Cứ ngỡ đã gần nhau, đến mức không gì có thể ngăn cách, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn phải xa nhau.
Chúng ta cùng nhau hít thở bầu không khí này, cùng sống tại thành phố này, thậm chí mỗi ngày đều có thể thấy nhau, chính là không thể nào ở bên cạnh nhau...
Diệp Tử Hàn nói rằng, vật thay thế làm sao có thể so với chính phẩm, mà kẻ thế thân càng không thể nào có được thứ mình muốn đâu.
Nhưng tôi luôn khờ dại, cho rằng một ngày nào đó, tình cảm chân thành này sẽ được đền đáp,...
Tưởng rằng...
em sẽ yêu tôi.
Lăng Thiếu Phong: "Nhóc con, muốn chơi tôi? Đợi đủ cánh bay ra khỏi thành phố này rồi hẳn làm."
Trương Tiểu Nặc: "Anh ấy không làm gì tớ, là tớ...đánh mất anh ấy rồi."
Đường Noãn: "Chết tiệt, một ngày không xa, tôi sẽ khiến anh quỳ trước mặt tôi khóc lóc xin tha thứ! " [....]