Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tháng 10 năm 2010 khi Minh Hoàng trở thành học sinh lớp mười hai chuyên sinh, anh cùng các bạn đi tham quan tại Tam Cốc Bích Động để chuẩn bị cho bài diễn thuyết cô giao cho.
Minh Đức ko tham gia vì anh và bố đang trên đường tới K9 vì nhận được tin Hắc Long sẽ xuất hiện. Mục đích của hắn phía công an vẫn khá mờ mịt. Cho đến khi Minh Đức tìm thấy một tấm bản đồ, bên cạnh là một gái khá xinh xắn đang ngất bên cạnh. Chiếc bớt trên người nhìn thoáng ko có gì đặc biệt nhưng tại sao anh lại chú ý đến vậy.
Anh bế cô gái lên đặt cô dựa vào một tảng đá nhỏ rồi tiếp tục công việc của mình.
" HẮC LONG ĐÃ XUẤT HIỆN RỒI " Một chiến sĩ công an báo hiệu cho anh biết, lập tức anh chạy theo đồng chí công an đó.
" Xột ", " xoạt " tiếng bước chân đầy uy lực mạnh mẽ của Hắc Long khiến cả bầy chim bồ câu sợ hãi bay nháo nhác. Hắn vác cô gái lên chạy biến vào rừng nhanh như chớp.
" Phải để cô chủ chịu khổ rồi " Đứng trên cầu Hắc Long hít một hơi, hắn đẩy cô gái xuống sông, thân thể nhỏ bé lạc lõng giữa dòng nước chảy xiết dần dần chìm xuống làn nước lạnh.
Minh Hoàng ngửa mặt lên trời than khóc: " Vốn dĩ là Tam Cốc Bích Động cớ sao lại biến thành K9 " Do người lái xe nhầm đường vì thế xe chở anh và các bạn bị tách đoàn lạc trôi tới K9.
" Thôi các em đừng buồn nữa, đằng nào cũng nhầm rồi các em đi tham quan đi cho tâm trạng phấn khởi hơn " Dù cô giáo an ủi ngả nghiêng thì học sinh vẫn trơ như cục đá thế thôi.
Minh Hoàng xin phép giáo viên, một mình anh ra bờ sông ngắm cảnh. Nào ngờ phát hiện thứ gì đó màu trắng, lấp ló dưới mặt nước. Thấy lạ anh cởi áo khoác, nhảy xuống nước và cứu được một cô gái nước da trắng bệch do ngâm nước quá lâu, vẫn còn thở nhưng động mạch rất yếu. Vận dụng hết những kĩ năng đã học của một bác sĩ, anh đã cứu sống cô gái một cách thần kì.
Mệt mỏi anh dựa lưng vào tường, ngủ thiếp đi.
Lúc sau hai người đàn ông trung niên bước vào, người đàn ông mặc áo xanh vội ôm lấy cô gái nằm trên đá. Ông thở phào nhẹ nhõm vì đứa con gái bé bỏng của mình ko sao.
" Anh nhìn này, em đoán cậu ta đã cứu sống Phương Anh "
Cậu thanh niên mồ hôi nhễ nhại, thở dốc dưới đất. Cậu ta chính là ân nhân cứu mạng của gia đình ông.
" Đi lấy xe tới đây, chúng ta sẽ đưa cậu ta và Phương Anh tới bệnh viện " Ông ra lệnh.
" Vâng đợi em chút "
Ông cõng Phương Anh lên lưng và cùng người anh em ra ngoài lấy xe.
Minh Hoàng tỉnh lại, anh vô thức nhận ra cô gái đã biến mất, lo sợ cô gặp chuyện anh chạy vội ra ngoài, xung quanh chỉ toàn cây cối và đá, hoàn toàn ko thấy bóng dáng của con người.
Xa xa trên chiếc xe khách Hắc Long cầm lái, hắn mỉm cười độc ác, liên tục giục Minh Hoàng mau chóng tiến tới vạch ô mà hắn đã vạch sẵn.
" 1 2 3 4 5 vĩnh biệt Trần Minh Đức bộ trưởng bộ công an hahahaha " Hắn vặn ga lớn nhất có thể, dậm phanh và lao tới.
Trong giây phút đó Minh Hoàng chỉ kịp nhận ra ánh sáng mờ ảo của đèn pha ô tô khách, là chiếc xe đã trở anh tới đây " ẦM " tiếng động rất lớn khiến phía công an đang truy lùng Hắc Long cũng phải chú ý. Minh Hoàng bị hất lên ko trung, văng xa vài chục mét, bất tỉnh dưới một vũng máu lớn.
Gương mặt của Hắc Long, nụ cười đầy ám ảnh của hắn đều lọt vào tầm mắt của ông. Ông bần thần như người mất hồn, ôm chặt lấy Phương Anh: " Ta phải làm sao đây, cuối cùng thì cậu ta vẫn quyết hành động một mình "
Gây án xong hắn nhanh chóng bỏ trốn, công an chậm một bước, Minh Đức trên lặng nhìn anh trai máu me bê bết, nằm dưới vũng máu đỏ thẫm.
Minh Hoàng nhanh chóng được đưa tới bệnh viện, các bác sĩ trong nước lắc đầu bó tay. Bố anh liền đưa anh sang Mĩ và tính mạng của anh tạm thời thoát khỏi lưỡi tử thần. Tuy nhiên cú va chạm khá lớn dẫn đến não bộ bị tổn thương nghiêm trọng, anh bị mất trí nhớ, ko nhớ được một cái gì, cứ như một đứa trẻ bắt đầu tuổi ăn tuổi nói.
Bố anh đưa anh sang Hàn Quốc để anh học tập, sinh sống và đặc biệt là làm lại từ đầu