Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Người Cá Sa Mạc - Cửu Cửu
  3. Chương 1
Trước /7 Sau

Người Cá Sa Mạc - Cửu Cửu

Chương 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 1.

Tôi đến sa mạc để làm việc.

Không ngờ lại nhìn thấy một người cá trong làn nước ở ốc đảo.

Một người cá có dáng vẻ thiếu niên, tóc vàng mắt xanh.

"Mẹ! Mẹ ơi!"

Tôi làm rơi chai nước xuống đất, ngơ ngác nhìn quanh.

Mơ sao?

Đuôi của người cá có màu vàng kim, lấp lánh dưới ánh mặt trời gay gắt. Thằng bé nằm sấp bên bờ hồ, chống tay trên lớp cát mịn, khó khăn bò về phía tôi.

Giọng của thằng bé vang lên rõ ràng: "Mẹ ơi!"

Tôi lùi lại vài bước: "Ai là mẹ cậu? Tôi mới 20 thôi!"

Thậm chí còn chưa từng yêu đương lần nào!

"Là mẹ! Mẹ tên Trình Hoan Hoan đúng không? Con là con trai của mẹ, con đã xuyên không đến đây, mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm…"

Thằng bé bò đến trước mặt tôi, cái đuôi người cá khô đi vì cái nóng của sa mạc.

Đôi mắt thằng bé đỏ hoe, ngấn đầy nước: "Mẹ ơi, mẹ giống y hệt trong bức ảnh."

Tôi đứng đơ người.

Người cá giơ cánh tay lên, trên cổ tay là một chuỗi vòng san hô, y hệt cái mà tôi đang đeo.

Thằng bé nhìn tôi đầy lưu luyến.

Thằng bé nói: "Mẹ, đây là thứ mẹ để lại cho con trước khi mẹ qua đời."

2.

Tôi giấu người cá trong căn nhà gỗ.

Trụ sở giữa sa mạc không có nhiều người, tôi làm việc cùng chú út của mình. Ông ấy đã ra ngoài khảo sát dữ liệu rồi, phải hai tuần nữa mới trở về.

Ở đây chỉ có tôi, và một... con cá.

Người cá tóc vàng nói, thằng bé tên là Sam Sam, ba của thằng bé tên Hải Trừng.

Thằng bé kể rằng, 5 năm sau, tôi qua đời vì khó sinh khi sinh ra thằng bé. Một năm sau, Hải Trừng tự sát theo tôi. Thằng bé lớn lên cô độc dưới đáy biển, trong một cung điện mục nát dưới lòng đại dương.

"Ông cá voi nói rằng, có thể cho con xuyên không trở về, được gặp hai người một lần." Sam Sam nói, mái tóc vàng của thằng bé còn ẩm nước.

Tôi trầm ngâm rất lâu, nhìn vào chuỗi vòng san hô trên cổ tay thằng bé.

Trên đó có khắc chữ, giống hệt chuỗi tôi đang đeo.

Ngũ quan của thằng bé có vài phần giống tôi.

Tôi khẽ nói: "Vậy chồng của mẹ là một người cá đuôi đen sao? 5 năm nữa mẹ sẽ chết ư?"

Sam Sam gật đầu.

Thấy tôi nhíu mày, thằng bé lại nói: "Ba con là người cá lợi hại nhất dưới đáy đại dương! Ông ấy có thể gọi gió, hô mưa, triệu tập đàn cá voi. Gọi ông ấy là Hải Thần cũng không quá đâu!"

Khi thằng bé nói điều này, vẻ mặt đầy tự hào, ngẩng cao cằm, trông rất oai phong.

Đây là đứa con của tôi.

5 năm nữa, tôi sẽ chết.

Vì thằng bé mà chết.

Nhưng tôi không hề thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy xót xa.

Tôi chạm vào vết thương trên mặt thằng bé, nhẹ giọng hỏi: "Sau khi mẹ chết, con sống ổn không?"

Thiếu niên người cá sững người, không nói thêm gì.

Tim tôi đau nhói, thật tội nghiệp cho thằng bé.

Nhưng thằng bé lại nói: "Mẹ ơi, con không muốn mẹ chết. Lần này con đến đây, chính là muốn nói với mẹ, đừng ở bên ba con, đừng sinh con ra."

Vừa nói, thằng bé vừa bật khóc.

Thiếu niên người cá khóc nức nở, tôi phải dỗ dành thằng bé rất lâu.

3.

Tôi quyết định đi gặp người cá đuôi đen.

Sam Sam rất vui mừng.

Thực ra, thằng bé chưa bao giờ gặp tôi và ba của thằng bé, chỉ từng thấy hình và nghe những con cá dưới đáy biển kể chuyện.

Tôi cảm thấy rất lạ lẫm.

Nghe thằng bé kể về cuộc sống của mình, về thế giới dưới lòng đại dương.

Sau khi gọi điện báo cho chú út, tôi lái chiếc xe địa hình rời khỏi sa mạc.

Sam Sam không ngừng uống nước: "Đợi khi con lớn, con cũng có thể biến hóa thành người, mọc ra chân và đi trên mặt đất."

Sam Sam ngừng lại, rồi như chợt nhận ra điều gì: "À không đúng… con sẽ không lớn được nữa. Mẹ ơi, con phải đi tìm ba để nói với ba, hai người đừng sinh con ra."

Thằng bé lẩm bẩm không ngừng, có chút mất mát, nhưng ngay sau đó lại vui vẻ nói tiếp: "Dù hai người không sinh con, nhưng nhất định phải chuẩn bị cho con một căn phòng. Con không thể không có phòng được."

Cái gì thế này…

Trên đường đi, tôi vừa lái xe vừa nghe thằng bé nói lảm nhảm như vậy. Hơn một tháng trời, cuối cùng tôi cũng từ sa mạc đến thành phố, rồi đến một bãi biển vắng người.

Tôi đỡ người cá tóc vàng, đưa thằng bé xuống biển.

Thằng bé thở phào thoải mái: "Wow, trong biển vẫn dễ chịu hơn."

Tôi vừa định nói gì đó thì thằng bé đã lặn ngay xuống nước: "Con đi tìm ba!"

Tôi đứng bên bờ biển, nhìn những gợn sóng lấp lánh ánh mặt trời.

Chẳng bao lâu sau, người cá tóc vàng nổi lên, thằng bé cười toe toét vẫy tay với tôi rồi bơi về phía tôi.

Khoảng cách chỉ còn chừng 10m.

Tôi mỉm cười, thấy thằng bé vui vẻ, lòng tôi cũng ấm áp.

Nhưng rồi, biến cố xảy ra quá nhanh.

Một bóng đen lao tới, đè người cá tóc vàng xuống đáy biển!

Thằng bé vùng vẫy, lúc nổi lên lúc chìm xuống, hét lớn: "Mẹ ơi cứu con!"

Tôi bơi khá giỏi, chẳng kịp suy nghĩ gì đã lao xuống nước.

Khi đến gần, tôi thấy hai người cá đang quấn lấy nhau.

Người cá tóc vàng cố gắng thoát ra, đưa tay về phía tôi, hoảng hốt kêu lên: "Mẹ ơi, ba đánh con!"

Người cá đuôi đen, mái tóc dài xanh đậm, ngũ quan anh tuấn nhưng lạnh lùng, đang bóp chặt cổ Sam Sam, như muốn xé thằng bé ra từng mảnh!

Tôi nheo mắt lại, bơi đến, túm lấy mái tóc dài của người cá đuôi đen, dùng hết sức kéo thằng bé ra!

Sau đó lập tức trồi lên mặt nước để thở, miệng không nhịn được chửi:

"Cút mẹ mày đi!"

Vừa dứt lời.

Người cá đuôi đen thoát khỏi tay tôi, cũng trồi lên mặt nước, đôi mắt âm u nhìn tôi chằm chằm!

Ánh mắt đầy sát khí!

Tôi lập tức cảm thấy sợ hãi, run giọng hỏi: "Hải Trừng?"

Người cá đuôi đen trầm giọng: "Các người là ai? Muốn đến giết ta?"

Tôi im lặng.

Làm sao tôi lại có thể kết hôn với một con cá bị hoang tưởng nặng như này chứ?

Sam Sam tức giận, chắn trước mặt tôi.

"Ba, ba bị bệnh à!" Thằng bé cũng chửi.

Thói quen nói năng chẳng khác gì tôi.

Người cá đuôi đen nhíu mày, trông có vẻ khó hiểu: "Bị bệnh à?"

Tôi cạn lời.

Cái này không phải trọng điểm, anh bạn ạ!

Vấn đề là thằng bé gọi anh là ba đấy!

4.

Hải Trừng nhìn tôi rất lâu, gương mặt anh tuấn thoáng chút bối rối.

Tôi im lặng, không nói gì.

Sam Sam dùng đuôi cá cào một vết trên cánh tay, máu đỏ tươi rơi xuống nước.

Thằng bé cẩn thận đưa cánh tay về phía Hải Trừng: "Ba, con thật sự là con của ba."

Hải Trừng nếm một chút máu, sắc mặt lập tức thay đổi.

Rồi ánh mắt quay sang nhìn tôi trở nên sắc bén như dao!

Tôi lùi lại hai bước.

Hải Trừng quẫy đuôi, ngay lập tức lao đến trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào mặt tôi: "Loài người?"

Tôi ngơ ngác gật đầu.

Tôi ngửi thấy trên người anh có một mùi hương nhàn nhạt, khó diễn tả, như mê hoặc tâm trí người khác.

Nghe nói tộc người cá đẹp đến mức yêu mị, có thể mê hoặc lòng người, cực kỳ nguy hiểm.

Có vẻ như lời đồn là thật.

Hải Trừng nghiêng đầu nhìn Sam Sam: "Cô ấy là vợ của ta?"

"Đúng đúng đúng, là mẹ của con!"

Hải Trừng cau mày: "Ta không thích con người."

Tôi mỉm cười: "Tôi cũng không thích người cá đầy mùi tanh."

5.

Sam Sam rất vội vàng.

Thằng bé không ngờ rằng tôi và Hải Trừng lại không ưa nhau.

"Ba, mẹ, hai người nghe con nói trước đã."

Trong hang đá bên bờ biển, tôi và Hải Trừng ngồi cách nhau vài chục mét.

Nửa người của Sam Sam ngâm trong nước, vẻ mặt lo lắng: "Điều quan trọng nhất bây giờ là tránh bị đàn cá voi tấn công."

"Đàn cá voi?"

Lúc đến đây không ai nói gì về việc có đàn cá voi sẽ tấn công tôi cả!

Hải Trừng không mấy bận tâm, trầm giọng nói: "Không cần sợ bọn chúng."

"Phải sợ đấy!"

"Ba, lần này ba lơ là sẽ bị trọng thương, mất đi một cánh tay!"

Tôi giật mình, nhìn về phía cánh tay trắng trẻo, thô khỏe của Hải Trừng.

Hải Trừng đã biết Sam Sam là người xuyên không đến, nên đương nhiên tin lời thằng bé.

Sắc mặt anh trở nên âm trầm, u ám nói: "Ý của ngươi là, sau này ta sẽ trở thành kẻ tàn phế mất một cánh tay?"

Sự im lặng của Sam Sam chính là câu trả lời.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /7 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nếu Ngày Đó Em Không Yêu Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net