Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi tối mẹ Phương Anh và mẹ Minh Hoàng sau ngày dài đi shopping mới nhớ đường trở về nhà. Tất cả đều có mặt ở bàn ăn để chuẩn bị bữa tối thì bỗng lòi ra một chỗ trống dành cho con nít. Lúc này mẹ cô mới nhận ra: " Phương Anh đâu rồi " Bà đặt đĩa xuống, quay ra hỏi bà giúp việc thì nhận được cái lắc đầu.
Nhắc tới Phương Anh, Minh Hoàng ngộ ra trả lời: " Em ấy bảo là đi học ạ "
" Vậy sao? " Mẹ cô ko nói gì chắc vì tin lời anh.
Bữa tối kết thúc đã hơn tám giờ mà cô vẫn chưa trở về, mọi người nháo nhác hết lên. Mẹ cô gọi điện cho cô giáo thì biết hoá ra cô ko đến lớp. Lúc này Minh Hoàng mới kể hết sự thật, bố mẹ cô giận tím mặt nhưng ko trách anh. Người đáng trách chính là cô, con bé ham chơi ko biết đường mà về. Bố anh và bố cô cùng vài người xách đèn vào trong rừng tìm cô. Ở trong nhà người anh nóng như lửa đốt, anh tự trách bản thân mình đã ko khuyên can cô dẫn đến tình trạng như bây giờ.
Minh Hoàng mở cửa ngoài, quỳ gối xuống bức tượng Phật Tổ đặt trên giường thờ, anh chắp tay cầu nguyện: " Xin Người hãy đưa Phương Anh trở về nhà an toàn, con hứa sau này lớn lên con sẽ thành tâm chăm sóc và bảo vệ em ấy suốt đời này " Anh chẳng biết phải làm gì ngoài việc thỉnh cầu. Tất cả là lỗi tại anh, anh nguyện làm hết mọi chuyện, anh chỉ mong cô quay trở về an toàn mà thôi.
Lúc đó anh mười tuổi, còn cô bảy tuổi.
Có lẽ lời thỉnh cầu của anh đã được Phật Tổ nghe thấy, Người đã đưa Phương Anh trở về trong vòng tay ấm áp, yêu thương của bố mẹ cô. Bộ dáng lấm lém, đáng thương của cô khiến mọi người chẳng thể giận nổi nữa. Hậu quả buổi trốn học đi chơi là cô bị bong gân, nằm trên giường hai tháng trời.
Ngày nào anh cũng tới thăm cô, dạy cô học bài và cho cô ăn những trái cây thanh mát, ngọt dịu do chính tay bà ngoại vun trồng. Nhờ anh mà cô cũng từ bỏ được thói quen xấu là ăn quà vặt, ko còn ăn kẹo mút vị dâu nữa, nói ko với mấy gói cay là những que dài màu vàng, cam gì đó. Ăn xong cái đó thi nhau uống nước, thi nhau đi vệ sinh hay gói thịt hổ được bán quanh trường học, cô từ bỏ nốt. Dần dần thứ tình cảm đơn phương nhỏ bé ấy phát triển thành mối tình đầu đầy trong sáng và mộng mơ.
" Anh có thích em ko? " Bỗng nhiên một ngày cô hỏi anh về vấn đề riêng tư như thế.
Anh đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.
" Vậy sau này mình đặt tên con là Hoàng Phương nha "
Chẳng biết cô đọc ở đâu một bài báo con gái tên Hoàng Phương thường rất xinh đẹp và đáng yêu. Vì thế lạt mềm buộc lạt chặt, cô tóm luôn anh làm chồng cô luôn.
Cuộc vui bao giờ cũng phải có ngày chia tay Minh Hoàng thi đỗ vào trường chuyên Nguyễn Huệ. Tức là anh sẽ phải ở trọ vì thế anh phải tạm biệt cô để chú tâm vào việc học hành và hầu hết thời gian đều phải dành cho môn sinh. Dù rất buồn nhưng nếu ko học, anh sẽ ko có tương lai và ko có tiền để nuôi cô.
Ngày chia tay Phương Anh tiễn anh tới tận nhà ga, ở đó cô bịn rịn ko muốn buông tay anh. Anh nước mắt ngấn dài, ôm chặt cô vào lòng: " Chờ anh nhé " Tàu hoả sắp lăn bánh, cô chấp nhận buông tay anh, lưu luyến nhìn theo anh từ khung cửa sổ dần khuất xa sau những ngọn núi mênh mông vô bến bờ.
Ngày qua ngày cô vẫn chờ anh, vậy mà thông tin về anh ngày một ít dần và cuối cùng là " biến mất ".