Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
  3. Chương 533
Trước /1309 Sau

Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 533

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 533

Bỗng nhiên giọng nói của Trương Phong từ phía sau truyền tới. Lão đạo sĩ đang vung roi kinh lôi trong tay về phía ngực anh.

“Thiên địa huyền hoàng, thiên binh phong sơn, thần hữu vô địch thường, thiên lệnh vô ngập ngập! Cấp cấp như luật lệnh, Phong Thần Lệnh! Phá!”

Cùng với tiếng thét đầy tức giận, sắc mặt lão đạo sĩ tái mét.

Uy lực của Phong Thần Lệnh lớn hơn Địa Sát Lệnh khi nãy không biết bao nhiêu lần. Địa Sát Lệnh là chiêu thức thứ bốn trong Thần Quỷ Thất Sát Lệnh. Còn Phong Thần Lệnh là chiêu thức thứ năm.

Lão đạo sĩ lập tức di chuyển.

Rắc!

Luồng sáng màu vàng chiếu xuống, chém vào cánh tay phải của ông ta chứ không chém thẳng vào đầu. Không hề có bất kỳ binh khí nào khác, chỉ có một luồng sáng màu vàng duy nhất!

Vậy mà có thể chém đứt cánh tay phải của ông ta. Tất cả đứng ngây như phỗng, bao gồm cả Mạc Phong.

Anh không ngờ Thần Quỷ Thất Sát Lệnh trong truyền thuyết lại khủng khiếp như vậy. Uy lực của nó không hề thua kém bất kỳ linh khí thượng hạng nào.

Không chỉ vậy, đến cả Hồng Sinh cũng ngây người.

“Đây…đây là Thần Quỷ Thất Sát Lệnh sao? Mạnh quá!”

Lão đạo sĩ nằm co giật dưới đất. Ông ta lăn qua lăn lại: “Á… Sư phụ, cứu đệ tử với! Cứu đệ tử!”

“Đừng lo lắng, lát nữa tôi sẽ dùng bí thuật âm dương nối lại cánh tay này cho ông!”, Hồng Sinh an ủi.

“Cảm ơn sư phụ!”

Nhưng đúng lúc này, một tấm bùa giấy rơi xuống cánh tay bị chém đứt.

“Xin lỗi nhé, chắc là không kịp rồi! Cấp cấp như luật lệnh! Phá!”

Ầm!

Cánh tay lập tức bùng cháy. Vừa rồi nó còn nhuốm máu thì giờ đây đã cháy thành đống than.

Trương Phong thổi tàn lửa còn dính trên đầu ngón tay: “Trời không trị ông thì để tôi! Đối với loại người luyện tà thuật như ông thì đúng là khiến cả phái Mao Sơn bị bôi nhọ, hôm nay tôi sẽ dọn sạch!”

Đây có lẽ là lý do vì sao hắn luôn để mắt tới lão đạo sĩ này. Bởi vì cả hai cũng là đạo sĩ. Mà cái ông già tên là Hồng Sinh kia chắc là người của phái Âm Dương nên cả hai mới gọi ông ta là sư phụ, chắc chắn ông ta cũng tu luyện tà thuật.

“Sư phụ, cứu đệ tử với!”, lão đạo sĩ kinh hãi hô lên.

Khi Trương Phong lao về phía lão đạo sĩ thì một bóng kiếm bất ngờ lướt tới.

Hơn nữa còn ép chặt lồng ngực hắn.

“Không hay rồi!”, hắn tái mặt kêu lên.

Lúc này rõ ràng không còn kịp để sử dụng Thần Quỷ Thất Sát Lệnh nữa. Bí thuật này hết sức lợi hại nhưng lại có một nhược điểm chết người đó là mỗi lần sử dụng lại phải đọc khẩu quyết.

Nếu đụng độ phải cao thủ, có thời gian đọc khẩu quyết thì không biết đã bị giết chết bao nhiêu lần rồi.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm vang lên.

Hắn nhìn kỹ thì thấy Mạc Phong đang dùng hộp đàn đối kháng lại với thanh kiếm Thanh Ly.

“Đánh chó thì cũng phải nể mặt chủ, muốn giết cậu ta mà lại không hỏi ý tôi sao?”, anh xoay hộp đàn trong tay, sau đó tung chân đạp thẳng vào ngực Hồng Sinh.

“Anh Mạc!”

Trương Phong xúc động rớt nước mắt, nhưng ngay lập tức phản ứng lại: “Đánh chó phải nể mặt chủ sao? Anh… Mạc nói tôi là chó à?”

Mạc Phong quay đầu lại nhướn mày cười xấu xa: “Đừng để ý tới tiểu tiết mà. Nhớ cho kỹ, dù đánh không được thì cũng phải ngã xuống với tư thế ngầu nhất, đẹp nhất!”

Hồng Sinh lĩnh trọn cú đạp khiến ông ta lùi lại mấy mét: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì! Xông lên đi chứ!”

Cả chục tên cao thủ nghe thấy vậy bèn xông lên rầm rầm.

“Hôm nay, tôi sẽ cho các người được biết thế nào là phong cảnh nơi địa ngục!”

Nói xong, anh mở hộp đàn ra. Một luồng sáng màu vàng bao trùm không gian.

Lúc này Mạc Phong cũng mặc kệ vết thương sau lưng. Anh xé tấm bùa giấy trên kiếm Tàn Uyên, một luồng kiếm khí khủng khiếp ập tới.

“Đây là kiếm gì vậy!”, Hồng Sinh lấy tay che mắt, khẽ kêu lên.

Chuỗi ngọc Phật trong tay Hoa hòa thượng rớt xuống đất, sau đó biến thành chín viên: “Kiếm Tàn Uyên!”

“Kiếm Tàn Uyên sao? Trong cuốn sách về mười thanh kiếm lớn không hề có thanh kiếm này mà?”

“Mặc dù không có trong sách nhưng uy lực còn hơn cả Kiền Tương Mạc Tà – thanh kiếm đang đứng vị trí số một đấy!”

“…”

Mạc Phong đặt hộp đàn qua một bên, tay cầm kiếm Tàn Uyên. Khoảnh khắc anh rút kiếm ra, gió mây vần vũ, biển xanh cuộn sóng ầm ầm.

Vụt!

Thanh kiếm lóe sáng. Giây phút những hình phù văn dày đặc lộ ra khỏi vỏ thì đám đông đã cảm nhận được sự hùng hậu của kiếm khí.

Cùng lúc này.

Biểu cảm của Tam Sơn nhà họ Tống có phần khác biệt.

“Kiếm Thiên Tử!”

“Nhà họ Mạc!”

“Thiếu chủ!”

Viên Bá Thiên dẫn đầu, ba người lập tức chạy tới trước mặt Mạc Phong, lấy từ trong người ra một lệnh bài, bên trên có khắc một chữ ‘Mạc’ rất to!

“Tôi Viên Bá Thiên!”

“Tôi Triệu Vô Cực!”

“Tôi Sở Nam Thiên!”

“Nguyện vì thiếu chủ xông pha khói lửa!”

Mạc Phong cắm kiếm Tàn Uyên xuống đất, ánh mắt đanh lại: “Các ông chính là Tam Sơn trong Tam Sơn Ngũ Binh của nhà họ Mạc sao?”

Mặc dù từ nhỏ anh đã rời khỏi nhà họ Mạc, lưu lạc, lênh đênh ở bên ngoài nhưng việc thu thập các thông tin trước đây liên quan tới nhà họ Mạc không phải là điều khó khăn đối với anh.

Năm đó thế lực của nhà họ Mạc vô cùng hùng mạnh. Cao thủ trong tay thì có Tam Sơn Ngũ Binh, và còn có một trăm linh tám cao thủ lừng danh khác!

Vào thời kỳ đỉnh cao, đâu đâu cũng là người của nhà họ Mạc. Hơn nữa vùng biên giới cũng do phần lớn các tướng lĩnh nhà họ trấn thủ. Khi đó, gia tộc này trở thành trụ cột chính của nước Hoa Hạ.

Nếu tất cả người của họ tập trung lại thì chưa chắc mấy gia tộc ở Yến Kinh đã trừ khử nổi!

“Năm đó nhà họ Mạc bại trận, ba anh em chúng tôi lưu lạc tới đây. Chẳng còn cách nào khác, để tồn tại thì đành phải ăn nhờ ở đợ giúp việc cho người khác!”, Viên Bá Thiên thở dài.

Mạc Phong cũng không hề cảm thấy ác cảm với ba người này. Lúc trước khi giao đấu với họ, có mấy lần họ có cơ hội ra đòn chí mạng nhưng đều cố ý đánh hỏng.

Khi đó anh còn nghĩ không biết là ba người này muốn chơi chiêu trò gì.

Có lẽ ba người Viên Bá Thiên đã sớm phát hiện ra thân phận của Mạc Phong nhưng không dám chắc chắn!

Hồng Sinh vung thanh kiếm Thanh Ly trong tay, trầm giọng: “Nhà họ Mạc đã bị tiêu diệt hơn hai mươi năm rồi, lẽ nào các người định đi theo cậu ta thật sao?”

“Người có thể cầm được kiếm Thiên Tử, chắc chắn sẽ làm được việc lớn, tôi nguyện đi theo phò tá!”, Viên Bá Thiên tức giận gầm lên.

Triệu Vô Cực quay qua nhìn Mạc Phong và trầm giọng: “Thiếu chủ mau đi đi! Để bọn tôi cố thủ ở đây. Nếu để muộn nữa thì sợ rằng ông cụ Lục sẽ tới thành phố Hải Môn mất!”

“Để bảo vệ ngọn lửa hi vọng của nhà họ Mạc, dù hôm nay có phải chiến đấu tới chết thì cũng không được từ bỏ!”, Sở Nam Thiên chau mày hô lên.

Mạc Phong vung kiếm Tàn Uyên, nhướn mày thấp giọng: “Cảm ơn nhé!”

Máy bay không người lái đang bay lượn trên không trung. Anh kẹp một cây kim bạc ở đầu ngón tay và phóng lên.

Bụp!

Cả chiếc máy bay rơi xuống đất và bốc cháy.

Quảng cáo
Trước /1309 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tay Chơi

Copyright © 2022 - MTruyện.net