Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 662
Đôi má đỏ hây hây của cô giống như quả đào chín mọng. Cơ thể mềm dẻo uốn éo duyên dáng, trông vô cùng quyến rũ.
Đến anh còn phải dừng mắt nhìn lâu hơn. Có vẻ Bạch Doanh cũng cảm nhận được ánh mắt rực lửa của anh nên quay qua hừ giọng: “Ở cùng nhau lâu như vậy, có phải bây giờ mới phát hiện ra cô đây rất rất xinh đẹp không?”
“Đúng là xinh đẹp, nhưng hoang dã quá, tôi thích ngoan cơ”.
“Ai bảo người ta không ngoan, đúng là được voi đòi hai bà trưng!”
“…”
Nói xong cô đi ra khỏi sàn nhảy.
Mạc Phong nhìn cô với vẻ khó hiểu: “Này, đi đâu đấy?”
“Toilet! Có muốn đi cùng không?”, Bạch Doanh kéo tai anh xuống.
Do DJ chơi nhạc lớn qua nên không hét lên thì không thể nghe thấy.
Người ta đi toilet, đương nhiên anh không cần đi theo. Với khả năng của Bạch Doanh, đi vệ sinh một chút chắc không thành vấn đề.
Nhà vệ sinh của quán bar Stars vừa to vừa rộng. Không biết cô uống bao nhiêu mà mất cả phương hướng lại đi nhầm vào nhà vệ sinh nam.
Bạch Doanh bước vào đúng lúc có mấy người đàn ông đang đi vệ sinh. Cô hằm hằm xuất hiện khiến hai chân họ mềm nhũn.
“Chết tiệt! Đây là…nhà vệ sinh nam mà!”, một người đàn ông lực lưỡng kêu lên, rồi còn nhìn lại bồn tiểu cho chắc chắn.
Một gã đầu đinh xăm hình thấy Bạch Doanh bèn nhếch miệng cười đểu: “Ấy, đây không phải là cô em xinh đẹp lúc trước ở trên sàn sao? Tới tìm bọn anh đấy à?”
Bạch Doanh cũng không phải kẻ ngốc. Thấy mình đi nhầm nhà vệ sinh nam bèn lùi ra ngoài.
Khó khăn lắm cô mới có một mình, đám người này sao có thể bỏ qua được.
Người đàn ông đầu đinh xăm hình trên cánh tay lập tức gọi điện thoại, liếc nhìn tên đầu trọc rồi cả hai mỉm cười quỷ dị.
Có lẽ do uống nhiều rượu mà Bạch Doanh cảm thấy đau đầu và cũng muốn tìm chỗ nào đó ngủ một giấc.
Nếu không phải uống rượu để dễ ngủ thì tới quán bar còn có nghĩa lý gì nữa.
Bạch Doanh bước ra khỏi nhà vệ sinh, định quay lại sàn nhảy tìm Mạc Phong, sau đó về nhà ngủ, nhưng vừa đi ra thì lập tức có bảy, tám gã đàn ông lực lưỡng vây lấy cô.
Bạch Doanh nhìn hai bên. Ngoài mấy kẻ này ra thì không còn ai nữa. Cô cũng không tin chỉ có mỗi cô đi vệ sinh.
“Các người định làm gì?”, cô nhìn đám người đang áp sát về phía mình và khẽ quát.
Gã đàn ông đầu trọc rít một hơi thuốc, vứt xuống đất dẫm bẹp: “Làm gì à? Em nói xem bọn anh muốn làm gì? Đẹp như thế này, ngon như thế này, đương nhiên là bọn anh muốn ABC rồi!”
“Chậc chậc, da mướt mườn mượt, không biết những chỗ khác có mềm như thế này không nhỉ?”
“Nói nhiều với nó làm gì, ông rạo rực lắm rồi, đưa vào phòng đi!”
“…”
Đám côn đồ dồn cô vào một góc. Bạch Doanh cười lạnh lùng với vẻ chếnh choáng: “Chán sống rồi à, có biết tôi là ai không? Dám động vào tôi, lát nữa sẽ cho các người đẹp mặt!”
“Nóng tính đấy nhỉ, nhưng mà anh thích! Ghét nhất là loại đàn bà nằm bất động trên giường. Chán chết!
Những cô nàng hoang dại một chút vẫn thích hơn nhiều, bền sức!”, gã đàn ông đầu trọc cười ha hả.
Bạch Doanh buông tay xuống, khẽ thở dài: “Bạn trai tôi đang ở ngoài kia. Các người có ý đồ với tôi, cẩn thận anh ấy biết được đấy. Anh ấy nóng tính cực, lát nữa khéo lại không biết sao mà mình bị đập chết cũng nên!”
Cả đám nghe thấy vậy thì sầm mặt mất hai giây sau đó lại bật cười.
“Há há há, bạn trai à! Con bé này dùng bạn trai để uy hiếp bọn mình kìa!”
“Anh chỉ sợ nó không dám tới thôi! Còn mà tới thì lát nữa bọn anh sẽ trả nó hai trăm tệ, bọn anh không thích ép người khác, coi như là tiền giao dịch! Nhỉ!”
“Đúng vậy, chí lý. Lát nữa vứt cho nó hai trăm tệ. Tám người chơi một tối mà trả hẳn hai trăm tệ, he he, quá đáng giá!”
“…”
Thấy cả bọn không chịu hối cải, Bạch Doanh chỉ biết nhún vai cười đểu: “Vậy các người cứ thử xem, để xem có đưa được tôi đi hay không!”
Gã đầu trọc đứng phía trước, hai tay xăm trổ dữ tợn, trông đúng dân anh chị. Hắn lao về phía cô.
“Ha ha, mấy anh chịu hết nổi rồi, để anh thử trước nhé!”