Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 592
Tưởng Minh Xuyên chuyển hướng đi về phía Mạc Phong, đặt tay lên vai Mạc Phong cười khẩy nói: “Ranh con, đừng đắc ý vội, dù anh có lợi hại đến đâu thì chẳng phải tôi cũng đã ngủ với người phụ nữ của anh rồi hay sao? Cũng phải nói là kỹ năng giường chiếu của Dương Thái Nhi đó không tệ chút nào!”
Mạc Phong vốn rất bình tĩnh, nhưng sau khi nghe đến cái tên này thì mặt lập tức biến sắc. Đôi mắt anh trở nên trầm tư một cách khác thường.
“Ha ha, tôi và cô ấy đã là chuyện quá khứ, cậu chủ Tưởng muốn dùng phụ nữ để chọc tức tôi hay sao?”, Mạc Phong khinh bỉ liếc Tưởng Minh Xuyên một cái rồi hừ lạnh nói tiếp: “Hơn nữa, hai người giờ đã kết hôn, nếu cô ấy không cho anh chạm vào người thì chẳng phải mới thành truyện cười hay sao?”
“…”
Chẳng ngờ một câu nói vô thưởng vô phạt của Mạc Phong lại như một cái tát mạnh vào mặt Tưởng Minh Xuyên!
Có lẽ nói ra cũng chẳng ai tin nhưng kết hôn đã lâu như vậy nhưng đừng nói là ngủ cùng Dương Thái Nhi, đến nắm tay còn chẳng được nổi mấy lần.
Mấy lần Tưởng Minh Xuyên định lén lút mò vào phòng Dương Thái Nhi, nhưng ngay cả khi ngủ cô cũng chỉ gọi tên Mạc Phong.
“Hứ! Cứ đợi mà xem, có một ngày tôi nhất định sẽ bắt anh phải quỳ trước mặt tôi!”
Tưởng Minh Xuyên nói rồi đi thẳng ra ngoài cửa.
Mạc Phong ù ù cạc cạc không hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội gì với cha nội này. Trước đây Mạc Phong và nhà họ Tưởng chẳng liên quan gì đến nhau mấy, lẽ nào còn bí mật gì mà anh chưa biết?
Dù cho trước đây anh và Dương Thái Nhi quả thực từng yêu nhau, nhưng đó cũng là chuyện trước khi cô ấy kết hôn, về tình về lý thì chẳng có gì sai trái cả.
“Tại sao anh ta lại hận anh đến vậy? Ban nãy tôi thấy mặt anh ta xanh như tàu lá chuối, có lẽ nào anh đã…”, Diệp Đông Lâm nói được một nửa rồi lại không nói nữa.
Mạc Phong đương nhiên biết Diệp Đông Lâm đang định nói gì nên vội xua tay đáp: “Đương nhiên không phải, cô đừng nói linh tinh. Nếu truyền ra ngoài sẽ không hay đâu, mặc dù tôi cũng không phải người tốt đẹp gì nhưng sẽ không đụng tới phụ nữ đã có chồng!”
“Hả? Vậy sao? Anh mà cũng có nguyên tắc như vậy sao?”
“…”
Đấu võ mồm với Diệp Đông Lâm thì chỉ tổ thiệt thân. Cũng hết cách, bà cô này không coi anh ra gì, anh cũng chẳng thèm so đo nữa. Tưởng Minh Xuyên kia thì cũng đã giận dữ mặt đỏ tía tai rời khỏi đó.
“Được rồi, hợp đồng tôi đã mang đến rồi, giờ tôi có việc phải đi đây!”, Diệp Đông Lâm khẽ xua tay rồi mỉm cười nói.
Mạc Phong vội vã đứng dậy đi theo, nói: “Để tôi tiễn cô”.
Diệp Đông Lâm không đáp có nghĩa đã đồng ý để Mạc Phong tiễn mình, Từ Giai Nhiên vốn còn định nói gì đó nhưng thấy Mạc Phong đi cùng Diệp Đông Lâm thì lại không nói nữa.
Trong căn phòng chỉ còn lại người của ba gia tộc kia. Vốn dĩ họ tới để bàn việc sát nhập với nhà họ Tưởng, nhưng nay Mạc Phong đã làm loạn cả lên rồi.
“Tên nhóc này, trong tay cậu ta ngày càng có nhiều át chủ bài. Tôi thấy nếu đi theo cậu ta thì không chừng chúng ta sẽ thực sự được của ăn của để đấy!”, Từ Mậu Thịnh xắn tay áo lên khẽ gật đầu mỉm cười.
Có thể kết thân với nhà họ Bạch và nhà họ Diệp như vậy, bất kể là Diệp Đông Lâm hay Bạch Như Nguyệt đều có thể trở thành chỗ dựa vững chắc. Nếu thực sự được cả hai gia tộc này hỗ trợ thì việc thành công là lẽ đương nhiên.
Giai nhân cũng yêu anh hùng mà!
Mộ Dung Vân Long một tay chống cằm khẽ nói: “Nếu như cậu ta thực sự có thể làm con rể nhà họ Bạch thì chúng ta cần quái gì sợ nhà họ Tưởng kia nữa? Nhà họ Mạc giờ chỉ cần khôi phục được ba phần trước đây thôi thì cũng đủ khiến kẻ khác kinh sợ rồi!”
“Hai”
, ba phần! Nói thì dễ! Năm đó thế lực của nhà họ Mạc phủ khắp thiên hạ, nhưng ông không nghĩ xem đã bao nhiêu năm trôi qua rồi à? Rất nhiều người đã rửa tay gác kiếm, không muốn can dự vào việc trên giang hồ nữa. Chỉ cần triệu hồi lại được một phần thế lực năm đó đã là khá lắm rồi! Nếu Mạc Yến Chi còn sống thì chắc sẽ có rất nhiều người tình nguyện quay lại!”, Từ Mậu Thịnh khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Năm đó biết bao gia tộc lớn mạnh cũng sụp đổ trong chớp mắt, thực không biết chúng ta sẽ chống chọi được bao lâu!”
“Hai”
, đó là do chọn sai phe. Giờ chúng ta chỉ biết cầu nguyện để cậu ta làm nên nghiệp lớn, nếu cậu ta thất bại thì chúng ta cũng chết theo!”, Châu Nhược Niên bất lực cười khổ đáp.
Có vẻ trong ba người này, Châu Nhược Niên là người muốn sát nhập với tập đoàn Tưởng Thị nhất. Nhưng nếu không có hai người kia theo cùng, Tưởng Minh Xuyên đương nhiên rất coi thường chút lợi nhỏ lấy được từ nhà họ Châu.
Ban nãy cũng vì hai gia tộc kia từ chối nên Tưởng Minh Xuyên còn chẳng thèm hỏi lại ý kiến của Châu Nhược Niên. Rõ ràng là hắn ta cũng biết nếu muốn kiểm soát Giang Hải thì cần cả ba nhà hợp sức. Nếu thiếu dù chỉ một gia tộc thì cũng không có ý nghĩa gì nữa.