hiếp muốn đâm một kiếm vào ngực của đại nhân rồi, thật sự tổn thương đại nhân, tiểu thư không đau lòng sao?
Thành Khởi Vận phẫn nộ nói: - Đâm đâm đâm, ta thấy đại nhân muốn đem "kiếm" của hắn đâm vào thân thể người ta thì có.
Sở Linh che miệng cười khanh khách: - Tiểu thư chắc không giận dữ vì lo lắng cho đại nhân muốn chết, kết quả là về kinh rồi, lại phát hiện ngài ấy lại đang làm chuyện vui, rước thêm tân phu nhân qua cửa chứ?
- Hừ! Thành Khởi Vận miễn cưỡng chống cằm nói: - Văn Tâm qua cửa, đã nằm trong dự liệu của ta từ lâu. Chỉ là không biết Dương đại nhân và Hồng nương tử kia có gút mắc gì. Không ngờ lại nhường nhịn cô ta như vậy. Có điều Dương Lăng cũng không phải là người có thể bị nữ sắc mê hoặc, nếu không còn không nhanh chóng đáp ứng nàng diệt trừ Chu Chỉ huy, ôm mỹ nhân về sao?
- Đó là đương nhiên, người tiểu thư nhà ta chọn trúng, có thể kém được sao?
Sở Linh cười hì hì nói: - Hồng nương tử kia vừa đi, đại nhân liền hạ lệnh thông qua Cẩm Y Vệ báo cho Chu Chỉ huy biết, nói là nhận được tin tức có người muốn gây bất lợi cho ông ta, bảo ông ta tăng cường đề phòng, còn cho người theo dấu Hồng nương tử, nói phải thả dây dài câu cá lớn. Đáng tiếc, kỹ xảo truy tung của người của hắn có hạn, để cho mỹ nhân ngư này chạy thoát.
Thành Khởi Vận nghe thấy Dương Lăng còn có thể tỉnh táo như thế, sắc mặt dịu lại rất nhiều, nàng trừng mắt nhìn Sở Linh nói: - Muội biết cái gì? Người mà đại nhân giữ lại bên cạnh, đều là cao thủ võ nghệ cao cường am hiểu bảo vệ, thân thủ cao minh không thấy cần thiết sẽ không theo dấu. Tinh anh Nội xưởng huấn luyện, bây giờ cũng nằm trong tay ta, bằng không muội cho rằng nàng trốn khỏi lòng bàn tay của đại nhân sao? Người của chúng ta đuổi theo rồi chứ?
- Đúng vậy. Cô ta nói muốn gặp lại trên chiến trường, chắc không phải thật sự muốn tạo phản đi? Sơn tặc bên Bá Châu nguyên khí đại thương, chỉ dựa vào chút người này mà muốn tạo phản quả thật là tự tìm đường chết.
Sắc mặt Thành Khởi Vận ngưng trọng nói: - Không nên coi thường bọn họ, Bành Sa Ngư đã nói, trước kia lục lâm Bá Châu từng có ý chiêu một ông ta, xem ra bọn họ cũng đã ủ mưu từ lâu rồi, sẽ không dễ dàng bị quan binh dò xét căn cơ như vậy.
Thành Khởi Vận tới phương bắc đặc biệt sợ lạnh, hơn nữa còn mệt rã rời, nàng lười biếng ngáp một cái: - Phái người đuổi sát cô ta. Lo nghĩ của đại nhân đúng lắm, bắt được cô ta cũng không có tác dụng gì lớn. Trong lời nói của cô ta lộ ra ý, phía sau cô ta hẳn là còn có người, nói không chừng đi theo mỹ nhân ngư này, có thể vớt được một con cá mập lớn.
Nàng giống như mèo con nằm co trên giường êm, ánh mắt chớp lóe, mỉm cười trầm tư nói: - Đi dặn dò, có tin tức gì lập tức nói cho ta biết trước. Ha ha, đại nhân tu thân dưỡng tính, Lưu Cẩn độc chưởng triều cương, thủ phạm bên Tứ Xuyên còn chưa có tin tức, ở đây lại lòi ra Hồng nương tử và lục lâm Bá Châu, ưm...hiện tại càng chơi càng vui mà. Sở Linh cẩn thận nhìn nàng một cái, ra vẻ vô ý nói: - Nội xưởng phái ra, tất cả thế lực lại xuất ra toàn bộ, xem ra Dương đại nhân cũng không thật lòng muốn làm một Quốc Công dưỡng lão đâu. Tuy nói những thế lực này nam thất bắc lục, một phân thành hai, nhưng để đảm bảo sự nghiêm mật và thuận lợi của hệ thống tình báo, toàn bộ bộ phận căn bản này đều nằm trong tay tiểu thư, sự tín nhiệm mà đại nhân đối với tiểu thư... đã vượt qua cả Hàn lão gia tử rôi, đại nhân...đối với tiểu thư thật tốt.
Đôi mắt xing đẹp của Thành Khởi Vận hơi híp, cười khanh khách nói: - Linh nhi, muội rốt cuộc muốn nói gì?
Sở Linh biến sắc, cuống quít quỳ gối trước giường nói: - KhôngKhông có, Dương đại nhân tín nhiệm tiểu thư như vậy, tiểu tỳ làlàlà vui mừng thay cho tiểu thư.
Tay Thành Khởi Vận chậm rãi vươn ra, năm ngón tay nhỏ và dài giống như hoa lan, nhẹ nhàng móc lấy chiếc cằm mượt mà của Sở Linh, từ từ kéo gương mặt bị hù trắng bệch của nàng lên.
Lẳng lặng nhìn chăm chú hồi lâu, Thành Khởi Vận đột nhiên "phụt" cười, vỗ nhẹ hai gò má mềm mại của nàng nói: - Chậc chậc chậc, ta còn thực sự khâm phục đại nhân. Ta muốn thu phục nhân tâm, còn phải thi triển cả ân và uy, không biết đã dùng bao nhiêu thủ đoạn. Ta đối với muội tình như tỷ muội, nhưng tổng cộng muội cũng chưa gặp hắn được vài lần, vậy mà đã bắt đầu nói thiên về hắn rồi. Linh nhi, không phải ngươi cũng thích đại nhân chứ?
- Không không không, không có, không có, tiểu tỳ sao dám trèo cao. Gương mặt Sở Linh bị hù càng trắng.
Thành Khởi Vận từ từ nói: - Nếumuội thật sự thích đại nhân, ta có thể giúp muội. Ta đã nói từ sớm, chúng ta tình như tỷ muội, nếu có cơ hội cùng một chồng, lại là gả vào phủ Quốc Công, cũng coi như xuất thân tốt.
Sở Linh đã bắt đầu nước mắt lưng tròng: - Tiểu thư, nô tỳ không có tâm tư này. Nô tỳ trung thành với tiểu thư, chỉ mong cho tiểu thư hạnh phúc. Dương đại nhân ngàitốt lắm, thật sự đối với người tốt lắm. Nô tỳ đi theo tiểu thư nhiều năm như vậy, Dương đại nhân là người đầu tiên đối đãi với tiểu thư thật lòng chân thành, nô tỳ nhìn ra được. Nếu không phải hiện tại có nhiều việc cần tiểu thư làm, đại nhân nhất định sẽ cưới tiểu thư qua cửa, tiểu thư...tiểu thư nên quý trọng...
Thành Khởi Vận nâng cằm xem xét nàng một lúc lâu, bỗng nhiên cười khanh khách: - Nha đầu ngốc, hóa ra là vì việc này, muội hoài nghi ta cắt đi nhiều tin tức vốn nên trình báo với đại nhân, tự tiện bố trí lại thế lực mà đại nhân đã giao cho ta, sắp xếp gian tế của ta bên cạnh đại nhân, về kinh cũng không đi gặp hắn, điều động số tiền lớn, là do nổi lên dị tâm với Dương đại nhân?
Sở Linh run rẩy đứng lên, sự lợi hại của Thành Khởi Vận nàng hiểu được. Tuy nói nàng đối xử với mình thân như tỷ muội, nhưng ai biết được nếu nàng nổi lên lòng nghi ngờ đối với mình, sẽ không chút lưu tình diệt trừ mình?
Thành Khởi Vận thản nhiên nói: - Đứng lên đi. Muội có thể đối xử với đại nhân như vậy, ta chỉ vui mừng thôi, sẽ không trách muội đâu. Ta gạt đại nhân làm nhiều chuyện, dụng tâm của ta, sớm muộn gì muội sẽ rõ, đừng hoài nghi ta gây bất lợi cho đại nhân, nếu ta có dị tâm, cũng sẽ không để cho muội biết đâu.
Trong mắt của nàng phóng ra ánh sáng nguy hiểm, mười ngón tay nhỏ và dài giống như con mèo cái đề phòng vậy, móng tay sắc nhọn lộ ra từ từ khép chặt lại: - Ta để ý đến ngài ấy hơn bất kỳ kẻ nào, hơn nữa không cho phép ngài ấy chịu thiệt thòi của bất cứ ai. Chuyện ngài ấy không nghĩ tới, nghĩ tới lại không chịu làm, ta đều đã làm thay ngài ấy.