Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 156: Bác sĩ thiên tài (1)
Bộ dạng gào khóc của đại sư Lưu khiến đám đông thất kinh.
“Đại sư Lưu, ông sao vậy? Đây không phải là hàng giả sao? Dù chất lượng có tốt đến đâu thì cũng chỉ là hàng giả”, cuối cùng cũng có người không nhịn được nữa bèn hô lên.
“Đây không phải là hàng giả…”, đại sư Lưu giọng khàn đặc.
Chỉ vài từ thôi nhưng khiến cả hiện trường như bị sét đánh.
“Không phải hàng giả sao? Lẽ nào…là di vật của Cố Khải Chi à?", có người bỗng kêu lên.
Nhất là ông chủ tiệm. Vừa này ông ta còn đang vui mừng vì tưởng mình kiếm được một món hời lớn. Giờ nghe nói vậy thì mặt ông ta cắt không ra hột máu.
“Chắc chắn là hàng giả? Đại sư Lưu, vết tích của bức Thượng Nguyệt Đồ này chưa ai từng thấy mà…lẽ nào ông từng thấy rồi sao?”, có người run rẩy hỏi.
“Đương nhiên. Đây chính là vết tích của Thượng Nguyệt Đồ. Lần này tôi tới Giang Thành chính là vì bức tranh này. Mọi người nhìn góc dưới bên phải của bức họa…”
“Đó là một chấm đỏ….”
“Đúng vậy, lúc Cố Khải Chi hoàn thành tác phẩm này, bị một đứa bé nghịch ngợm gây ra một vết bẩn. Cố Khải Chi không hề tức giận, mà coi đó là duyên, thế là đóng dấu vào chỗ đó. Vết này từng được miêu tả lại, hơn nữa tôi đã từng xem qua nên không thể sai được. Chắc chắn đây là vết tích thật…”, đại sư Lưu vô cùng kích động.
Dứt lời, cả hiện trường im lặng như tờ.
“Người anh em…”,đại sư Lưu nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt đầy hi vọng.
“Xin lỗi, tôi không muốn lặp lại lần nữa. Tôi không bán!”, Lâm Chính cầm bức tranh rồi rời đi.
Đại sư Lưu thật chỉ muốn khóc. Thế nhưng không khóc nổi.
Lúc này có một đám người xông vào chặn ngay trước mặt Lâm Chính và Tô Nhu.
“Ở đây có một trăm nghìn tệ, tranh để lại, còn người thì đi đi”, một người đàn ông trung niên ôm một túi tiền vứt trước mặt Lâm Chính, nói bằng giọng vô cảm.
“Làm phiền nhường đường”, Lâm Chính nói.
“Nhóc, đừng có giữ sĩ diện cho mà không biết điều như thế. Cậu cũng không nghe ngóng xem ở cả cái Giang Thành này có ai dám tát vào mặt anh Hào như thế không? Có biết người đứng trên anh Hào là ai không?”, một người đứng bên cạnh lạnh lùng lên tiếng.
“Là ai thế?”, Lâm Chính hỏi.
“Cậu Mã chứ ai?”, người này hừ giọng.
Mấy từ đó khiến đám đông không khỏi xì xầm. Ngay cả đại sư Lưu cũng run rẩy.
“Cậu Mã? Là Mã Phong sao?”, Lâm Chính tò mò.
“Tên của cậu Mã là để cho cậu gọi như thế đấy à?”
“Tên nhóc thối này, cậu có biết bố của cậu Mã là ai không?”
“Là Mã Hải – người đứng đầu cả Giang Thành đấy!”
“Cậu còn muốn sống ở Giang Thành nữa không vậy?”
Đám đông đều bắt đầu la mắng Lâm Chính và lấy lòng anh Hào. Tô Nhu cũng đanh mặt.
Mã Hải dựa vào tập đoàn Dương Hoa đã trở thành số một ở Giang Thành rồi sao?
Thế trận của tứ đại gia tộc đã bị phá vỡ rồi à?
Lâm Chính bật cười. Đúng lúc này, không biết ai hô lên.
“Cậu Mã tới rồi”, đám đông lập tức nhường đường.
Mã Phong dẫn theo một đám vệ sĩ bước tới. Bộ dạng trông trịch thượng và vô cùng ngông cuồng.
“Lâm Chính? Tô Nhu?”, nhìn thấy hai người họ, Mã Phong sững sờ.
Tên này không phải bị Mã Hải nhốt và rồi sao? Lâm Chính chau mày, lầm bầm.
“Mã Phong, anh định làm gì?”, Tô Nhu căng thẳng nói.
“Yên tâm, tôi không làm gì em đâu..”, Mã Phong rụt cổ, nhìn Tô Nhu bằng ánh mắt sợ hãi
Điều này khiến Lâm Chính cảm thấy bất ngờ.
Thực ra anh không biết rằng mã Hải Hải đã nghiêm khắc cảnh cáo Mã Phong bắt anh ta từ bỏ, không dám có ý tứ với Tô Nhu nữa. Nếu mà còn dám có ý đồ gì thì Mã Hải sẽ cho Mã Phong biết mặt.
Mã Phong chưa bao giờ thấy bố mình điên cuồng như vậy. Ông ta thiếu điều kề dao lên cổ Mã Phong, ép anh ta phải thề độc.
Mã Phong chưa bao giờ thấy bố mình như thế. Anh ta cũng biết có lẽ cả đời này không thể nào mơ mộng tới Tô Nhu nữa rồi.
Nhưng…Lâm Chính thì khác.
“Lâm Chính, nể mặt Tô Nhu, tôi cũng sẽ không động vào cậu. Nhưng bức tranh này, cậu phải bán cho tôi”, Mã Phong bặm môi.
“Nếu tôi không bán thì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Vậy thì đứng trách sao tôi không khách khí”, Mã Phong tức giận nói.
Dứt lời, mọi người xung quanh đều vây lấy họ. Đại sư Lưu thấy vậy thì lập tức báo cảnh sát.
Chương 157: Bác sĩ thiên tài (2)
Lâm Chính thở dài, lên tiếng: “Để tôi gọi điện thoại cho bố anh”.
“Lâm Chính, tôi biết cậu và bố tôi có quen biết nhưng giá trị của bức họa này chưa chắc đã là điều mà chút tình cảm giữa cậu và bố tôi có thể giải quyết được. Chưa chắc ông ấy đã nể mặt cậu đâu”, Mã Phong nói.
Nếu là vết tích của Cố Khải Chi thì anh ta tin rằng bố cũng sẽ đứng về phía anh ta thôi.
“Đợi tôi gọi xong rồi nói đi”, Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi cho Mã Hải.
“Cậu Lâm…”
“Con trai ông đang ở trước mặt tôi”, Lâm Chính nói.
Mã Hải đang ngồi trong phòng làm việc lập tức đứng bật dậy. Hai mắt ông ta trố tròn, một lúc sau mới vội vàng lên tiếng: “Nó…nó làm gì vậy ạ?”
“Anh ta không làm gì cả, chỉ là kêu người bao vây tôi thôi”.
“Một phút, cho tôi một phút…không…ba mươi giây”, Mã Hải run rẩy hét lên rồi gọi điện thoại cho Mã Phong như một kẻ điên.
“Bố ạ”, Mã Phong nhận điện thoại.
“Quỳ xuống”, Mã Hải ở đầu dây bên kia gào lên.
Mã Phong sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vội vàng quỳ phụp xuống. Đám đông trố tròn mắt.
“Cậu Mã, hà tất phải làm thế chứ”, Lâm Chính vội vàng nói.
Thế nhưng Mã Phong chưa kịp nói gì thì một đám mấy kẻ mặc đồ đen đã từ ngoài lao vào.
“A Ưng, A Nham, sao các người lại ở đây”, Mã Phong hỏi.
“Đánh !”, A Nham quát lên. Đám người kia lập tức lao về phía người đàn ông đầu đinh. Hiện trường trở nên hỗ loạn.
“A Nham các người làm gì vậy? Đây là người của chúng ta mà”, Mã Phong hét lên. Thế nhưng bọn họ không hề dừng lại.
Một lúc sau, đám người có người đàn ông đầu đinh đều bị đánh ngã ra đất, mặt mũi sưng vù.
“Lôi về”, A Nham trầm giọng. Có hai người đàn ông bước tới lôi Mã Phong đi.
“Các người làm gì vậy? Thả tôi ra! Mau thả tôi ra”, Mã Phong hét lên.
“Cậu chủ, xin lỗi. Ông chủ nói phải đánh gãy tứ chi của cậu, sau khi vết thương khỏi thì đưa cậu ra nước ngoài. Ông chủ còn nói, nếu sau này cậu mà còn gây sự với cậu Lâm và cô Tô thì cậu đừng có trách ông chủ. Lần này ông chủ làm thật đấy”, người vệ sĩ tên A Nham lên tiếng.
Mã Phong nghe thấy thì sững sờ. Anh ta nhanh chóng bị đám người lôi đi. Đám đông sợ hết hồn, ai cũng nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Người này…rốt cuộc là thần thánh phương nào thế?
Đến ngay cả cậu Mã cũng bị cậu ta trị. Đáng sợ quá.
“Đi thôi”, Lâm Chính nói với Tô Nhu.
“Ồ, dạ…”, lúc này Tô Nhu mới bừng tỉnh. Cô bước đi nhưng không nói gì. Cũng không biết phải mất bao lâu cô mới có thể lên tiếng.
“Mối quan hệ giữa anh và Mã Hải tốt lắm hả?”
“Cũng bình thường”.
“Vậy thì tại sao ông ta…”
“Anh từng chữa bệnh cho ông ta”, Lâm Chính nói.
“Chỉ vậy thôi sao?”, Tô Nhu ngạc nhiên. Đương nhiên cô cảm nhận được có gì đó không ổn. Người chồng của mình cứ như là một nhân vật mà ai cũng biết vậy.
Mã Hải, Từ Thiên, cả Ninh Long nữa…Đây là những người mà người bình thường đâu thể nào tiếp cận được. Tất cả đều vì anh từng chữa bệnh cho họ sao?
Tô Nhu để lộ vẻ kiên định.
“Em sao thế?”
“Lần này sau khi từ nhà ông ngoại về, anh đi thi bằng đi được không?”
“Hả…sao thế?”
“Có lẽ anh rất có tài năng về y học.
“Trên thực tế anh đúng là thiên tài mà".
“Hừ, mới khen anh vài câu mà anh đã vênh mặt lên rồi”.
“Anh nói thật”.
“Vâng, vâng, bác sĩ thiên tài”.
Vất vả cả ngày thì cả nhà cũng coi như chuẩn bị xong.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, cả nhà Tô Quảng đi tàu tới tỉnh Quảng Liễu.
Ra khỏi bến tàu, họ bắt xe tới nhà họ Trương. Nhà họ Trương không sống trong biệt thự mà sống trong một thôn trong thành phố.
Trong đó có vài hộ gia đình rất lớn. Và nhà họ Trương là lớn hơn cả.
Trước nhà họ Trương vô cùng náo nhiệt, đèn giăng hoa kết, siêu xe nườm nượp, thậm chí còn có cả vài chiếc xe của quan chức.
Tô Nhu kinh ngạc . Tô Quảng Và Trương Tinh Vũ cũng tái mặt.
Hai người đứng loạng choạng trước cửa. Cho tới khi có tiếng hô lên.
“Ấy, cô chú, mọi người mau tới đây! Nhanh nào”.
Dứt lời, mọi người quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông mặc vest đang bước tới.
Tô Nhu nhìn thấy thì tái mặt, vội vàng lùi lại. Lâm Chính thấy vậy bèn đanh mắt.
Chương 158: Bà là ai? (1)
Người đàn ông nhìn trông sáng sủa, ngũ quan sắc nét thế nhưng hốc mắt rất sâu, trông có phần tham lam. Cơ thể gầy gò móc trong lớp áo vest to rộng.
Lúc người này quay qua nhìn thì ghim chặt lấy Tô Nhu, hơn nữa đôi mắt còn ánh lên vẻ ham muốn mãnh liệt.
Sau đó hắn quay qua nhìn vợ chồng Tô Quảng, mỉm cười. Trương Tinh Vũ và Tô Quảng giật mình.
“Cậu Khai?”, Lâm Chính tối sầm mặt khi nghe thấy vậy.
“Cậu Khai!”
Anh từng nghe Tô Quảng nhắc tới người này. Nhưng mỗi lần như thế, Tô Nhu đều thể hiện rõ sự sợ hãi. Thế là Trương Tinh Vũ thường ngăn không cho ông ta nói tới nữa. Kẻ này giống như ác ma đối với Tô Nhu vậy.
Lâm Chính không biết cậu Khai này đã từng làm gì Tô Nhu nhưng anh tin chắc chắn chẳng phải điều gì tốt đẹp.
“Khai Mạc…cũng tới rồi à…”, Trương Tinh Vũ cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
“Hôm nay là lễ mừng thọ, vãn bối như chúng ta không đến thì thất lễ quá”, Khai Mạc cười nói.
“Cậu Khai có lòng rồi”, Trương Tinh Vũ lại mỉm cười.
“Tô Nhu, em gần đây khỏe không?”, Khai Mạc quay qua Tô Nhu, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Thế nhưng Tô Nhu chỉ nghiêng đầu qua một bên, trông không được tự nhiên: “Vẫn…vẫn tốt…cảm ơn…”
“Tô Nhu, chúng ta đã lâu không gặp rồi. Hiếm có hôm nào như hôm nay, lát nữa phải nói chuyện nhé. Tôi sẽ giải thích rõ ràng chuyện trước đây với em…”, Khai Mạc nghiêm túc nói.
“Để…để xem thế nào…”, Tô Nhu buột miệng.
“Được, vậy tôi đi trước nhé. Mọi người cũng mau tới đây đi”, Khai Mạc mỉm cười, thái độ trông vô cùng ung dung, hắn bước vào trong.
Từ đầu tới cuối hắn không thèm nhìn Lâm Chính lấy một cái. Tô Nhu trông có vẻ sợ hãi. Cô nhìn cửa vào nhà họ Trương và chùn bước.
“Tô Nhu, chúng ta vào trong đi”, Tô Quảng lên tiếng.
“Con…con…”, Tô Nhu lắm bắp, không dám bước vào.
Cho tới lúc này, bỗng có một bàn tay khẽ đặt lên vai cô. Tô Nhu giật mình. Cô thấy Lâm Chính đang cười với mình: “Đừng sợ, có anh đây”.
Tô Nhu cúi đầu, cười khổ: “Sao anh không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?”
“Nếu em muốn thì em sẽ nói, còn em không muốn, thì chẳng ai có thể ép được em”, Lâm Chính lên tiếng.
Có những chuyện không hỏi có khi còn tốt hơn.
“Thực ra nói với anh cũng không sao”, Tô Nhu quay đầu, đôi mắt mắt ánh lên vẻ đau khổ và sợ hãi: “Em và anh ta quen không lâu, chỉ có hai, ba ngày. Em từng bị chú sắp xếp đi gặp mặt Khai Mạc. Anh cũng biết đấy, cái gọi là môn đăng hộ đối của nhà họ Trương chẳng qua là quan hệ thông gia. Em không có tình cảm với Khai Mạc. Do gia tộc ép nên em đành phải làm vậy".
"Em chỉ đơn giản nghĩ vâng lời để đối phó, gặp mặt một lần là xong. Thế nhưng nào ngờ sau khi gặp, anh ta lại điên cuồng theo đuổi em. Thậm chí còn đáng sợ hơn cả Mã Phong. Em những tưởng chỉ cần mặc kệ là xong, không ngờ lại xảy ra quá nhiều chuyện đáng sợ.
Nói tới đây, cơ thể bé nhỏ của cô run lên, khuôn mặt tái nhợt.
“Tiểu Tô, đừng nói nữa”, Trương Tinh Vũ vội vàng nói.
Tô Nhu mặt cắt không ra hột máu, sợ hãi co rúm người lại, nhưng vẫn cố gắng nói hết.
“Đó là ngày thứ ba sau khi em gặp Khai Mạc. Em không thể nào chấp nhận được sự tấn công dồn dập, điên cuồng của anh ta. Em định bắt xe về Giang Thành. Nào ngờ, taxi mà em gọi lại do Khai Mạc sắp xếp. Em ngồi sau vô thức nhìn thấy tin nhắn do tài xe gửi cho Khai Mạc. Em biết là nếu mình bị rơi vào tay anh ta thì sẽ chết chắc. Bởi vì từng có thông tin truyền ra rằng Khai Mạc là người thích ngược đãi người khác. Thậm chí có người phụ nữ đã từng bị anh ta ngược đãi tới chết".
"Trong lúc cấp bách, em đã nhảy ra khỏi xe. Người tài xế lập tức báo cho Khai Mạc. Em trốn ở khu dân cư gần đó mới thoát được kiếp nạn. Cho tới khi bố mẹ vội tới đón, đưa em đi bệnh viện thì sự việc mới kết thúc".
Nói tới đây, Tô Nhu lại run lên bần bật.
Lâm Chính không nói gì, chỉ siết chặt nắm đấm. Sát ý giăng kín đôi mắt anh.
Một cô gái yếu đuối nhảy ra khỏi xe thì phải dũng cảm tới mức nào chứ? Thật đáng sợ!
Chương 159: Bà là ai (2)
Hơn nữa cô còn phải trốn sự truy đuổi của hơn chục người, gian khổ biết bao!
Thể chất của Tô Nhu không quá tốt. Cô nhảy ra khỏi xe mà không chết đã là một kỳ tích rồi. Khi đó chắc chắn cô bị thương nặng. Thật không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng trách Tô Nhu nhìn thấy Khai Mạc lại cảm thấy sợ hãi như vậy. Bởi vì trong mắt cô, Khai Mạc giống y như một ác ma vậy.
“Chuyện này không hề nói với người nhà họ Trương sao?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Nói rồi nhưng không hề có tác dụng”, Tô Quảng thở dài: “Nhà họ Trương không thể vì chuyện này mà đắc tội với nhà họ Khai được. Huống hồ Khai Mạc không chịu thừa nhận, cũng không có chứng cứ. Chuyện này cứ thế mà cho qua”.
“Thôi, chuyện đã qua rồi. Lần sau chúng ta tránh xa cái tên Khai Mạc đó ra một chút là được”, Trương Tinh Vũ cảm thấy bực bội.
Thực ra bà ta cũng rất phiền não.
Mặc dù Tô Nhu không phải họ Trương nhưng dù sao trong người cũng mang dòng máu nhà họ Trương mà.
Cô bị ức hiếp, nhà họ Trang lại chẳng làm gì. Vậy thì còn ra thể thống gì chứ. Đáng tiếc, Trương Tinh Vũ không có địa vị trong nhà nên chẳng ai bận tâm.
“Vào trong thôi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Ánh mắt anh trông lạnh giá vô cùng.
Anh không thể nói ra được tình cảm của mình dành cho Tô Nhu nhiều thế nào, nhưng dù sao Tô Nhu giờ cũng là vợ anh. Sự công bằng này, anh nhất định phải đòi lại.
Nhà họ Trương cũng là một gia tộc có địa vị ở tỉnh, những nhân vật tai to mặt lớn của tỉnh Quảng Liễu cũng đều có mặt.
Trương Tinh Vũ dẫn đầu cả nhà đi vào trong. Khi bà ta định bước vào cửa thì có một người đàn ông mặc áo màu xám đột nhiên ngăn lại.
“Bà là ai? Không có thiệp mời thì không được vào”.
Trương Tinh Vũ bàng hoàng: “A Hổ, là tôi, Trương Tinh Vũ, không nhận ra tôi nữa à?”
“Trương Tinh Vũ? Là ai?”, người này nhìn Trương Tinh Vũ từ đầu tưới chân, cảm thấy mơ hồ.
“Khốn nạn thật! Tôi là người nhà họ Trương! Các người chỉ là cái thứ canh cửa được nhà họ Trương thuê về mà dám ngăn không cho tôi vào sao?”, Trương Tinh Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Thế nhưng A Hổ vẫn mặc kệ, lạnh lùng nói: “Bà đùa gì vậy! Người nhà họ Trương tôi đều đã biết mặt, làm gì có ai là không có khí chất chứ? Các người trông bần cùng thế này mà dám mạo phạm là người nhà họ Trương sao? Đừng đùa nữa, muốn vào thì lấy thiệp ra. Còn không, thì cút!”
Cuộc hội thoại đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
“Chuyện gì vậy?”
“Hình như có người giả làm người nhà họ Trương, định vào trong ăn chùa uống chùa”.
“Chậc chậc, còn có chuyện như vậy cơ à? Nếu mà làm thế thì cũng phải ăn mặc cho ra hồn chút chứ? Ăn mặc gì mà tơi tả, mất mặt thế kia?”
“Chí lý, ăn mặc đẹp còn có thể qua mắt được người này người kia”.
“Chuẩn rồi”.
Trương Tinh Vũ nghe thấy thì tức tới muốn nổ phổi. Mặt bà ta đỏ linh căng. Đúng lúc này Tô Quảng vội vàng bước tới giữ lấy Trương Tinh Vũ.
“Ông làm gì vậy?”, Trương Tinh Vũ nói giọng hằm hằm.
“Tinh Vũ, đừng làm càn. Hôm nay là mừng thọ bố, nếu như chúng ta gây sự thì sẽ mất mặt đấy”.
“Thế nhưng cái thứ chó má này không cho tôi vào. Phải làm sao?”, Trương Tinh Vũ tức đỏ mắt.
A Hổ chỉ là người làm thuê nhà họ Trương mà còn dám ức hiếp bà ta như vậy thì có thể thấy bà ta chẳng có chút địa vị nào ở trong nhà cả.
Tô Quảng chau mày, thở dài không nói gì. Rõ ràng là ông ta cũng không có cách.
Thế nhưng Lâm Chính đột nhiên kêu lên.
“Mẹ, đã không vào được thì khỏi đi mẹ”, dứt lời, hai vợ chồng Tinh Vũ đứng hình.
“Biết điều đấy, cút đi!’, A Hổ cười lạnh lùng.
“Lâm Chính, câm miệng”, Trương Tinh Vũ tức tới mức bốc khói, nghe thấy Lâm Chính nói vậy thì càng bực bội hơn.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lấy điện thoại ra: “Mẹ, không vào thì thôi. Chúng ta tới để mừng thọ, người ta không cho vào thì mình đi. Tới lúc ông ngoại hỏi sao không tới thì lấy video ra cho họ xem. Không phải chúng ta không có lòng, mà là người ta không cho mình báo hiếu đấy”.
Vừa nói, Lâm Chính vừa mở video. Dứt lời, A Hổ tái mặt.
Trương Tinh Vũ khựng người, rồi lập tức bừng tỉnh và gật đầu lia lịa: “Được, Lâm Chính, ghi hết lại, quay cả mặt nó vào. Tới khi đó để xem nó ăn nói thế nào”.
A Hổ lập tức phát run. Trương Tinh Vũ không có địa vị trong nhà là sự thật. Nhưng nếu một người ngoài như hắn không cho bà ta vào mừng thọ, chuyện này mà đến tai ông cụ thì hỏng.
Ông cụ thì khác, đừng nói là Trương Tinh Vũ không có địa vị, dù bà ta có là không khí thì cũng mang họ Trương. Vậy đương nhiên phải khác.
“Đi thôi”, Lâm Chính cất điện thoại, thản nhiên lên tiếng.
“Dạ”, Tô Nhu gật đầu, khoác tay Lâm Chính rời đi.
“Ơ kìa…”, A Hổ cuống lên.
“Đợi đã”, đúng lúc này có tiếng hét vang lên.
Lâm Chính cười lạnh lùng. Chính chủ xuất hiện rồi à?
Chương 160: Không được hoan nghênh (1)
Bọn họ quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông vóc dáng cao to, mặc áo ba lỗ màu đen bước nhanh tới.
Người đàn ông có làn da ngăm đen, trên mặt có vết sẹo, trông vô cùng hung hãn. Hai tay để trần cực kỳ thô to, đi thẳng tới trước mặt rất có cảm giác áp bức.
“Mậu Niên?”, Trương Tinh Vũ có chút bất ngờ.
“Cô, chú, mọi người định đi đâu vậy?”, Trương Mậu Niên quan tâm hỏi.
“Đi về”.
“Đi về? Hôm nay là tiệc thọ của ông nội, mọi người còn chưa chúc thọ, sao lại về?”, Trương Mậu Niên nhíu mày hỏi.
“Mậu Niên, không phải chúng tôi không muốn chúc thọ, mà là có một số người không để chúng tôi vào trong”, Tô Quảng nói.
“Sao lại như vậy? Mọi người là người của nhà họ Trương, nơi đây là nhà họ Trương, ai dám không để mọi người vào trong?”, Trương Mậu Niên tỏ ra bất ngờ, nói: “Cô, chú, mọi người nói cháu nghe, ai dám tiếp đãi cô chú chậm trễ, cháu nhất định không tha cho người đó!”.
“Còn ai được nữa? Tên A Bưu đó chứ ai!”, Trương Tinh Vũ tức tối chỉ vào A Bưu.
“A Bưu, có chuyện này sao?”, Trương Mậu Niên nhìn chằm chằm A Bưu, hỏi với giọng điệu bất thiện.
“Cậu chủ, sao có thể vậy chứ? A Bưu cũng không phải lần đầu ở nhà họ Trương, đâu phải tôi chưa từng gặp cô Trương? Sao lại dám chặn bọn họ lại?”, A Bưu tỏ ra rầu rĩ.
“Nói cũng đúng, tôi nhớ lần trước cô chú tới, cậu cũng có ở đây, không thể nào không nhận ra bọn họ. Có phải là có hiểu lầm gì rồi không?”, Trương Mậu Niên gật đầu.
“Lúc nãy cậu không phải nói như vậy”, Trương Tinh Vũ tức giận quát lên: “Rõ ràng lúc nãy cậu nói không quen biết chúng tôi, không cho chúng tôi vào trong! Bây giờ cậu lại nói khác? Cậu đang lừa gạt, cậu đang nói dối!”.
“Cô Trương, tôi thật sự không có, cô không được đổ oan cho tôi!”, bộ dạng A Bưu sốt ruột đến mức sắp khóc ra được.
Trương Mậu Niên cũng sa sầm mặt: “Cô, A Bưu là anh em của cháu, chơi cùng với cháu từ lúc còn ở bộ đội đến khi xuất ngũ. Cô nói A Bưu không để cô vào, vậy mời cô lấy chứng cứ ra”.
“Có video! Có video!”, Trương Tinh Vũ sốt ruột nói: “ Lâm Chính, mau đưa video cho cậu ta xem, mau!”.
“Mẹ, vô dụng thôi”.
“Mau đưa cho cậu ta xem!”, Trương Tinh Vũ quát lên.
Lâm Chính lắc đầu, lấy điện thoại ra, mở video lên.
Trương Mậu Niên xem qua, không có cảm xúc gì nhìn Trương Tinh Vũ: “Cô, cái này có thể chứng minh điều gì sao?”.
Trương Tinh Vũ sửng sốt, vội vàng nhận lấy điện thoại, xem một hồi.
“Sao lại như vậy?”, Trương Tinh Vũ trợn tròn mắt.
“Mẹ, con không quay được lúc anh ta không cho chúng ta vào trong, đợi con quay thì anh ta đã không nói gì nữa rồi, cho nên video này không chứng minh được gì cả”, Lâm Chính nói.
“Sao cậu không quay sớm hơn? Đồ vô dụng!”, Trương Tinh Vũ tức giận run người.
“Mẹ, Lâm Chính cũng đâu biết lại xảy ra chuyện như vậy, sao có thể quay trước được?”, Tô Nhu không nhịn nổi đứng ra bênh vực Lâm Chính.
“Hai đứa…”, Trương Tinh Vũ tức đến mức cả người run rẩy.
“Cô, cháu không biết có phải cô có thành kiến gì với A Bưu hay không, nhưng cháu nói cô biết, A Bưu sẽ không nói dối”, Trương Mậu Niên nghiêm túc nói.
“Vậy ý cháu là cô đang nói dối?”.
“Cháu không biết”, Trương Mậu Niên nói.
“Nếu cháu không tin thì có thể hỏi người xung quanh. Mọi người đều nhìn thấy, chính cậu ta không để cô vào trong”, Trương Tinh Vũ lại la lên.
“Quanh đây có ai nhìn thấy không?”, Trương Mậu Niên nhìn lướt qua những người xung quanh.
Nhưng… không ai đứng ra làm chứng cho Trương Tinh Vũ.
Đùa gì chứ?
Trương Mậu Niên đã nói A Bưu là anh em của anh ta, rõ ràng Trương Mậu Niên đang gây khó dễ cho nhà Trương Tinh Vũ, giờ mà ai đứng ra chẳng phải sẽ trở thành kẻ thù của Trương Mậu Niên hay sao?
Ai lại vì cả nhà Trương Tinh Vũ không được coi trọng kia mà chọc giận người như Trương Mậu Niên chứ?
Trương Tinh Vũ ngơ ngẩn nhìn đám đông xung quanh im lặng không ai lên tiếng, sắc mặt trắng bệch, trong lòng cũng nguội lạnh.
“Mẹ, thôi bỏ đi”, Tô Nhu cũng đã thấy rõ bộ mặt của bọn họ, đi tới trước, nhỏ giọng nói.
Trương Tinh Vũ trợn trừng mắt, nhưng bà ta nhanh chóng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
“Tôi nên biết sớm là sẽ như vậy, tôi nên biết sớm…”.
“Mẹ…”.
“Yên tâm, mẹ không sao, mẹ quen rồi, mẹ sẽ quen thôi…”, Trương Tinh Vũ hạ giọng nói.
Nghe mẹ mình nói như vậy, trái tim Tô Nhu thắt chặt.
Tô Quảng không lên tiếng.
“Cô à, hôm nay là tiệc thọ của ông nội, trong nhà có rất nhiều khách khứa. Cô cũng mang họ Trương, cho dù cô không biết xấu hổ, ít nhất cũng phải để chút mặt mũi cho nhà họ Trương chúng ta chứ? Cứ phải gây ra trò cười như vậy cô mới cam tâm sao?”, Trương Mậu Niên lạnh lùng lên tiếng.
Trương Tinh Vũ không nói lời nào, sắc mặt vô cùng khó coi.