Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Đậu
Chương 6: Khóc
Phó Thâm xem xong video anh bị Lộ Tinh cưỡng hôn thật lâu không nói gì.
"Đứa nhỏ kia đâu, mau cho mẹ xem một chút". Hứa Viện chờ ngày hôm nay bao nhiêu năm, đã gấp không chờ nổi :"Nhìn bóng lưng, cũng không tệ lắm, nhưng mà hình như hơi nhỏ nhỉ".
"Đây,đây là một sự hiểu lầm." Phó Thâm đỡ trán, quyết định đem sự tình từ đầu đến cuối giải thích ngắn gọn với bà.
Hứa Viện gần đây vẫn ở nước ngoài, cho nên với sự tồn tại của Lộ Tinh vẫn không biết gì cả. Vài phút sau, xem như bà đã hiểu rõ mọi chuyện
" Con thật giỏi!." Hứa Viện giơ ngón tay cái lên với Phó Thâm.
"Đúng rồi, con còn chưa cho mẹ xem đứa nhỏ kia thế nào." Hứa Viện đối với chuyện gặp Lộ Tinh rất cố chấp: "Mẹ cảm thấy yêu cầu này không quá đáng lắm. "
"Em ấy đang tắm." Phó Thâm quay máy về phía phòng tắm cho Hứa Viện xem.
"Buổi tối hai đứa ngủ cùng nhau?" Hứa Viện hạ thấp giọng nói chuyện.
"Đúng ạ." Thật ra đối với chuyện này Phó Thâm cũng rất bất đắc dĩ. Lúc đầu Lộ Tinh vừa được anh đón về nhà, một mình anh chuẩn bị phòng cho cậu, ai biết Lộ Tinh sợ tối lại còn không chịu, còn trốn trong bồn tắm trong phòng anh khóc, khóc đến đáy bồn nước tất cả toàn là trân châu. Phó Thâm không còn cách nào khác,phải để cậu ngủ cùng mình.
"Được rồi, đứa bé còn nhỏ, con chăm sóc nó cho tốt." Hứa Viện cũng không hỏi thêm nữa, lại dặn Phó Thâm nhớ gửi cho bà ít ảnh của Lộ Tinh, lúc này mới rất không tình nguyện cúp điện thoại.
Phó Thâm như không có việc gì bèn mở video Hứa Viện gửi cho anh xem lại. Con mẹ nó, đủ mất mặt, nhưng cũng chẳng giải thích được là chuyện gì đang xảy ra.
Trong phòng tắm, khi Phó Thâm rời đi được một thời gian,cậu từ trong bồn tắm chuyển sang bên kia,thỉnh thoảng có mấy người qua lại,vẫn chưa thấy Phó Thâm quay lại. Lộ Tinh chờ đến sốt ruột, Phó Thâm không có ở đây, cậu luôn cảm thấy không có cảm giác an toàn. Trên sàn nhà màu trắng sứ, hai chân thiếu niên thon dài nhỏ nhắn, ngón chân tròn trịa đáng yêu. Lộ Tinh đỡ bồn tắm đứng cho vững rồi bước đi bằng chân trần , Đôi chân xinh đẹp mảnh khảnh,cốt nhục tương đình 1.
Vị trí cửa cách Lộ Tinh cũng không xa, nhưng bởi vì vừa rồi cậu ở trong bồn tắm quá bất an, làm cho sàn nhà toàn là nước, đối với cậu vốn đi bộ cũng không ổn định mà nói, trên mặt đất trơn trượt muốn bước đi càng khó khăn hơn.Lộ Tinh ổn định trọng tâm của mình sau đó bước ra một bước rất nhỏ, lại không nghĩ lòng bàn chân trượt ra, trực tiếp ngã xuống đất . Đầu cậu không biết bị đập vào chỗ nào, đau muốn chết. Động tĩnh lớn như vậy, ở bên ngoài Phó Thâm đã nhanh nghe được.
Đến khi anh vọt vào, chỉ thấy Lộ Tinh chổng mông nằm sấp trên mặt đất, trên tóc bạc còn nhiễm
máu. Phó Thâm kéo khăn tắm ở một bên, quấn Lộ Tinh từ phòng tắm ôm ra, gọi người giúp việc nhanh đi lấy thuốc cầm máu. Miệng vết thương tương đối sâu, rất đau, nhưng Lộ Tinh cắn răng không khóc, mặt cậu vốn đã trắng, hơn nữa lại còn có vết máu đỏ tươi,lại càng thêm đáng thương.
" Đi còn không vững, tại sao lại tự mình chạy ra." Phó Thâm lau vết thương cho cậu, trong lòng sốt ruột, giọng điệu nói chuyện cũng nặng hơn bình thường.
Lộ Tinh vốn nhịn không khóc, bị Phó Thâm nói như vậy, tự nhiên lại tủi thân, nước mắt liền rơi không ngừng được. Phó Thâm hối hận. Người giúp việc đưa hòm thuốc vào, Phó Thâm bảo cô lấy thuốc cầm máu và băng gạc ra. Thấy có người khác ở đây, Lộ Tinh cắn môi, đem ý định muốn tiếp tục khóc nhịn xuống. Phó Thâm từng nói, không thể khóc trước mặt người khác ngoài anh. Phó Thâm cũng ý thức được điểm này, trong lòng nhất thời giống như bị đấm vào bông mềm nhũn thành một mảnh.
May mà Lộ Tinh cũng chỉ là đập đầu rách da, vị trí khác cũng không bị thương. Phó Thâm ngẫm lại vẫn cảm thấy không an toàn, ngày mai sẽ bảo quản gia gọi người cạy toàn bộ sàn phòng tắm, đổi thành loại có hiệu quả chống trơn trượt tốt nhất. Thấy người cá nhỏ còn rầu rĩ không vui, anh quay đầu từ trong tủ đầu giường lấy ra một cái bình kẹo,đổ ra một viên kẹo màu hồng nhạt nhét vào miệng Lộ Tinh. Dưới đáy biển không có thứ này, vị ngọt của đào mật trong khoang miệng tản ra, đôi mắt vốn còn ảm đạm của Lộ Tinh trong nháy mắt tràn đầy ánh sáng. Cậu nện vào miệng, đôi môi hơi bĩu ra, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bình kẹo trong tay Phó Thâm không nhúc nhích, đưa tay muốn lấy.
"Không giận nữa?" Phó Thâm cảm thấy mình tìm được bảo bối dỗ Lộ Tinh. Hứa Viện từ nước C mua cho anh bình kẹo hoa quả này ngược lại có tác dụng lớn.
Lộ Tinh gật đầu, lắc lư hai chân làm câu trả lời không tiếng động. Phó Thâm như cậu mong muốn, đưa bình kẹo cho cậu, kết quả đêm đó Lộ Tinh hiếm khi đi ngủ không ôm anh, thay vào đó là bình kẹo hoa quả kia.