Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chiếc cửa phòng vừa mở, một nữ nhân mặc trên người một áo tắm. Hứa Tĩnh cười quyến rũ, nhường đường để anh vào.
Hứa Tĩnh đóng cửa phòng, nhìn người đàn ông đang đi tới sopha ngồi xuống, đã lâu không gặp nhưng vẫn cứ cao ngạo, lạnh lùng.
" Diệp tổng sức khỏe vẫn ổn chứ? " Hứa Tĩnh ngồi đối diện anh, cầm chai rượu rót vào hai ly thủy tinh.
Diệp Tử Hàn không trả lời cũng không nhận lấy ly rượu của cô ta, thái độ thật sự không coi ai ra gì.
" Dự án mới của công ty, tôi muốn đổi người hợp tác. "
Hứa Tĩnh ngồi chéo hai chân, cầm điếu thuốc châm lửa hút một hơi dài.
Đôi mắt sắc bén nhìn người phụ nữ đối diện, đợi cô ta nói tiếp.
" Tôi và anh ta có xích mích, chuyện riêng tư. "
Diệp Tử Hàn châm cho mình điếu thuốc, khéo môi nở nụ cười châm biến:" Lý do. "
" Dự án này có diễn ra tốt đẹp hay không, tùy vào sự quyết định của anh. Lý do, tôi là người đại diện của công ty anh, còn hắn ta, chỉ là một người có cũng được, không có cũng không sao. "
Đáp lại cô là sự im lặng, trầm mặc của anh. Giây lát, giọng nói lạnh lùng vang lên trong căn phòng, bàn tay nắm chặt thành quyền, kiềm chế du͙ƈ vọиɠ của bản thân.
" Lần sau không có chuyện gì lớn thì gọi cho người bộ phận quản lý của công ty. ''
Hứa Tĩnh nhìn anh đứng dậy đi tới trước cửa, cắn chặt môi dưới:" Đây là nơi riêng tư của tôi, sao có thể cho người lạ vào. "
Bùng.
Cửa phòng đóng lại, bóng lưng ấy biến mất.
Hứa Tĩnh dùng chân dụi dụi tàn thuốc, đi tới bên cạnh bàn thổi tắt đi ngọn lửa của mùi hương kíƈɦ ɖụƈ.
Không phải gấp, một lần không được, lần hai, lần ba... cũng sẽ thành công.
Cô thư ký thấy Diệp Tử Hàn đi ra bãi đậu xe, nhanh chân đi xuống mở cửa xe ghế sau.
" Không phải bảo cô về rồi sao? "
Diệp Tử Hàn ngã người vào ghế, cởi bỏ hai cúc áo đầu, thở ra một hơi.
Cô thư ký mỉm cười lấy chai nước cho anh, ông chủ chưa về, cô làm sao dám về?
*Diệp gia.
Lúc Diệp Tử Hàn về tới nhà chỉ thấy dì quản gia, trong lòng có phần mất mát. Anh đi lên lầu, quả nhiên cô vợ đang nằm trên giường cày một bộ phim đang hot.
Trương Tiểu Nặc nghe được tiếng động liền xoay đầu nhìn, tắt đi thoại đi tới bên anh.
" Về rồi à? Anh mệt không? "
Diệp Tử Hàn gật đầu ôm chặt eo cô, hưởng thụ sự ấm áp mà cô đem lại.
" Anh đói không? Để em xuống làm nóng thức ăn nhé? "
Trương Tiểu Nặc vừa xoay người, một lực kéo cô lại, nụ hôn chợt ập tới, đôi môi nhỏ bị chiếm lấy.
Diệp Tử Hàn ôm lấy cô, đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng trắng muốt của cô, xâm nhập vào khoang miệng, chiếm lấy sự ngọt ngào.
Không biết bao lâu, anh lưu luyến buông cô ra, nhìn gương mặt đỏ bừng ấy, không nhịn được cười.
" Anh đói rồi. "
Trương Tiểu Nặc bị anh ấn xuống giường, đôi môi ước ái hôn lên mắt, chiếc mũi cao. Anh đưa tay cởi nút áo cô, từ cái nút đầu dần dần đi xuống, rất nhanh liền lộ ra bộ ngực trắng nõn.
Diệp Tử Hàn chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, du͙ƈ vọиɠ dường như muốn gào thét xông ra. Hầu kết dao động dữ dội, không chần chừ cuối đầu cắn lấy.
" Ưm ngô... "
Trương Tiểu Nặc không nhịn được rên lên, không tự chủ vòng qua cổ anh, khiến hai người càng thêm thân mật. Bàn tay anh cũng không rảnh rỗi, bóp lấy một bên ngực còn lại.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên đột ngột, quần áo hai người từng lượt rơi xuống, hai thân thể trần chuồng quấn lấy nhau.
Trương Tiểu Nặc hít sâu mấy hơi, cảm nhận được bàn tay bắt đầu xoa xoa nơi ấy không nhịn được rêи ɾỉ.
Khi ***** *** xâm nhập vào *** *****, cơ thể không tự chủ co rút lại. Diêp Tử Hàn không ngừng động dưới thân cô, cứ thế tăng tốc.
Trương Tiểu Nặc cắn chặt răng, đầu óc trống rỗng.
" Đau, đi ra! "
Tay cô siết chặt ga giường, thân thể run rẫy dữ dội.
Nhưng du͙ƈ vọиɠ đã che mù lý trí, Diệp Tử Hàn tăng nhanh động tác, khiến cô thở dốc liên tục.
" Shit! "
Sau một trận chiến đấu, Trương Tiểu Nặc mệt mỏi nằm trên giường. Cô liếc nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh giường, trong lòng không rõ vị giác.
Cô tùy tiện mặc chiếc áo sơ mi của anh vào, chịu đựng nhức mỏi của cơ thể đi ra ban công hóng gió.
Trương Tiểu Nặc đứng trên ban công nhìn lên bầu trời, theo thói quen lấy viên thuốc tránh thai trong hộp tủ bên cạnh bàn.
Nhưng, cả người chợt khựng lại. Cô nhìn chầm chầm vào viên thuốc, gương mặt hiện lên nhiều cảm xúc khó tả.
Trương Tiểu Nặc cầm chặt viên thuốc trong tay, bỏ vào thùng rác.