Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thật vất vả mới có một kỳ nghỉ dài hạn, nhưng đối với Triệu Khinh Nhiễm mà nói, đã có chút chán muốn chết rồi, Chu Vân Vân và Chương Hải đều có việc làm của mình, hơn nữa đều không phải giống cô một thân lông bông, bồi cô hết một tuần đã đủ nghĩa khí lắm rồi.
Đến thời gian làm việc, cô cũng chỉ có thể một mình tìm việc vui giết thời gian.
Thật ra mẹ cô có thời gian về hưu, nhưng bà không phải đi tìm bạn đánh bài, thì chính là đi khiêu vũ, muốn chơi với mẹ Triệu, Triệu Khinh Nhiễm thấy rất là khó khăn.
Xa nhà nhiều năm như vậy, cô đối với thành phố này nay đã hơi xa lạ, vừa vặn mượn thời gian này tìm lại một chút cảm giác dân bản xứ Giang thành.
Nhưng sự thật chính là, rời nhà gần 8 năm, tha hương chưa biến thành cố hương, cố hương cũng đã thành tha hương.
Lượn lờ một ngày ở bên ngoài, lúc chạng vạng trên đường về nhà ăn cơm, ngồi trên xe buýt ngang qua chỗ đèn xanh đèn đỏ, Triệu Khinh Nhiễm nhìn xuyên qua cửa sổ thấy một chiếc xe quen thuộc, cửa kính xe mở ra, người ngồi ở chỗ điều khiển và phó lái đang tán gẫu rất thân thiện, xác thực mà nói, là người phụ nữ ngồi ghế lái, đang mặt mày hớn hở nói chuyện, mà người đàn ông bên cạnh, biểu tình thản nhiên, nhưng cũng chăm chú lắng nghe.
Triệu Khinh Nhiễm nhìn hai người xa xa, nhớ lại lời nói trong toilet tại quán cà phê ngày đó, cô cảm thấy có chút ngũ vị tạp trần không thoải mái. Cô đương nhiên mong muốn nhìn thấy Hứa Đồng Chu tìm được bạn gái, nhưng là cô ta nói ra những lời đó, làm cho cô thấy rằng Hứa Đồng Chu bị người khác hèn hạ vũ nhục, quan trọng nhất là, cô ta chính là khinh nghèo yêu giàu, Hứa Đồng Chu tính cách thành thật, mười phần có tới tám phần sẽ bị cô ta lấn át.
Triệu Khinh Nhiễm nhíu nhí mày, khi ngẩng đầu, đèn xanh sáng lên, xe của Hứa Đồng Chu biến mất tăm trong dòng xe cộ đó.
Lúc về đến nhà, Hứa Đồng Chu còn chưa trở về. Lúc ăn cơm, mẹ Hứa còn cao hứng: "Hồi nãy mẹ gọi điện thoại cho Đồng Chu, hỏi nó có về ăn cơm chiều hay không để nấu thêm phần của nó, con có biết nó nói gì không?"
Trong đầu Triệu Khinh Nhiễm vẫn là hình ảnh Hứa Đồng Chu và cô gái xem mắt kia, có điểm không yên lòng phối hợp: "Nói cái gì?"
"Nó nói hôm nay đi ăn tối với cô gái xem mắt, không cần chừa cơm cho nó." Mẹ Triệu phấn chấn nói, "Đồng Chu đang hẹn hò a! Mẹ còn hỏi ấn tượng của nó với cô gái kia thế nào? Nó nói rất tốt. Xem ra lần này chắc thành! Xem mẹ lợi hại không, vừa ra tay liền thành công, đợi lo xong cho Đồng Chu, mẹ sẽ xem giúp con."
"Mẹ..." Triệu Khinh Nhiễm bộ dạng sợ hãi, "Con mới vừa trở về, công việc còn chưa có, làm sao có thời gian mà cân nhắc chuyện đó. Còn có... Đồng Chu vừa mới vừa đi chơi với người ta một lần, làm sao mẹ biết hợp hay không?"
Mẹ Triệu cười ha ha: "Mẹ chừng này tuổi rồi, mắt nhìn người không nói chuẩn 100%, nhưng cũng có chút hiểu biết, mẹ thấy cô gái rất được, khẳng định thành."
Triệu Khinh Nhiễm không hiểu sao thấp thỏm lo âu, tùy tiện ăn một chén cơm liền bỏ đũa xuống, mẹ Triệu vẫn hưng trí như cũ, thấy con gái rời bàn, liền lôi kéo bạn già tiếp tục nói.
Triệu Khinh Nhiễm ngồi trong phòng khách xem TV, sắc trời bên ngoài đã tối dần, kỳ thực trong TV không có chương trình gì hay, một chút cô cũng không nghe vào tai, lỗ tai luôn luôn chú ý động tĩnh ngoài cửa đang khép hờ của nhà mình.
Nhưng làm cho cô thật nôn nóng, đồng hồ trong phòng khách đã chỉ 10 giờ, mà cánh cửa đố diện vẫn không có bất luận động tĩnh gì.
Cô nam quả nữ về trễ như vậy, chẳng lẽ phải đi thuê phòng? Triệu Khinh Nhiễm có chút buồn bực nghĩ ngợi lung tung. Lại nghĩ đến Hứa Đồng Chu là trạch nam, nói không chừng đêm nay trinh tiết sẽ bị mất. Vì suy nghĩ này, mà Triệu Khinh Nhiễm từ mỉm cười thành cười ra tiếng.
Mẹ Triệu ở một bên xem TV, không hiểu ra sao nhìn cô một cái, lại nhìn nhìn TV, không thấy gì buồn cười cả, đang muốn hỏi cô có phải lên cơn không, ngoài cửa liền truyền đến tiếng mở cửa.
Triệu Khinh Nhiễm phản xạ có điều kiện giật bắn người, làm mẹ Triệu kinh ngạc, rồi vội vã chạy ra ngoài.
Hứa Đồng Chu bị động tĩnh lớn của cô làm kinh động, xoay người kỳ quái nhìn cô: "Có việc gì thế?"
Quả thật là có việc, nhưng Triệu Khinh Nhiễm nhìn thấy anh, lại không biết nên nói cái gì. Nếu trực tiếp nói cho anh biết trước đó cô gái kia nói những lời như vậy, không thể nghi ngờ là sẽ làm tổn thương anh, nhưng nếu cô không làm gì, lại sợ anh thật sự bị người khác lừa gạt đùa bỡn.
Cô cười ngượng ngùng, ra khỏi cửa, đẩy cửa bên nhà Hứa Đồng Chu.
"Khinh Nhiễm?" Hứa Đồng Chu không hiểu ra sao.
Triệu Khinh Nhiễm nhìn anh như vậy, càng thấy rằng anh là một dạng vô tội như tờ giấy trắng, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên ý muốn bảo hộ, càng thêm kiên định vô luận như thế nào cũng không thể để cho người khác làm tổn thương anh.
Cô cười cười: "Mẹ em nói tối nay anh có hẹn với cô gái hôm đi xem mắt?"
Hứa Đồng Chu gật đầu: "Đúng vậy, cho nên trở về hơi trễ."
Triệu Khinh Nhiễm tận lực không làm cho mình có vẻ kỳ quái, không chút để ý cười hỏi: "Vậy lúc đó hai người làm gì?" Nói xong mở to mắt, "Em chỉ là tò mò thôi, nếu anh không tiện nói thì thôi vậy."
Hứa Đồng Chu cười cười: "Chỉ là ăn cơm, sau đó xem phim."
"Chỉ như vậy?"
"Chỉ như vậy."
Triệu Khinh Nhiễm nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Anh xem như đã xác định quan hệ với cô ta?"
Hứa Đồng Chu lập tức ngượng ngùng lắc đầu: "Còn chưa có, mới hẹn nhau một lần, nào có nhanh như vậy!"
"Anh có tính kết giao với cô ta không?"
Hứa Đồng Chu ừ một tiếng: "Nếu hợp nhau, hai bên vừa lòng, hẳn là sẽ kết giao với nhau. Dù sao đi xem mắt đều có mục đích kết hôn, anh cũng muốn tìm một người chung sống với nhau."
Triệu Khinh Nhiễm oán thầm, người ta cũng không phải là có ý tốt.
Cô nhìn nhìn biểu tình của anh, vốn muốn nói ra, đến bên miệng vài lần, vẫn không nói nên lời, cuối cùng thở ra một hơi: "Em đây chúc anh thành công."
Hứa Đồng Chu ánh mắt không thể nhìn thấu, cười nhẹ gật đầu: "Cảm ơn em!"
Đi ra khỏi nhà Hứa Đồng Chu, Triệu Khinh Nhiễm buồn rầu lắc lắc đầu.
Một lần nữa cô lại tự thuyết phục mình, không có việc gì không có việc gì, tuy rằng cô ta khinh nghèo yêu giàu, xem Hứa Đồng Chu như dự bị, nhưng là cô cũng không tin là cô ta có thể tìm được người nào khác giỏi hơn anh, nói như vậy, tựa hồ cũng không có gì phải lo lắng.
Triệu Khinh Nhiễm cũng không phải loại phụ nữ đặc biệt phức tạp, ngược lại thì có, cô sống một mình nhiều năm, lý tính sớm đã trở thành tính cách chủ đạo của cô. Vài ngày nay thấy Hứa Đồng Chu và cô gái kia hẹn hò tựa hồ tiến triển thuận lợi, cũng liền buông xuống chuyện này. Hứa Đồng Chu hay ở nhà lại thành thật mà cũng chưa yêu, cũng là đàn ông hai mươi tám tuổi rồi, huống chi anh lại thông minh, hẳn là không đến mức bị người khác đùa bỡn mà còn không tự biết.
Nghĩ như vậy, Triệu Khinh Nhiễm liền tiếp tục hưởng thụ ngày nghỉ mà mình khó có được, nhưng không qua vài ngày, tâm tình nghỉ ngơi này liền hoàn toàn bị phá hư.
Ngày đó, cô ra ngoài rất sớm vào buổi sáng, đi ngang qua một ngân hàng, nhìn thấy một nam một nữ bước xuống từ một chiếc xe hơi đậu ven đường, đứng trên lề hôn mà không thấy ngại, sau đó cô gái đứng lại tại chỗ nhìn theo người đàn ông lái xe rời đi.
Triệu Khinh Nhiễm biết Hứa Đồng Chu vẫn còn hẹn hò với cô gái kia, nhưng hiện tại sao lại thế này?
"Lý tiểu thư!" Mẹ Triệu từng đề cập qua tên của cô gái mà Hứa Đồng Chu xem mắt, Triệu Khinh Nhiễm không để ở trong lòng, bất quá họ gì vẫn là nhớ kỹ. Cô không có lo lắng nhiều, nhảy xuống xe trực tiếp kêu tên người chuẩn bị quay vào ngân hàng.
Lý Thành Duyệt nghe kêu, dừng bước xoay người, thấy Triệu Khinh Nhiễm, đầu tiên là nao nao, một lát sau mới lộ ra biểu tình nghi hoặc: "Cô gọi tôi?"
Triệu Khinh Nhiễm đến gần, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Người vừa nãy là bạn trai cô?"
Lý Thành Duyệt trên dưới đánh giá cô một phen, mặt nhăn nhíu mày: "Cô là ai? Chúng ta hẳn là không quen đi!"
Nói xong, xoay người chuẩn bị tránh ra, lại bị Triệu Khinh Nhiễm nhanh tay bắt lấy cánh tay.
"Chuyện gì?" Lý Thành Duyệt quay đầu nhìn về phía cô, biểu tình không vui.
Triệu Khinh Nhiễm ngoài cười nhưng trong không cười hừ một tiếng: "Được rồi, trước tiên tôi tự giới thiệu một chút, ta họ Triệu, là hàng xóm của Hứa Đồng Chu, cũng bạn của anh ấy." Nói xong, dừng một chút, "Gần đây cô thường hẹn hò với Hứa Đồng Chu."
Lý Thành Duyệt sắc mặt hơi hơi cứng đờ, bỗng nhiên vừa cười nói: "Cho nên thế nào?"
Triệu Khinh Nhiễm bị cô ta hỏi lại khiêu khích thì sửng sốt, một lát mới phản ứng lại, ngữ khí tự nhiên cũng trở nên không tốt: "Đồng Chu là người thành thật, cũng không có kinh nghiệm yêu đương gì, nếu cô muốn xem anh ấy là người dự bị, thực xin lỗi điều đó không có khả năng!"
Lý Thành Duyệt cười cười: "Tôi xem anh ta là dự bị đấy, thì thế nào? Nếu cô không quen như vậy, cô đi nói cho anh ta đi! Tôi nguyện ý đi hẹn hò với một kẻ điếc, tính ra vận khí của anh ta đã tốt lắm rồi. Chẳng lẽ tôi còn phải xem một kẻ điếc làm bảo bối ư!"
Triệu Khinh Nhiễm hoàn toàn không nghĩ tới mình lại gặp phải người đàn bà chanh chua như vậy, hận không thể cho cô ta một bạt tai, nhưng dù sao cũng đang ở trước địa bàn của người ta, chỉ có thể nhịn xuống.
Lý Thành Duyệt nhìn sắc mặt kìm nén của cô, tiếp tục nói: "Bất quá cco cũng không cần tức giận, tuy rằng hiện tại tôi đồng thời cũng đang kết giao với người khác, nhưng quả thật tính cách của Hứa Đồng Chu rất khó gặp, tôi cũng đã đến tuổi phải kết hôn rồi, cơ hội chọn anh ta vẫn là khá lớn. Nói đi cũng phải nói lại, nếu anh ta không bị điếc, tôi tuyệt đối toàn tâm toàn ý với anh ta."
Triệu Khinh Nhiễm nổi giận: "Bị điếc thì làm sao? Đồng Chu đeo máy trợ thính căn bản là không ảnh hưởng đến cuộc sống, đây chỉ là vấn đề nhỏ, cô dựa vào cái gì mà khinh thường anh ấy?"
Lý Thành Duyệt cười xuy một tiếng: "Nếu cô đã thấy đó chỉ là vấn đề nhỏ, vậy sao cô không kết hôn với anh ta đi? Không phải cô là bạn hàng xóm của anh ta sao? Nếu cô không kết hôn, thì tại sao tôi không thể chứ? Người như cô tôi đã thấy nhiều rồi, tự cho là mình cao thượng, một bộ dáng mắt cao đánh giá đạo đức người khác! Cô đang nói chuyện mà không tự nhìn lại mình đấy, nếu cô kết hôn với một kẻ điếc, thì cô không do dự không cân nhắc sao? Đổi lại một số người khác, cân nhắc cũng không cần đến, tôi đây còn thử kết giao với anh ta, đã là tốt lắm rồi."
Lâu rồi Triệu Khinh Nhiễm không cãi nhau với ai, lần đầu tiên gặp phải loại người này, mình chiếm ưu thế lại bị nói đến á khẩu không trả lời được, quả thực có chút tức giận.
Cô dùng sức hít sâu mấy hơi, làm cho mình tâm bình khí hòa lại, rồi lắc đầu cười lạnh, nói: "Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi sẽ cân nhắc đề nghị của cô. Hy vọng sau này cô cách Đồng Chu xa một chút, đương nhiên nếu cô không muốn, tôi cũng sẽ làm cho anh ấy cách xa cô ra."
Lý Thành Duyệt thần sắc cổ quái đánh giá cô một phen, kỳ quái hừ một tiếng, xoay người đi vào ngân hàng.
Triệu Khinh Nhiễm luôn công tác ở đài truyền hình, mà đài truyền hình lại là cái phụ nữ làm đàn ông dùng, đàn ông đến những địa phương quỷ quái, cô cho rằng chính mình đã xem như là có sức chiến đấu cường hãn rồi, không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải đối thủ mạnh mẽ như vậy, có thể nói đây là một lần sỉ nhục duy nhất từ trước đến giờ, bởi vậy một ngày này trong lòng đều vô cùng buồn bực.
Đổi lại không phải bởi vì không cãi thắng cô ta, mà là những lời cô ta nói.
Cô vẫn thấy rằng Hứa Đồng Chu là trăm dặm mới tìm được một người ưu tú như vậy, sự thật đương nhiên là như thế, cho nên thường xuyên quên mắt tai của anh có chỗ thiếu hụt, cũng không nghĩ tới chỗ thiếu hụt này lại trở thành chướng ngại của anh trên con đường tìm kiếm tình yêu và hôn nhân.
Nghĩ đến Hứa Đồng Chu lại bị người phụ nữ khác ghét bỏ khinh thị như vậy, cả người cô liền khó chịu, bởi vì điều này nhắc nhở cô, Hứa Đồng Chu thành như vậy, cô có trách nhiệm rất lớn.
Triệu Khinh Nhiễm đi dạo ở bên ngoài không bao lâu thì bắt xe về nhà, ngồi ở nhà tâm thần không yên đợi thời gian mau qua. Tới gần giờ tan tầm, cô lập tức gọi điện cho Hứa Đồng Chu.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh: "Khinh Nhiễm, có việc gì vậy?"
Triệu Khinh Nhiễm mở miệng: "sau khi tan tầm anh có việc gì không?"
Hứa Đồng Chu nói: "Anh có hẹn cùng ăn cơm với Thành Duyệt."
Nguyên lai cô ta tên là Lý Thành Duyệt.
Triệu Khinh Nhiễm thử hỏi: "Em tìm anh có chút việc, anh bỏ em mà đi sao?"
"Có việc gì mà không thể đợi đến buổi tối anh về rồi nói không được ư?"
Triệu Khinh Nhiễm khẽ cắn môi: "Có việc gấp."
Cô thật sự không nghĩ tới Hứa Đồng Chu lại đi gặp cái cô ta.
Đầu bên kia Hứa Đồng Chu trầm mặc một lát: "Được rồi, để anh nói với cô ấy đã, em chờ chút anh lập tức về nhà ngay."
Cuối cùng Triệu Khinh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.