Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đồng Húc Lãng chỉ "chăm sóc" Lục Tuấn Huy mấy ngày liền bận những chuyện khác nên phải đi. Trước đó, anh còn nhiệt tình cởi mở chào hỏi Lục Tuấn Huy: "Thật xin lỗi, chăm sóc không chu đáo, có chuyện gì cứ tới tìm tôi."
Những ngày kế tiếp, không có Đồng Húc Lãng - người huấn luyện sắt, ngược lại thời gian qua thật nhanh, không biết có phải hay là nhờ phúc của Đồng Húc Lãng không, huấn luyện viên trong doanh trại cũng mắt nhắm mắt mở đối với mấy diễn viên bọn họ cũng không thật sự hà khắc. Mấy ngày cuối cùng, trường học còn đặc biệt phái một người hướng dẫn giảng giải kiến thức lý luận quân sự và thuật ngữ chuyên nghiệp cho bọn họ. Tuy nói thời gian một tháng không dài nhưng cũng không ngắn, mấy diễn viên ở trong doanh trại cũng có chút tình cảm, một đêm trước khi chia tay tất cả đều không ngủ được định ngồi dậy nói chuyện phiếm.
"Ngày mai sẽ đi ra ngoài, thật là có chút không quen."
"Xem anh nói, giống như là ra tù ý."
"Vốn là cũng không có gì khác với ngồi tù, đều là bao ăn trông nom..., mặc giống nhau, kỷ luật sắt, mỗi ngày trên tư tưởng chính trị hóa, chỉ ngoại trừ không cần lao động cải tạo."
"Anh khoan hãy nói, trong một tháng này ngày ngày huấn luyện, cảm giác thân thể thật sự khỏe hơn không ít."
"Nói đến huấn luyện tôi lại nhớ đến cái người họ Đồng đó, rõ ràng là dạy chỉ huy tác chiến gì đó, lại vô duyên vô cố chạy tới dạy chúng ta mấy ngày, đây coi là có ý gì, coi chúng ta như trò khỉ?"
"Đừng nhắc tới tên kia, nói tới anh ta liền giận, tỏ rõ chơi chúng ta chứ sao."
Chỉ có trong lòng Lục Tuấn Huy rõ ràng, Đồng Húc Lãng cũng không phải cố ý làm khó bọn họ, mà là muốn đến thăm dò anh một chút. Có lẽ là bởi vì ngay từ đầu Đồng Húc Lãng liền nghĩ anh là gối thêu hoa* yếu đuối, cho nên sau khi nhìn thấy biểu hiện của anh liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Thật may là huấn luyện khổ nữa mệt mỏi nữa anh đều cắn răng gắng gượng vượt qua, không làm cho mình mất thể diện.
*Gối thêu hoa: chỉ những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng.
Lúc rời khỏi học viện không quân, Đồng Húc Lãng đặc biệt chạy tới tiễn bọn họ. Một khắc kia, Lục Tuấn Huy thấy được tán thưởng và khiêu chiến trong mắt Đồng Húc Lãng, Lục Tuấn Huy đọc hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt anh ta. Anh nghĩ biểu đạt là: so đấu trên sức lực kết thúc, nhưng về tình cảm giờ mới bắt đầu.
Bộ phim “Giương cánh hùng ưng” đã định ngày lành khai máy, Lục Tuấn Huy gọi điện thoại báo cho Lâm Sâm Sâm, trong lời nói tràn đầy ý muốn mời. Cho nên trước đó một ngày, Lâm Sâm Sâm nghĩ một chút vẫn quyết định bớt chút thời gian đến thăm. Rất đúng dịp, lúc cô ra cửa lại gặp được Đồng Húc Lãng rảnh rỗi lắc lư đến cổng chung cư. Đồng Húc Lãng thấy dáng vẻ cô một bộ vẻ mặt vội vã, đủ sửng sốt. "Đi đâu thế?"
Lâm Sâm Sâm thản nhiên cho biết: " Tác phẩm mới của Tuấn Huy khởi quay, tôi đi thăm đoàn phim cổ vũ anh ấy."
Đồng Húc Lãng nghe vậy mất hứng: " Sao lúc quân anh diễn tập không thấy em đi cổ vũ cho anh?"
"Đừng làm rộn." Lâm Sâm Sâm tránh qua anh đi bắt taxi.
Đồng Húc Lãng không bỏ qua, đuổi theo: "Anh đi cùng em, vừa đúng nghỉ phép không có việc gì để làm, anh cũng đi xem một chút xem diễn viên quay phim thế nào."
Lâm Sâm Sâm biết anh khó chơi không thể làm gì khác hơn là tùy anh: "Vậy anh cũng đừng quấy rối, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài."
Lông mày Đồng Húc Lãng dựng thẳng, mắt trừng cô: "Nói cái gì đó, biến anh thành loại người gì?" Hai người vừa cãi nhau vừa lên taxi.
Lục Tuấn Huy thấy Lâm Sâm Sâm tới nháy mắt, tựa như bị vui mừng làm cho hôn mê. Vốn là anh đang an tĩnh ngồi ở đó đọc thuộc lời thoại, lơ đãng ngẩng đầu trong nháy mắt liền trông thấy cô đứng đối diện anh đang cười vui vẻ trong đám người vây xem. Vui mừng này tới quá mức mạnh mẽ, khiến Lục Tuấn Huy lập tức trở nên tay chân luống cuống không nhớ nổi mình nên làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn cô một hồi lâu mới dần dần lộ ra gương mặt vui vẻ dạt dào, ngay khi liếc thấy người đàn ông cao lớn oai hùng bên cạnh Lâm Sâm Sâm, nụ cười của anh liền cứng lại trên mặt.
Hình ảnh này không thể hài hòa hơn được nữa, người đàn ông tuấn lãng dương cương lấy tay nhẹ bảo vệ người phụ nữ điềm tĩnh thanh nhã, bọn họ trong đám người cười đến chói mắt như vậy, giống như sự vật quanh mình đều bị hào quang của bọn họ làm nhạt đi. Một khắc kia, Lục Tuấn Huy bị đâm đau cả hai mắt, đột nhiên thị lực trở nên mơ hồ, không thấy rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ có bóng dáng của bọn họ không ngừng dao động trong đầu. Lục Tuấn Huy dùng sức lắc lắc đầu, quăng hình ảnh kia ra khỏi đầu, sau đó lấy lại bình tĩnh tiếp tục với lời kịch của anh, không ai chú ý tới, ánh mắt của anh dần ảm đạm và kịch bản trong tay bị cầm đến vặn vẹo biến hình.
"Hắc, thật biết điều, thằng nhóc kia thấy em liền giống như mất ba hồn sáu phách." Đồng Húc Lãng chua chát trêu ghẹo nói.
Lâm Sâm Sâm lấy tay khuỷu tay đụng anh: "Ít nói bậy."
Đồng Húc Lãng buồn buồn nói: "Rõ ràng em không thích ra khỏi nhà, lại cố ý muốn tới thăm đoàn phim, có phải cũng rất quan tâm anh ta hay không?"
Lâm Sâm Sâm nổi đóa: "Anh cho rằng suy nghĩ của mỗi người đều xấu xa giống như anh? Anh ấy một thân một mình ở chỗ này phát triển, trong lòng ít nhiều có chút tịch mịch thê lương, tôi làm một bằng hữu, quan tâm anh ấy một chút chẳng lẽ không đúng sao?"
Đồng Húc Lãng chợt chuyển qua tươi cười nói: "Nên, dĩ nhiên nên. Không nhìn ra, em còn rất trọng tình nghĩa. Cũng không biết em tới thăm đoàn phim, đối với anh ta là tốt hay xấu, có lẽ quấy rầy tinh thần của anh cũng không biết chừng."
Lâm Sâm Sâm hất mặt lờ anh đi: "Anh luôn có một đống ngụy biện."
Kịch hay chính thức trình diễn, ở chỗ người xem tất cả đều tập trung tinh thần quan sát, Đồng Húc Lãng càng thấy phải hào hứng bừng bừng hơn. Cảnh diễn đầu tiên là Lục Tuấn Huy dự thi trường quân đội trước rồi cùng bạn gái đầu tiên đến bờ sông hẹn hò. Hai thiếu niên mười tám tuổi, trong mắt tràn đầy sự thanh khiết yêu thương say đắm, tựa sát vào nhau ngồi ở bờ sông tâm sự lý tưởng trong lòng. Khi diễn viên nam nhắc tới lý tưởng của mình muốn làm một phi công không quân thì lại bị bạn gái phản đối mãnh liệt, cô ta cho là nghề nghiệp này có tính nguy hiểm nhất định, vả lại kỷ luật bộ đội nghiêm ngặt, sau này cơ hội hai người sống chung giảm đi rất nhiều.
Diễn viên thể hiện hết sức xuất thần, tựa hồ tất cả mọi người đều bị hấp dẫn đến mức không chớp mắt, Lâm Sâm Sâm lại cảm thấy cực kỳ nhàm chán. Cô nhìn chỗ khác một chút, chỉ thấy một hàng cây liễu trồng chỉnh tề đang thướt tha đung đưa theo gió, cành liễu buông xuống vẽ ra gợn sóng nhỏ trong sông, cảm giác dường như rất thích ý. Cô không kìm được từ từ bước tới bờ sông. Rời khỏi đám người càng chạy thì càng xa dọc theo bờ sông, đã nghe không thấy tiếng ồn ào bên kia, không khí có loại yên tĩnh quỷ dị, Lâm Sâm Sâm nhìn nước sông chằm chằm nhất thời mất hồn.
Đồng Húc Lãng nhìn Lục Tuấn Huy đang diễn rất chăm chú, chợt nghe phía xa truyền đến giọng gào thét: "Có người rơi xuống nước!" Tim anh đột nhiên cả kinh, liền phản ứng nhanh nghiêng mắt nhìn bên cạnh, cùng lúc nghiêng mắt nhìn khiến cho sắc mặt anh đột nhiên đại biến. Không biết từ lúc nào Lâm Sâm Sâm đã rời khỏi đám người không thấy đâu. Bằng trực giác anh nhận định người rơi xuống nước chính là Lâm Sâm Sâm, một giây cũng không dám trì hoãn phóng tới bờ sông. Tốc độ của anh mau lẹ như mũi tên rời cung, người ở hiện trường đều bị trận thế này làm cho sợ ngây người. Mà Lục Tuấn Huy cũng phát hiện Lâm Sâm Sâm không thấy đâu cũng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhấc chân chạy như điên tới chỗ xảy ra chuyện. Hai người đàn ông này tựa như đồng thời nhảy xuống nước, mọi người không nhịn được rối rít suy đoán, rốt cuộc ai có thể cứu người bị rơi xuống nước lên trước?