Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Công chúa Vĩnh Thuần đang thấy thú vị, bỗng thấy tỷ tỷ quay người lại, hai hàng nước mắt tuôn rơi, không khỏi mở tròn hai mắt kinh ngạc. Chu Tương Nhi nhàm chán, cũng học theo nàng quỳ xuống thảm, suy nghĩ.
Lúc này Dương Lăng đã ra khỏi đại điện. Công chúa Vĩnh Phúc nghe thấy tiếng bước chân của hắn đã xa dần, tiếng khóc cũng không kìm được nữa. Nàng nằm dài lên bàn, nắm chặt tay lại, gào khóc, khóc đến nỗi đôi vai run run.
Chu Tương Nhi thấy thế liền giật mình lên tiếng, bị Vĩnh Thuần sớm đã chuẩn bị trước, bịt miệng lại. Hai mắt Chu Tương Nhi mở trợn trừng lên, quay đầu sang nhìn Vĩnh Thuần, sau đó hai đầu nhét chung một chỗ, cùng nhìn ra ngoài.
Công chúa Vĩnh Phúc nước mắt đầm đìa, thương tâm khóc lóc:
- Muốn ta tự tìm người mình thích ư? Ta thích thì có tác dụng gì chứ? Ta thích ngươi, nhưng ta có thể lấy ngươi không? Thậm chí ta cũng không thể thổ lộ tâm sự của mình với bất kỳ ai. Nếu ta không gặp ngươi thì tốt biết mấy. Vì sao phụ hoàng lại triệu ngươi về kinh? Vì sao lại để ta gặp ngươi? Vì sao hắn ta lại lấy vợ sớm như vậy? Vì sao …. Vì sao ta lại là một Công chúa?
Công chúa Vĩnh Thuần vỗ mông Chu Tương Nhi, hai người thận trọng lùi ra phía sau. Sau đó lặng lẽ vòng qua góc điện, nín thở, rón ra rón rén xuyên qua cửa lệch bên tường tới phía sau, hổn hển thở dốc mấy cái.
- Vĩnh Thuần, tỷ tỷ ngươi thích Dương Lăng. Tỷ ấy thích cái người họ Dương đó!
Vừa nín thở, Chu Tương Nhi đã khẽ kêu lên.
- Ừ! Ta biết!
Vẻ mặt của Vĩnh Thuần căng lên, rất nghiêm túc.
- Vậy làm sao bây giờ?
Chu Tương Nhi rất khẩn trương nói.
- Không cần căng thẳng, con gái thầm thích một người đàn ông, người đó còn có một đống lão bà, rất mất mặt đấy. Ngươi dám nói ra để tỷ tỷ ta mất mặt, sau này ta sẽ không thèm để ý tới ngươi nữa.
Vĩnh Thuần không yên tâm dặn dò.
- Ờ …. Nhưng …. Trưởng Công chúa thích Dương Lăng.
Chu Tương Nhi ngẫm lại vẫn không yên tâm, lại hỏi.
- Vậy thì thế nào? Chờ tỷ ấy tuyển Phò mã được rồi thì sẽ không thể thích hắn được nữa. Hơn nữa, bây giờ chỉ là thầm thích hắn mà thôi. Hai người lại không có quan hệ xác thịt, lẽ nào đường đường Công chúa còn phải làm thiếp của hắn sao?
Vĩnh Thuần không cho là đúng nói.
Tim Chu Tương Nhi đập “thình thịch”, vẻ mặt trắng bệch, nói:
- Thế … thế sao? Có quan hệ xác thịt thì được lấy hắn sao?
Vĩnh Thuần lườm một cái, giống như đang nói với tiểu đại nhân:
- Ngươi ở Thục Vương phủ chưa đọc [Nữ giới], [Nữ huấn] sao? Người phụ nữ có tứ hạnh, một là đức, hai là ngôn, ba là dung, bốn là công. Thanh nhàn trinh tĩnh, thủ tiết chỉnh tề. Hạnh mình có hổ thẹn, động tĩnh có phép, gọi là đức. Người con gái phải hiền lương trinh tiết, theo suốt từ đầu tới cuối, thân thể chỉ có phu quân của mình mới được động tới. Nếu người đàn ông khác động tới, đó là làm vẩn đục thanh danh ….
Nàng lấy bàn tay nhỏ bé của mình khua một đao:
- Xoẹt xoẹt! huých huých!
Chu Tương Nhi hoảng sợ, bỗng cảm thấy hai chân mềm nhũn ra, ngón chân bị co rút, giống như đứng không vững rồi.
Vẻ mặt Vĩnh Thuần “hung tợn”:
- Cái này cũng chưa đáng gì, một người phụ nữ trinh liệt thực sự còn phải nghĩ cách để giết chết những tên vô lễ với ngươi. Chém thành trăm mảnh, nghiền xương thành tro, sau đó cả đời không lấy chồng thể hiện sự trong trắng. Nếu không … sẽ theo hắn để tính sổ. Đó gọi là lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, lấy cái đòn gánh thì ôm lấy nó mà đi. Nếu không, không ai thèm để ý tới, đặc biệt là chúng ta ….Công chúa Vĩnh Thuần hất cằm lên, kiêu ngạo nói:
- Chúng ta là Công chúa, hoàng gia là đại diện thiên hạ. Là con gái của hoàng gia càng phải làm gương, làm mẫu!
- Ờ, ờ, đương nhiên, đương nhiên.
Chu Tương Nhi cười hai tiếng, ngượng ngùng nói:
- Vậy … chúng ta làm gì đều không tốt, mau trở về thôi. Lát nữa trưởng Công chúa trở về tẩm cung không thấy chúng ta, nói không chừng sẽ nghi ngờ.
Vĩnh Thuần đảo mắt, bỗng vỗ tay nói:
- Về để ta cho người quan sát xem. Chờ tới khi tuyển được Phò mã vào cung, chúng ta sẽ đi xem xem, tỷ tỷ không phải là đã thích Dương Lăng rồi chứ? Chúng ta tìm một người tính tình, tướng mạo tương tự như hắn, nói cho mẫu hậu biết người trong lòng tỷ tỷ. Ha ha, vẫn là ta chủ ý nhiều, mau về thôi.
Chu Tương Nhi cúi đầu nhìn xuống chân mình, ánh mắt có chút hơi dại ra. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Công chúa Vĩnh Thuần đã đi xa rồi, lúc này mới vội đuổi theo.
Hộ bộ cấp sự trung Hoàng Cảnh đang quét tuyết được Đỗ Phủ phân công cùng với tổ của Dương Thận, một xúc tuyết, một xách giỏ. Thấy hai vị Công chúa khoan thai đi tới, Hoàng Cảnh mắt phải bầm tím đỡ giỏ, nhắm một mắt lại, hỏi:
- Ây, vị phía sau nhìn trang phục cũng là một vị hoàng thân quốc thích, nhận ra không?
Hai má Dương Thận bị cha mình đánh cho đỏ ửng lên. Y tức giận xúc tuyết đổ lên giỏ, lại nện chặt xuống, cố ý làm cho chiếc giỏ nặng hơn. Lúc này mới ngẩng lên nói:
- Biết, đó là tiểu Quận chúa của Thục Vương phủ, sắp được tấn phong làm Công chúa. Hả?
Dương Thận nhổm người lên, bàn tay lạnh đáp trán, nheo mắt nhìn:
- Tiểu Quận chúa đi đường … sao lại có chút như bị tập tễnh vậy?
Dương Lăng rời khỏi cung Khai Hoàng, Lưu Đại Bổng Chùy liền tới nghênh tiếp, nói:
- Quốc công, người phái đi truy ta tung tích của Hồng nương tử đã mất dấu rồi. Cô ta quá là thông minh, xuyên qua đường phố đi vào ngõ ngách. Người của chúng ta lại không dám bám theo quá gần, hơn nữa đường tuyết, kết quả là ….
Dương Lăng gật đầu, nói:
- Thông báo xuống, sai người đi về phía Bá Châu truy xét. Còn nữa, điều tra tình hình chính trị quan lại Bá Châu. Ngoài ra cử thêm người, trọng điểm theo dõi Chu Đức An. Hắn ta từ Binh bộ lĩnh điều lệnh xuống phía nam. Hồng nương tử có đến 8, 9 phần là tụ chúng ám sát. Cử thêm vài người nữa, không được để nàng giết chết Chu chỉ huy, cũng không được … không được làm nàng bị thương.
- Vâng!
Lưu Đại Bổng Chùy ngoắc tay gọi một thị vệ tới, thấp giọng dặn dò. Dương Lăng quay người lên ngựa, cao giọng nói:
- Đi Chư Vương Quán.
Ngồi trên ngựa, Dương Lăng thầm nghĩ:
- Thôi lão đại trúng tên mà chết, xem ra không thể là giả được. Thôi Oanh Nhi theo đuôi Chu Đức An tới kinh thành, có lẽ cũng thực sự là vì báo thù. Nhưng nàng tới tìm mình, không khỏi quá đột ngột, quá bất thường.
Hồng nương tử là người thế nào? Một câu hào khí ngất trời nào có thể hình dung hết được người con gái hiếm thấy đó. Hàng chục vạn quân bao quanh, nàng thản nhiên phá thành mà ra, tiêu dao quay lại, không hề khiếp sợ. Ở Đại Đồng, biểu hiện của nàng càng cân quắc không thua gì đấng tu mi.
Rốt cuộc là cái gì khiến nàng trở lên nhu nhược bất lực như vậy? Nàng nhất định có ẩn tình lớn. Có lẽ … Dương Hổ vô sỉ phản bội. Mình và nàng nghiệt duyên trời xui đất khiến, khiến cho nàng thực sự là có tình cảm với mình. Nhưng với tính cách của nàng, không thể dễ dàng đi cầu xin người khác. Nhất định là còn có chuyện trọng đại, có thể là chuyện gì chứ?
Ngựa đã tới ngã tư đường phố. Chính là hộ tửu gia mà lúc sáng sớm hai người đã gặp nhau, gió tuyết đã dừng, kỳ phiên vẫn tung bay, người thì nơi nào? Người đó ở nơi nào?