Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cao Phượng mặt mày hớn hở, nhón chân lên chỉ ra xa nói: -Quốc Công gia, ngài có thấy bốn cái cây kia không? Am này được xây trên đất ruộng nên không trồng cây ở đây thì rất khó coi, hướng của bốn cây kia vừa hay là phía bắc, trồng nhiều cây một chút có thể tránh gió cát.
-Ta chuẩn bị trồng thêm bảy tám cánh rừng ở đó, thùy liễu, bạch du, long trảo hòe, thủy sam, vân sam, ngô đồng gì đó, còn có tử vi hồng phong bạch quả, tử ngọc lan, vân vân.
-Ưmở giữa thì dẫn nước làm một con sông, hì hì, để cho những cái cây này một năm bốn mùa đều xanh tươi, chỉ là mùa đông sẽ bị rụng lá, nhưng chỉ cần trồng thêm tùng quải, băng quải, vụ tùng cũng rất đẹp nha, phối hợp với cảnh tuyết, cảnh nước, tiểu đình giả sơn thật giống nhân gian tiên cảnh mà. Hoàng thượng đã nói rồi, cứ chiếu theo quy mô của lâm viên hoàng gia mà làm.
Dương Lăng giật mình kinh hãi: -Quy mô thật lớn, số tiền cũng không ít nha. Nói thật lâu cũng toàn là lâm viên, căn nhà chính giữa vẫn còn chưa xây nữa. Ngoài ratrồng bảy tám cánh rừng bên cạnh nữa? Trạch viện này rốt cuộc to cỡ nào đây?
Hắn nhón mũi chân nhìn thật lâu, nghi hoặc nói: -Ta nói này công công, bốn cái cây mà ông nói ở đâu vậy, sao ta lại không thấy vậy.
-Không ở đó? Ở đằng kia kìa, sao ngài lại không nhìn thấy chứ? Ta vừa cưỡi ngựa từ bên đó qua đây đó, ôibuổi chiều mặt trời ngả về tây lại cách xa nên không nhìn thấy rõ được.
-.
-Quốc Công gia, ngài làm sao vậy?
-Hoàng thượngthật sự là yêu thương công chúa mà! Ở đây phải tiêu hết bao nhiêu tiền đây!
- Còn không phải sao, Hoàng thượng nói huynh trưởng như cha, người không chăm sóc muội muội thì ai chăm sóc? Ha ha ha, có điều tiền này cũng không phải Hoàng thượng lấy ra, chẳng phải là nói ngài lấy ra sao?
-Hả?...
-Mảnh đất này ta đã quây lại rồi, hoàng gia trưng dụng nên giá điền sản gấp bốn lần giá trong cung, qua năm mới sẽ trả tiền. Ta đã lấy danh nghĩa Uy Quốc Công mà giao giấy nợ cho bọn họ rồi.
Cao Văn Tâm giật mình kinh hãi, cũng không quan tâm tướng công đang thất thần, hoảng sợ vội hỏi: -Cái gì? Muốn gia của ta trả, vậy phải bao nhiêu tiền đây?
Cao Phượng nhìn nàng một cái, rồi ra vẻ hành lễ nói: -Vị này chắc là Quốc Công phu nhân, ta thất lễ rồi, không nhiều tiền đâu, khoảng bảy ngàn bốn trăm lượng thôi.
-Ồ! Cao Văn Tâm vừa mới yên lòng thì ngay sau đó Cao Phượng lại nói một câu: -Đây là giá đất, còn những thứ khác như trồng rừng, đào hồ, mua đá Thái Hồ, xây nhà xây lầu các, tiền thợ tiền thầy thì phải tính toán đại khái mới có thể biết được.
Cao Văn Tâm lập tức hoa dung thất sắc, ánh mắt Dương Lăng nhìn đăm đăm, sửng sốt thật lâu bỗng nhiên quay đầu nói: -Văn Tâm, nàng về phủ trước đi, ta phải vào thành một chuyến.
Cao Văn Tâm lấy làm lạ nói: -Lại vào thành? Phu quân còn chuyện chưa xử lý xong sao?
Giọng Dương Lăng nhàn nhạt nói: -Hoàng thượng giao cho ta việc kê biên tài sản Ảm gia, điều tra chuyện Ảm gia tham ô, nói tiền xét nhà thu được sẽ dùng để xây am, tata phải lập tức tìm Lưu công công để tiếp nhận.
-Cái gì! Đây là xây ni am sao? Công chúa Vĩnh Phúc xuất gia hay là nghỉ ngơi vậy? Đây căn bản chính là biệt uyển hoàng gia đặc biệt lớn mà!
Thành Khởi Vận cũng sốt ruột, nàng cũng không xem mình như người ngoài, Dương Lăng là của nàng, nàng là của Dương Lăng. Tuy Nội Xưởng kiếm được nhiều tiền, nhưng Dương Lăng cũng không lấy tiền về nhà.
Dương Lăng giao cho nàng vận hành một số ngân lượng lớn dùng để phát triển thị trường hải ngoại, lợi dụng con đường quân dịch để bắc nối một con đường giao lưu thương nghiệp mới, muốn đầu tư xây dựng các cơ sở ngầm ở Liêu Đông, Tây Vực cần rất nhiều kinh phí, phải sắp xếp lại các thế lực sau khi đã thoát ly Nội Xưởng, nên tình hình kinh tế trong tay cũng không thoải mái lắm.
Thành Khởi Vận đảo mắt tới lui, đột nhiên hỏi:-Công chúa Vĩnh Phúc xuất gia, làm am chủ của Bạch Y Am, pháp hiệu của vị ni cô hoàng gia này là gì vậy? Vừa rồi ta không có để ý.
Sở Linh đáp: -Tu Duyên
-Tu Duyên? Thành Khởi Vận lặp lại một lần, trầm ngâm thong thả tới lui trong phòng một hồi, vẻ hiểu rõ đột nhiên xẹt qua đáy mắt.
Nàng ngồi lại trên ghế dựa, nhắm hai mắt lại, âm thầm làm rõ những chỗ không hợp tình hợp lý lần nữa, kết hợp với các tin tức mà mình thu được, cuối cùng khẳng định bản thân mình không hề đoán sai, trên mặt Thành Khởi Vận không khỏi lộ ra vẻ như cười như không.
-Ừ, như vậy cũng tốt, xây phòng này cũng dùng được mấy trăm năm, những thứ nên tốn tiền thì phải tốn. Phủ Quốc Công bây giờ được xây dựng trên nền phủ đệ của Cao Thái y, vốn dĩ nhìn cũng không nhỏ, xây thành trạch viện của Quốc Công thì lại không đủ, bây giờ không ngừng xây thêm phòng ở hậu viện phía sau, quy hoạch cũng đến cực hạn rồi, không có chút khí thế gì, căn bản không phù hợp với thân phận của Quốc Công gia.
-Ha hanàng ấy muốn xây thì cứ xây đi, cho dù ngân lượng xét nhà không đủ dùng, cần phủ chúng ta bù vào một số thì cũng không có gì quá đáng cả, dù sao thì sớm muộn gì cũng là nhà của chúng ta.
Thành Khởi Vận khẽ mỉm cười, nói: -Ừ, biết rồi, mấy ngày nay đại nhân phải đi tra xét Ảm phủ để xây ni am cho công chúa, trong kinh chắc không có chuyện lớn gì đâu.
Sở Linh tò mò nhìn Thành Khởi Vận, vừa rồi còn tức giận thở hổn hển như bị người ta xét nhà vậy, sao đảo mắt một cái thì mặt mày lại hớn hở rồi? Tâm tư của tiểu thư chẳng phải chỉ có nam nhân đoán không ra, dù là nữ nhân, hơn nữa còn là tỷ muội bên nhau nhiều năm cũng không đoán ra được nha!
-Phía Hồng nương tử vẫn không có tin tức sao? Thành Khởi Vận lười biếng cạo móng tay, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
-Dạ thưa tiểu thư. Muốn luôn theo dấu một người thật sự rất khó, thêm vào đó thân thủ cô ta rất tốt, người của chúng ta chia ra giám thị trước sau sáu lượt nhưng khi đến Thanh Châu, cô ta lại đi qua cửa sau của một cửa hàng tơ lụa, rồi lại đi qua ba con ngõ nhỏ rồi không thấy bóng dáng nữa. Người của chúng ta huy động rất nhiều tai mắt trong thành cũng không nghe thấy tin tức của cô ta.
Đôi lông mày đen của Thành Khởi Vận chau lại: -Chu Đức An nhận được quân lệnh ấn tín của Binh Bộ nên đã xuôi nam nhậm chức rồi. Bản thân ông ta võ công cao cường, sau khi nhận được sự cảnh báo của Cẩm Y Vệ thì càng thêm cẩn thận, cố ý ngồi cùng quan binh thuyền thuế để xuôi nam, người thông minh sẽ không tìm cơ hội ra tay lúc này đâu.
-NhưngChu Đức An còn chưa rời khỏi Kinh thành, cũng không ai biết ông ta dùng cách gì để đi nhậm chức, thì Hồng nương tử đã đi Sơn Đông rồi, lẽ nào cô ta biết bốc quẻ tiên tri, từ sớm đã biết không có cơ hội ra tay?
Thành Khởi Vận nhẹ nhàng vuốt chiếc cằm mảnh mai duyên dáng, giảo hoạt nói: -Cô ta nóimuốn chọc trời thủng một lỗ lớn để đại nhân đi vá lại, hừ! Ta lại muốn biết nữ nhân ngốc này có thể làm được chuyện lớn gì! Chúng ta cũng đi Sơn Đông, cô ta sẽ không mặc kệ kẻ thù giết cha mà chạy đến đó đi dạo đâu, trừ phi là có tình lang ở đó, nhưng vị ca ca đó của cô ta đang bận vét bạc ở Kinh thành để xây tân phòng chứ không ở Thanh Châu. Chuyện này nhất định có mờ ám! Chúng ta đi xem thử xem!
Sở Linh cười khẽ liếc trắng mắt: -Người ta có quỷ còn tiểu thư không có quỷ sao? Nói cho cùng, còn chẳng phải là tiểu thư canh cánh trong lòng câu nói đó của Dương đại nhân Ta chưa từng chủ động theo đuổi nữ nhân, nàng chính là người đầu tiên sao? Ôi! Dù tiểu thư có giỏi hơn nữa cũng là một nữ nhân, vừa ghen lên thì không quan tâm thứ gì bên cạnh nữa.
Dường như Thành Khởi Vận cảm nhận được suy nghĩ của cô ấy, đôi mắt đẹp mị hoặc mê người híp lại một cách nguy hiểm, đôi môi đỏ lộ ra hàm trăng trắng tinh: -Linh nhi, nghĩ gì thế?
-À! Không có! Tiểu tỳ đang nghĩbên Sở Yến tỷ vẫn chưa có tin tức gì, có cần phái người qua hỏi hay không?
-Không cần, tâm nhãn của Sở Yến nhiều hơn muội, A Đức Ny càng không phải là đèn cạn dầu, hơn nữa bên cạnh nàng còn có Mã Liên Nhi con hồ ly tinh chín đuôi tu luyện ngàn năm kia. Huống hồ ba người các nàng chủ yếu phụ trách thương vụ của phân nửa Giang Nam, có hai lão tướng thương trường Ngô Tế Uyên, Từ Kinh tương trợ, còn có đám quan lại như Cốc công công, Phủ sứ Trấn Tiền, Mẫn đại nhân, Hàn Tướng quân, thì có thể có chuyện gì được chứ?
Sở Linh không phục nói: -Tiểu thư khen Mã Liên Nhi kia lợi hại, nhưng nô tỳ thật sự nhìn không ra ngoài trừ mỹ mạo thì nàng lợi hại chỗ nào, có thủ đoạn bản lĩnh gì. Hừ, nếu nói về tài cán năng lực, không cần tiểu thư ra mặt, chỉ riêng tiểu tỳ cũng tự tin có thể đánh bại cô ta rồi.
Thành Khởi Vận mỉm cười nói: -Muội không nhìn ra sự lợi hại của nàng, thì đó mới chính là sự lợi hại. Muội giỏi mưu sự, nhưng làm người trung kiệt, Mã Liên Nhi giỏi khống chế người, chính là người trên người. Thuật khống chế người chân chính chính là xuân phong hóa vũ, đạt được lợi ích trong im lặng, muội không cảm nhận được mà bất tri bất giác đã bị cuốn vào trong đó, đây mới là bản lĩnh lớn.
-Luận tướng mạo, tư sắc của Liên Nhi đứng thứ nhất trong số thê thiếp của đại nhân, ngay cả ta cũng không theo kịp nàng. Nhưng trong số thê thiếp của đại nhân, Liên Nhi lại là người đáng thương nhất. Nàng đã trao thân cho đại nhân, vì thanh danh của đại nhân mà lặng lẽ đợi ở Giang Nam, không có danh phận, cũng không có sự chăm sóc của đại nhân, thậm chí lúc sinh con cũng không có đại nhân bên cạnh.
-Bây giờ đại nhân đang tính kế với Lưu Cẩn nên càng không dám rời đi để thăm nàng, nàng lại không oán không hối, ngay cả một lới oán giận cũng không nói ra, muội cho rằng Mã Liên Nhi là thiện nam tín nữ quy củ thành thật như vậy sao? Hừ! Cũng không nhìn xem tính tình tâm địa của đại nhân như thế nào nữa, tuy rằng không nói ra, nhưng trong lòng từ lâu đã cảm thấy thiệt thòi cho nàng ấy rất nhiều rồi.