Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi hơi chột dạ, không thể để anh ta c.h.ế.t ngay bây giờ được. Đúng lúc đó, Diêu Nguyệt đưa tay kéo tôi vào nhà, tiện thể đóng cửa lại. Tôi không phản đối, để mặc cô ta làm.
Vừa vào trong, Diêu Nguyệt lại quỳ xuống, tự tát mình liên tục: "Thi Thi, tất cả là lỗi của chị, đều là chị và Tiểu Niên kéo các em xuống..."
Tôi ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta mà không nói gì.
Bàn tay của Diêu Nguyệt đang tự tát mình thì đột ngột dừng lại giữa không trung, đầy lúng túng.
Cô ta ngẩng đầu lên, giọng run rẩy: "Thi Thi, chị biết chị không đúng, chị biết em chịu nhiều ấm ức, nhưng... nhưng chúng ta đều là người nhà, em đừng giận nữa, được không?"
Tôi nhếch môi, không trả lời, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt chế nhạo.
Sự im lặng của tôi khiến không khí trong phòng thêm phần ngột ngạt. Diêu Nguyệt lúc này cũng không biết phải tiếp tục màn diễn của mình như thế nào.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lục Tân Nam xót xa, lập tức loạng choạng đứng dậy đỡ lấy Diêu Nguyệt, sau đó tức giận nhìn tôi: "Nếu em đã chê theo anh không được sống trong vinh hoa phú quý, muốn ly hôn thì cứ ly đi!"
"Vinh hoa phú quý? Anh đúng là đánh giá cao bản thân quá nhỉ! Lục Tân Nam, hai năm nay chi phí sinh hoạt của chúng ta là ai gánh, anh còn nhớ không? Anh nói ra những lời này mà không thấy xấu hổ sao? Bốn năm hôn nhân, hóa ra chỉ là tôi đơn phương tình nguyện."
"Chúng ta là vợ chồng, em cần tính toán như vậy sao?"
"Bây giờ anh mới nhớ chúng ta là vợ chồng à? Vậy lúc anh đưa ra những quyết định như vậy, anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Anh..."
Tôi còn chưa nói hết câu thì bị Diêu Nguyệt cắt ngang: "Thi Thi, rốt cuộc em muốn gì, cứ nói thẳng đi!"
Cô ta ra dáng một người chủ trong nhà, khiến tôi không nhịn được mà buồn cười.
Tôi lấy từ trong túi ra bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn: "Ký đi! Tôi nhường chỗ cho hai người."
Lục Tân Nam cầm lấy bản thỏa thuận, vội vàng lướt qua vài dòng rồi nói: "Em muốn chiếm cả căn nhà? Tiền em cũng đòi lấy phần lớn?"
Hừ! Thực ra tôi định lấy hết, nhưng nghĩ lại tôi quá "nhân từ." Họ vừa làm phẫu thuật, tiêu tốn không ít tiền. Nếu tôi không để lại chút ít, lỡ anh ta không chịu ly hôn thì sao?
"Tiền đặt cọc mua nhà là tôi bỏ ra, hai năm nay, phần lớn khoản vay ngân hàng cũng là do tôi trả. Tiền của anh và tiền nhà anh để lại, chẳng lẽ anh không biết đã dùng vào đâu sao?"
"Nhưng hai năm trước, tôi cũng giúp trả nợ mà!"
"Anh cũng biết là chuyện của hai năm trước sao? Hai năm nay anh hết lòng dốc sức vì nhà người khác, anh có tính xem tôi đã bù đắp cho ngôi nhà này bao nhiêu không? Nếu tôi biết anh có người mà anh lưu luyến mãi không quên, tôi đời nào lấy anh. Đến giờ anh không chỉ làm phí hoài thời gian của tôi, mà còn muốn lợi dụng tôi nữa sao?"
"Lợi dụng em? Em nghĩ tôi là loại người đó sao?" Lục Tân Nam nhìn tôi đầy vẻ không thể tin nổi.
"Anh không phải loại người đó? Vậy anh là loại người gì? Anh đã lừa dối tôi bao nhiêu chuyện, chính tôi còn không rõ. Biết đâu cha ruột của Tiểu Niên căn bản không phải anh trai anh, mà là chính anh cũng nên? Anh còn mặt mũi nhận giải thưởng gương mẫu đạo đức ở cơ quan? Tôi sẽ đến đơn vị của anh báo cáo sự thật, yêu cầu anh và Tiểu Niên làm xét nghiệm ADN, để xem chân tướng ra sao!"
Lời vừa dứt, Diêu Nguyệt đã hoảng hốt, đôi mắt long lanh nước nhìn tôi, giọng run rẩy: "Thi Thi, sao em có thể nói chúng tôi như thế?"
Sau đó, cô ta tiếp tục diễn, khéo léo vỗ vai Lục Tân Nam, vẻ mặt đau khổ: "Tân Nam, mẹ con chị nợ chú, sau này nhất định sẽ trả, nhưng không thể để người khác nói những lời như vậy được. Nếu Thi Thi muốn ly hôn, chú hãy đồng ý đi!"
Lục Tân Nam là nhân viên biên chế, vị trí này anh ta phải vất vả lắm mới thi đậu. Với tình trạng sức khỏe yếu như hiện tại, anh ta không dám để tôi thực sự làm ầm lên ở cơ quan, bởi hậu quả sẽ không gánh nổi.
Cả hai người bọn họ đều có điều giấu giếm trong lòng, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ ký vào bản thỏa thuận.
Tôi cẩn thận giữ lại một bản, rồi mỉm cười thân thiện: "Tôi biết chị dâu là người tốt. Sau này Lục Tân Nam đành nhờ chị chăm sóc rồi. Nhưng căn nhà này thuộc về tôi, tôi tin rằng đạo đức của hai người cũng không cho phép Lục Tân Nam ở nhờ trong nhà của người khác đâu, đúng không?"
"Hừ! Ai thèm!" Lục Tân Nam tức giận, bảo Diêu Nguyệt giúp anh ta thu dọn hành lý đơn giản rồi gọi xe rời đi.
Tôi nhìn theo họ kéo theo chiếc vali lớn mà không khỏi cảm thán, may mắn thay! Lúc bỏ mấy quyển tạp chí lên giường và sofa, tôi cũng cẩn thận giấu thêm vài cuốn trong ngăn bí mật của vali. Để rồi một ngày nào đó, khi anh ta lẻ loi và hối hận, nhìn thấy những bài viết về hậu quả của việc hiến thận, sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");