Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 171: Trả hết tiền lại ngay
Trương Tinh Vũ nhíu mày, Tô Quảng ra mở cửa, lại thấy Trương Tiểu Yến đang đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt mừng rỡ: “Chị! Chị! Nhà chị phát tài rồi!”.
“Phát tài? Phát tài gì?”, Trương Tinh Vũ ngây ngẩn.
“Nghe nói con gái nhà chị trèo cao cậu Khai, người ta tặng luôn chiếc xe yêu quý của mình cho nhà chị. Chiếc xe mấy chục triệu tệ đấy, chậc chậc, nhà chị sắp lên như diều gặp gió rồi!”.
“Cái gì?”.
Trương Tinh Vũ ngây ra, sau đó tỏ vẻ mừng rỡ, vội kéo Tô Quảng chạy ra ngoài.
“Chị, chị đợi đã!”, Trương Tiểu Yến vội đuổi theo.
Hóa ra chuyện này đã bị người khác hiểu sai rồi?
Nhưng nghĩ cũng phải, đang yên đang lành, vì sao xe của cậu Khai lại biến thành của Lâm Chính?
Lâm Chính cướp? Hay là trộm?
Không có khả năng đó.
Cách duy nhất có thể giải thích là cậu Khai tặng cho.
Dù gì ai cũng biết cậu Khai đã thèm muốn Tô Nhu từ lâu.
Tô Nhu nghe những lời đàm tiếu của bọn họ, suýt chút nữa tức nổ phổi.
Còn Lâm Chính thì lại bình thản uống trà.
“Lâm Chính, anh không giải thích với bọn họ sao?”, Tô Nhu tức giận nói.
“Giải thích rồi bọn họ có tin không?”.
“Nhưng mà…”.
“Đừng để tâm những lời người khác nói, sống tốt cuộc sống của mình là được”, Lâm Chính uống trà, nói.
Tô Nhu phiền muộn.
Trương Tinh Vũ vội vã chạy tới.
“Xe đâu rồi?”.
“Đỗ ở ngoài cửa”, Tô Nhu ngơ ngác.
Trương Tinh Vũ vội vàng chạy ra ngoài, lát sau lại kêu lên đầy ngạc nhiên.
“Chị, cuộc sống tốt đẹp của chị tới rồi!”, Trương Tiểu Yến ở cạnh vội nói.
“Phải, sau này cậu Khai là con rể nhà cô, cô cũng xem như nở mày nở mặt”.
“Tôi nghe nói cậu Khai rất quý trọng chiếc xe này, coi như châu báu. Cậu ta lại tặng chiếc xe quý giá như vậy cho nhà cô, thế có khác nào đưa sính lễ?”.
“Em thấy chuyện này sắp thành rồi, chị, đến lúc đó đừng quên mời em uống rượu mừng…”.
Người nhà họ Trương ở xung quanh nhao nhao nịnh nọt, ai nấy đều cười tươi rói.
Ngay cả Trương Ái Khởi cũng đứng trong đám đông đó.
Lúc trước, bọn họ còn mặt nặng mày nhẹ, châm biếm giễu cợt Trương Tinh Vũ, bây giờ lại thân thiết đến mức không thể thân hơn, sự trái ngược này quả thật khiến người ta cảm khái.
Trương Tinh Vũ vô cùng hưởng thụ, cười híp mắt xua tay: “Không có gì, không có gì, đến lúc đó thì cùng đến uống rượu mừng”.
Tô Nhu ở trong nhà nghe thấy, phổi sắp nổ tung.
“Mặc kệ bọn họ nói”.
Lâm Chính vẫn bình tĩnh.
Lúc này, Thành Bình đột nhiên đi tới.
“Hai người đi theo tôi, ông ngoại muốn gặp hai người!”.
“Chuyện gì vậy?”.
Tô Nhu không hiểu ra sao.
“Đi theo tôi là biết!”.
Thành Bình cười híp mắt, nói.
Tim Tô Nhu đánh thịch một tiếng, cảm giác không ổn lắm.
Hai người đi theo Thành Bình rời khỏi đại sảnh, đi tới khu nhà ở giữa.
Đó là nơi ở của ông cụ Trương, bình thường ngoài bà cụ ra, những người khác đều không được tùy tiện vào trong.
Nhà họ Trương có quy tắc nghiêm ngặt, ông cụ cũng rất cứng nhắc, một số quy định cứng nhắc thời xưa cũng được ông cụ đưa vào gia quy.
Sau khi vào phòng.
Ông cụ ngồi một mình trên ghế thái sư ở phòng khách, đang uống trà.
Lần này coi như là lần thứ hai Lâm Chính gặp ông cụ.
Lần đầu là sau khi kết hôn trả lễ, anh đã gặp ông cụ một lần.
Tuy ông cụ râu tóc đã bạc phơ, nhưng sắc mặt hồng hào, tinh thần không tệ.
Thấy hai người đi vào, ông cụ đặt tách trà xuống, nghiêm túc quát lên: “Hai đứa quỳ xuống!”.
Tô Nhu không chịu đựng nổi uy thế của ông cụ, sợ đến mức hai chân nhũn ra, quỳ xuống đất.
“Ông ngoại…”, cô cúi thấp đầu, vô cùng hoảng hốt.
Nhưng Lâm Chính lại đứng thẳng tắp, lạnh lùng thờ ơ.
“Lâm Chính, cậu không quỳ?”, Trương Trung Hoa nhíu mày.
Lâm Chính im lặng một lúc, gật gù, sau đó hạ hai đầu gối quỳ lạy ông cụ, nói: “Cháu rể Lâm Chính chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”.
Ông cụ sửng sốt, nhưng chẳng mấy chốc lại tức giận quát: “Lâm Chính! Cậu bớt xảo quyệt, tôi không bảo cậu chúc thọ! Bây giờ cậu vẫn không biết mình sai ở đâu sao?”.
“Thưa ông, cháu làm sai cái gì rồi?”, Lâm Chính không hiểu ra sao.
“Tôi hỏi cậu, xe ngoài kia ở đâu ra?”, ông cụ lạnh lùng hỏi.
Lâm Chính nhíu mày, âm thầm liếc nhìn Thành Bình ở một bên.
“Toàn bộ người trong nhà họ Trương đều cho rằng là Khai Mạc tặng cho, nhưng thật ra không phải vậy, mà là cậu đã cá cược thắng nhóm Khai Mạc, đúng không?”, ông cụ Trương lạnh lùng nói.
“Xem ra Thành Bình đã kể mọi chuyện với ông rồi?”.
“May là Thành Bình đã kể mọi chuyện với tôi, nếu không, nhà họ Trương chúng ta sẽ gặp rắc rối to!”, trên mặt ông cụ Trương không có biểu cảm gì, nói: “Lâm Chính, nghe rõ đây, tôi mặc kệ cậu dùng cách gì, cậu hãy trả lại tất cả số tiền cậu kiếm được cho họ ngay! Xe, nhà, thẻ và giấy nợ cái nào nên trả thì trả, cái nào nên xé thì xé, mau thanh toán hết với bọn họ ngay lập tức, hiểu chưa?”.
Ông ta vừa dứt lời, Tô Nhu kinh ngạc há hốc miệng.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm túc.
Chương 172: Ai bảo vệ hai đứa?
“Ông ngoại, vì sao?”, Tô Nhu sốt ruột.
“Vì tiền đó không sạch sẽ!”, ông cụ Trương nhíu mày, lớn tiếng quát giận.
Giọng quát lập tức làm Tô Nhu sợ hãi.
“Thắng liên tiếp bảy trận, còn dùng ngựa của Khai Mạc thắng cậu ta ngay trong trường đua ngựa của cậu ta? Cháu biết chuyện này khó đến mức nào không? Dùng cách chính đáng thì không thể nào thắng được! Chỉ có dùng quỷ kế mới có khả năng làm được điều này! Nhu, ông ngoại sống lâu rồi, chút chiêu trò của mấy đứa lừa được Khai Mạc, nhưng sao lừa được lão già này, sao lừa được nhà họ Khai?”, ông cụ Trương tức giận không kìm được, nói.
Tô Nhu nghe vậy mới hiểu, hóa ra ông cụ cho rằng Lâm Chính đã dùng thủ đoạn gì đó mới thắng được Khai Mạc.
Thực ra Lâm Chính đúng là đã dùng rồi.
“Hai đứa có thể thắng được đám Khai Mạc, nhưng người đứng đằng sau bọn họ sẽ không mắc bẫy hai đứa. Nghe nói lần này hai đứa đã thắng của bọn họ mấy tỷ, đó không phải số tiền mà những người như bọn họ có thể chấp nhận được, chắc chắn bọn họ sẽ nói rõ tình huống cho gia tộc mình. Đến lúc đó, nhiều gia tộc tìm tới cửa, dù nhà họ Trương chúng ta có thế lực lớn ở tỉnh Quảng Liễu cũng không thể đối phó với nhiều thế lực mạnh như vậy. Bọn ta không bảo vệ hai đứa, ai bảo vệ được hai đứa? Hai đứa mau trả tiền lại cho họ, nếu không làm thì cút ra khỏi nhà họ Trương đi”, Trương Trung Hoa tức giận đỏ mặt, quát lên.
Lâm Chính bật cười.
Mặc dù ông cụ trông vô cùng nghiêm túc cứng nhắc, nhưng thực ra lại là người miệng cứng lòng mềm. Sở dĩ ông ấy gọi hai người họ tới cũng chỉ là muốn bảo vệ Lâm Chính và Tô Nhu.
“Ông ngoại, cháu sẽ đi trả tiền lại ngay”, Tô Nhu cúi thấp đầu, không dám phản bác.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Thưa ông, số tiền này cháu sẽ không trả lại đâu”.
Trương Trung Hoa sửng sốt, đùng đùng nổi giận: “Thằng khốn, cậu nói gì?”.
“Thưa ông, đây là tiền cháu dựa vào bản lĩnh mà cược thắng, dựa vào đâu bắt cháu phải trả lại? Hơn nữa, giấy trắng mực đen ở đây, những thứ này đều có hiệu lực pháp lý, thế lực đứng sau bọn họ có mạnh đi nữa cũng đâu thể làm gì một công dân tuân thủ pháp luật như cháu chứ?”, Lâm Chính nói.
“Cậu… cậu… cậu… ngu lâu dốt bền khó đào tạo!”, ông cụ Trương tức giận đến mức run rẩy cả người.
“Ông ngoại, ông đừng tức giận quá tổn hại sức khỏe”, Thành Bình vội nói, ngay sau đó trừng mắt nhìn Lâm Chính, phẫn nộ nói: “Lâm Chính, cậu đang làm gì vậy? Cậu định rước họa cho nhà họ Trương chúng ta sao? Cậu nghĩ cậu là cái thá gì? Cậu thật sự cho rằng cậu đã thắng nhóm cậu Khai? Tôi thấy hết rồi, cậu đã dùng thủ đoạn hèn hạ, là cậu Khai độ lượng, nhìn thấu cũng không nói ra, nên mới đưa tiền cho cậu. Nhưng người ta cho cậu mặt mũi, cậu cũng không thể được nước lấn tới, mau trả tiền lại đi! Nếu không, nhà họ Khai, nhà họ Việt tìm tới cửa, tôi xem cậu làm thế nào!”.
“Thủ đoạn hèn hạ? Xin hỏi tôi đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Cậu đã dùng thủ đoạn gì tự cậu biết rõ”.
“Vậy chị nói nghe xem”.
“Cậu… Hừ, tôi không thèm nói”.
“Chắc là không nói được chứ gì?”, Lâm Chính lắc đầu, chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh.
Sắc mặt Thành Bình thay đổi liên tục, nhưng không lên tiếng nữa.
“Được rồi, được rồi…”.
Ông cụ Trương ngồi xuống, thở sâu mấy lần, sau đó lạnh lùng nói: “Bác sĩ dặn ông không được nổi giận, chuyện này ông không tranh cãi với các cháu nữa”.
“Ông ngoại…”.
“Không tranh cãi là một chuyện, nhưng số tiền đó các cháu vẫn phải trả lại. Thật ra đó không chỉ là vấn đề tiền bạc, mà còn là vấn đề thể diện. Không trả tiền, tức là cậu không cho bọn họ đường lui. Cậu khiến bọn họ sống không yên ổn, bọn họ có thể để cậu sống yên ổn sao?”.
Ông cụ Trương đứng lên, khẽ phủi quần áo trên người, hung hăng trừng Lâm Chính, lạnh nhạt nói: “Người trẻ tuổi thường hay tranh cường háo thắng, lần này ông sẽ ra mặt tranh thủ cho hai đứa mười ngày. Hai đứa tự mình nghĩ cho kỹ, nghĩ kỹ rồi thì trả tiền lại đi. Không phải tiền của chúng ta, chúng ta không thể lấy, tiền như vậy cậu dùng có thấy yên lòng không?”.
“Vâng, ông ngoại”, Tô Nhu vội vàng gật đầu.
“Đi thôi, sắp tới giờ rồi, đến lúc mở tiệc rồi!”.
Ông cụ nói, sau đó đi ra khỏi phòng.
Lâm Chính liên tục cười gượng.
Tô Nhu chạy tới.
“Làm theo lời ông ngoại nói đi”.
“Không cần”.
“Lâm Chính, đừng cố chấp nữa. Chẳng lẽ cứ phải làm lớn chuyện mới được à? Hơn nữa, đó cũng không phải tiền của chúng ta”, Tô Nhu muốn khóc mà không có nước mắt.
Thật ra cô cũng không tính là quá xem trọng tiền bạc. Theo cô thấy, cả nhà sống bình an, vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Chương 173: Hàng thật và hàng nhái
Lâm Chính do dự một lúc, thở dài nói: “Thôi được, nếu mọi người đều hi vọng anh làm vậy thì được thôi, đợi tiệc thọ kết thúc, anh sẽ tìm cơ hội trả lại”.
Còn một phương diện nữa, món nợ nên tính vẫn phải tính.
“Vậy thì tốt”, Tô Nhu thở phào.
Lốp bốp, lốp bốp…
Lúc này, loạt tiếng pháo dày đặc mà giục giã vang lên.
Nhà họ Trương trở nên vô cùng náo nhiệt.
Tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay vang lên tứ phía.
Ông cụ nhà họ Trương chính thức đi vào đại sảnh.
Mọi người vội vàng tiến lên gửi lời chúc phúc đến ông cụ Trương.
Ông cụ tươi cười, liên tục gật đầu nói: “Hay! Hay! Được! Ha ha…”.
Tất cả mọi người đều tràn đầy vui vẻ, hạnh phúc.
“Thằng tư”, lúc này ông cụ Trương lên tiếng gọi.
Người con thứ tư của ông ta tiến lên.
“Bố ạ”.
“Mẹ con đâu?”.
“Mẹ đang ở trong phòng”.
“Ồ? Vậy thì không quan tâm đến bà ấy nữa, chúng ta mở tiệc thôi, đừng để khách khứa đợi lâu”.
“Ây, vâng ạ”.
Trương Côn đáp, sau đó chạy xuống bắt đầu lo liệu công chuyện.
Bữa tiệc bắt đầu, mọi người cùng nhau ăn uống, tiếng pháo nổ vẫn không ngừng, các loại lễ tiết lần lượt dâng lên.
“Thưa bố, chúc bố vạn thế an khang, khổ tận cam lai, đời đời bình an. Đây là linh chi nghìn năm của con đặt mua cho bố, mỗi lần bố lấy một ít nấu ăn, bảo đảm bố sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh tráng kiện!”. Lúc này, Trương Tường, con trai thứ ba của ông cụ, tiến lên dâng quà, mỉm cười nói.
“Linh chi nghìn năm?”.
“Tôi chỉ mới nghe tới linh chi trăm năm, linh chi nghìn năm này… chậc chậc chậc… quá ghê gớm, quá ghê gớm!”.
“Anh ba đúng là có lòng hiếu thảo!”.
Khách khứa xôn xao, vô cùng tán thưởng Trương Tường.
Ông cụ cười ha hả, vẫy tay: “Được được, thằng ba, tới uống ly rượu nào!”.
“Cảm ơn bố!”.
Trương Tường cung kính tiến tới, uống hết rượu mà ông cụ rót cho.
Người được uống rượu của ông cụ đồng nghĩa được ông cụ tán thưởng, cả tỉnh Quảng Liễu chẳng có mấy ai uống được rượu này, dù là người nhà họ Trương.
Trương Tường cười thật tươi, hài lòng lui xuống. Người bên phía ông ta ai nấy đều giơ ngón cái, vô cùng vui vẻ.
Người con thứ hai Trương Hoa Ca thấy vậy, sắc mặt sa sầm, vội tiến lên nói: “Thưa bố, đây là trà Long Tỉnh trăm năm đặc biệt, nghe nói một lạng này được chắt lọc kỹ càng từ một nghìn cân trà Long Tỉnh, tốn mấy chục năm mới có được từng đó. Con trai cầu được nó từ vua trà, chỉ để dâng tặng bố nếm thử”.
Ông ta dứt lời, mọi người ở đây đều biến sắc.
“Vua trà?”.
“Đó là chuyên gia phẩm trà quyền lực nhất trong nước đấy!”.
“Trà trong tay ông ta chuyên cung cấp cho Yên Kinh, người bình thường không thể nào cầu được”.
“Mọi người xem trán của anh hai kìa!”.
“Chắc là anh ấy dập đầu cầu xin vua trà mới có được số trà đó…”.
Mọi người hết sức cảm khái, khen ngợi lòng hiếu thảo của Trương Hoa Ca.
Ông cụ cũng vô cùng cảm động, đứng hẳn dậy, đi tới.
“Hoa Ca… Con cần gì phải khổ như vậy chứ?”, ông cụ thở dài, dùng tay xoa vết thương trên trán Trương Hoa Ca.
“Bố, không sao cả, chỉ cần bố vui, chút chuyện này chẳng là gì”, Trương Hoa Ca cười đáp.
“Haizz…”.
Ông cụ Trương có chút không đành lòng, mắt mờ đục.
Nói xong, ông cụ lại rót hai ly rượu.
“Nào, hai chúng ta uống một ly”.
“Cạn”, Trương Hoa Ca hét lớn, uống hết một hơi.
Uống rượu xong, Trương Hoa Ca được ông cụ kéo đến bên cạnh ngồi xuống trò chuyện.
Nhìn thấy cảnh này, khách khứa đều âm thầm để tâm.
Xem ra vị trí của Trương Hoa Ca ở trong lòng ông cụ sẽ không tầm thường…
“Mau lên đi”, vẻ mặt Trương Tinh Vũ không được tự nhiên cho lắm, nói với Tô Quảng ở bên cạnh.
Tô Quảng nhìn chiếc vòng được đặt làm riêng trong tay mình, có chút do dự không quyết.
“So với anh ba và anh hai, thứ trong tay mình đúng là chẳng đáng gì…”.
Nhưng đến lúc này rồi, cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Bố, bố cầm cái này lên đi!”, đúng lúc đó, Lâm Chính lên tiếng.
Tô Quảng quay đầu lại, thấy trong tay Lâm Chính cầm một bức tranh.
“Cái này…”.
“Cầm đi ạ”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Tô Quảng hơi do dự, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Sau khi nắm được thông tin về bức tranh, Tô Quảng hít sâu một hơi, đứng dậy, đi về phía ông cụ.
“Bố, chúc bố phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn. Đây là Thượng Nguyệt Đồ do con trai và Tinh Vũ đặc biệt lựa chọn cho bố, hi vọng bố sẽ thích”, Tô Quảng nâng bức tranh đi tới.
“Thượng Nguyệt Đồ?”.
Ông cụ lập tức sáng mắt.
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Thượng Nguyệt Đồ? Nực cười, hàng thật đang ở chỗ tôi, chú lấy hàng nhái lên tặng là ý gì?”.
Chương 174: Thị chúng (1)
Tất cả mọi người đều sửng sốt, quay về phía phát ra âm thanh, mới phát hiện người lên tiếng chính là con trai cả của ông cụ Trương - Trương Tùng Hồng.
Trương Tùng Hồng rất có tiếng nói trong nhà họ Trương, không chỉ vì hầu hết việc kinh doanh trong gia tộc do ông ta quản lý, mà còn vì ông ta có mạng lưới quan hệ rối rắm phức tạp ở tỉnh Quảng Liễu.
Nhưng ông ta trước giờ không thích cả nhà Trương Tinh Vũ, nhất là Tô Quảng, ông ta cực kỳ căm ghét.
Nghe nói 20 năm trước, Trương Tinh Vũ vốn dĩ được sắp xếp gả cho một nhà giàu, một khi Trương Tinh Vũ làm vợ nhà đó, thì con đường của Trương Tùng Hồng sẽ rất thuận lợi. Nếu liên hôn thành công, thì thành tựu của Trương Tùng Hồng sẽ tiến rất xa. Nhưng vì tính tùy hứng của Trương Tinh Vũ mà ông ta phải chịu những mất mát này, nên cả nhà Trương Tùng Hồng rất ghét Trương Tinh Vũ.
Cộng thêm vợ con ông ta đến Giang Thành một chuyến lại nhếch nhác trở về, đương nhiên Trương Tùng Hồng tính cả món nợ này lên đầu nhà Tô Quảng, nên ánh mắt nhìn về phía bọn họ càng ngày càng lạnh lùng.
"Ồ, Tùng Hồng, con nói vậy là sao? Lẽ nào trong tay con cũng có Thượng Nguyệt Đồ?", ông cụ Trương nhíu mày hỏi.
"Vâng", Trương Tùng Hồng gật đầu, sau đó vung tay lên.
Lập tức có hai bóng người bước từ ngoài cửa vào.
Chính là Trương Bảo Húc và mẹ anh ta là La Phượng, nhưng lúc này Trương Bảo Húc ngồi trên xe lăn, được đẩy vào.
Tứ chi anh ta bó bột, trong lòng là bức tranh được cuộn lại.
"Cháu bị làm sao thế này?", ông cụ Trương sốt ruột, đứng phắt dậy bước tới hỏi đầy quan tâm.
"Ông nội, cháu không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là khỏi. Hôm nay là đại thọ của ông, mong ông hãy tha lỗi cho cháu không thể quỳ xuống hành lễ. Đây là quà mừng thọ nhà cháu tặng cho ông, là Thượng Nguyệt Đồ của Cố Khải Chi, chúc ông sức khỏe dồi dào, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn".
Trương Bảo Húc mỉm cười nói, nhưng giọng nói yếu ớt, nói một tý đã thở hổn hển.
Ông cụ Trương rất đau lòng.
"Bố, bố không biết vì bức Thượng Nguyệt Đồ này mà Bảo Húc đã đến Giang Thành một chuyến. Nếu không vì bức tranh này thì nó sẽ không đến Giang Thành, lại càng không gặp tai nạn, không gặp tai nạn thì sao có thể trở nên thế này chứ...", La Phượng ở phía sau khóc tu tu.
"Có hiếu quá!".
"Nhà này thật là có hiếu!".
"Phải đấy".
"Thật là cảm động".
Khách khứa xung quanh đều lau nước mắt.
Ông cụ Trương cũng vô cùng cảm động.
"Cháu cần gì phải thế chứ?".
"Chỉ cần ông thích thì cháu có nề hà gì", Trương Bảo Húc mỉm cười đáp.
Ông ta nặng nề thở dài: "Cháu phải chịu khổ sở rồi..."
"Ông nội nhận tranh đi".
"Ừ, được..."
Ông cụ Trương có chút run rẩy nhận bức tranh trong lòng anh ta, đôi mắt già nua sáng lên.
Khách khứa thấy thế không khỏi vỗ tay rần rần, có người còn reo hò.
Cảnh tượng này thật là cảm động, khiến người ta phải rơi lệ.
Ánh mắt Lâm Chính hơi đanh lại.
Trương Tinh Vũ và Tô Nhu ở phía sau đã tái mặt.
Không ai ngờ chuyện sẽ trở nên như vậy.
Như vậy thì bức tranh của Trương Bảo Húc là thật hay giả đã không còn quan trọng, bởi vì trong mắt ông cụ Trương, ý nghĩa của bức tranh này đã không phải là thật giả, mà là lòng hiếu thuận của Trương Bảo Húc dành cho ông ta.
Người xấu hổ nhất chính là Tô Quảng.
Ông ta cầm bức tranh đứng đực ra đó, đờ đẫn nhìn cảnh tượng này, không biết nên làm thế nào mới phải.
Tiếp tục tặng?
Nực cười, bức tranh của mình bằng của người ta sao? Nếu là hai bức tranh khác nhau còn đỡ, nhưng bây giờ lại là hai bức tranh giống nhau, tặng kiểu gì đây?
Trương Tùng Hồng là ai chứ? Đồ ông ta tặng có thể là giả sao?
Người ta tặng hàng thật, còn vì vậy mà gặp tai nạn, quý trọng đến mức nào, có thành ý đến mức nào chứ?
Còn mình lại tặng hàng giả... Đây chẳng phải là lấy ông cụ Trương ra làm trò cười sao?
Nhất thời Tô Quảng đứng im tại chỗ, dáng vẻ có chút tiến không được lùi không xong.
"Tất cả là tại cậu, đòi tặng tranh gì đó, bây giờ thì đẹp mặt rồi chứ? Tôi đã bảo tặng đồ ngọc cho xong rồi!", Trương Tinh Vũ trừng mắt lườm Lâm Chính, cuống hết cả lên, vội vàng nhỏ giọng nói: "A Quảng, mau lùi lại, cầm số ngọc này qua, mau!".
"Được!".
Tô Quảng vội vàng định qua đó.
Nhưng đúng lúc này thì La Phượng kêu lên.
"Ấy, Tinh Vũ, cô đi đâu vậy? Cô không chúc thọ bố sao?".
Bà ta vừa dứt lời, bước chân Tô Quảng khựng lại.
Chương 175: Thị chúng (2)
"Tinh Vũ, hôm nay là đại thọ của bố, là ngày vui, mỗi người nhà họ Trương nên mang theo tấm lòng thành đến để chúc thọ. Thực ra quà cáp sang hèn không quan trọng, quan trọng là sự chân thành. Nếu cô không có tiền thì mua bừa món trang sức tặng cho bố là được, cô mua một bức tranh giả để tặng bố mà coi được à? Cô nghĩ bố là người thích sưu tầm hàng giả sao? Nếu đồn ra ngoài thì chẳng phải danh dự của bố mất hết sao? Rốt cuộc cô có ý gì?".
Tô Quảng nghe thấy thế, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Mất mặt!", Trương Tường hừ lạnh.
"Tô Quảng, chú làm ăn kiểu gì vậy?", Trương Côn trầm giọng hỏi.
"Sao Tinh Vũ lại lấy một kẻ vô dụng như chú chứ?", Trương Hoa Ca lắc đầu, lạnh lùng nói.
"Chẳng ra thể thống gì".
"Phải đấy".
Khách khứa xung quanh cũng chỉ trỏ, hoặc là cười nhạo hoặc là mỉa mai.
Tô Quảng đứng ở giữa mất tự nhiên, chỉ mong bây giờ có cái lỗ để chui vào.
Còn Trương Tinh Vũ và Tô Nhu thì đã tức giận đến mức xì khói.
"Được rồi, được rồi, đừng ai nói nữa", ông cụ Trương không nhìn nổi nữa.
Tuy ông ta cũng không thích cậu con rể Tô Quảng này, nhưng dù sao con gái mình cũng đã cưới cậu ta, cậu ta cũng được coi là người nhà họ Trương. Hôm nay có nhiều người ngoài ở đây như vậy, ông ta không muốn gây chuyện gì để người ta chê cười.
"Bố...", Tô Quảng nhìn ông ta.
"Cậu xuống đi", ông cụ Trương bình thản nói.
"Vâng...", Tô Quảng thở dài, cầm bức tranh lui xuống.
Tặng quà không thành, không những mất mặt mà e là trong lòng ông cụ Trương, nhà này cũng càng không được chào đón nữa.
Đúng là mất nhiều hơn được...
Nhưng đúng lúc Tô Quảng định quay về, thì một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Bố, bố quay lại làm gì? Bố còn chưa tặng tranh cho ông mà!".
Mọi người nghe thấy thế đều sửng sốt.
Nhìn theo tiếng nói mới phát hiện ra là Lâm Chính.
"Lâm Chính?".
"Thằng vô dụng này còn dám lên tiếng?".
"Biết rõ là hàng giả mà còn muốn tặng? Chẳng phải là tát vào mặt ông cụ sao?".
"Hừ, nhà này đúng là thú vị, Tô Quảng đã vô dụng, tên Lâm Chính này còn vô dụng hơn! Đúng là cũng khó cho Trương Tinh Vũ và Tô Nhu".
Đám khách khứa nhỏ giọng cười.
"Lâm Chính, cậu nói cái gì vậy? Còn chê chưa đủ mất mặt sao?".
"Cậu tưởng ông nội sẽ nhận một bức tranh giả trước mặt mọi người chắc?".
Thành Bình và Trương Mậu Niên lạnh lùng nói.
Thực ra có lúc văn vật ngụy tạo loại tốt còn có giá trị hơn cả bản gốc, nhưng giả chính là giả, trước mặt nhiều người như vậy, cho dù bức tranh giả này hoàn hảo không chê được điểm gì, thì ông cụ Trương cũng không tiện nhận. Huống hồ, bức tranh Thượng Nguyệt Đồ của Cố Khải Chi cực kỳ khó mô phỏng, những bản ngụy tạo đang lưu hành trên thị trường hiện giờ đều không thể sánh với bản gốc.
Thế nhưng.
Thành Bình vừa dứt lời, thì Lâm Chính lắc đầu.
"Ai bảo chị đây là hàng giả?".
"Gì cơ?".
"Không phải là hàng giả?".
Các khách mời lại xôn xao.
"Nực cười, bức này của cậu không phải là hàng giả, lẽ nào là bản gốc? Vậy ý của cậu là bức Thượng Nguyệt Đồ mà nhà bác cả cậu tặng mới là hàng giả?", con trai Trương Côn là Trương Kiềm buồn cười nói.
Không ít người bật cười.
Trương Tùng Hồng là nhân vật tầm cỡ như thế nào chứ? Trụ cột vững chắc của nhà họ Trương, nhân vật cộm cán có máu mặt của tỉnh Quảng Liễu. Còn Tô Quảng thì sao? Nhân viên công chức tầng lớp thấp ở Giang Thành, làm công ăn lương chờ chết. Hai người này ai có thể đưa bức tranh bản gốc ra thì không cần phải nghĩ cũng biết.
"Lâm Chính, đừng nói nữa".
Tô Quảng cuống lên.
Khó khăn lắm ông cụ Trương mới cho ông ta lối thoát, thì Lâm Chính lại nhảy ra phá đám, cậu ta muốn mình phải chết sao?
"Bố, bố mở tranh ra đi, cho mọi người xem rốt cuộc bức tranh này có phải là bản gốc không", Lâm Chính nói.
"Việc này..."
"Chuyện đã đến nước này, bố còn lựa chọn nào khác sao?".
Tô Quảng nghe thấy thế, sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng, cuối cùng thở dài nói: "Thôi được rồi".
Dù sao cũng đã mất hết thể diện, lúc này cũng chỉ có thể nghe lời Lâm Chính.
Tô Quảng cởi sợi dây buộc bức tranh ra, sau đó mở tranh, bày ra trước mắt mọi người.
Vô số cặp mắt đổ dồn vào.
Ông cụ Trương cũng nhìn chằm chằm.
Rất nhiều người từng thấy Thượng Nguyệt Đồ, nhưng bức tranh này lại có một loại thi vị độc đáo, không ai nói rõ được là gì.
Nhưng một lát sau, dường như ông cụ Trương phát hiện ra điều gì, ông ta đứng phắt dậy bước tới, giật lấy bức Thượng Nguyệt Đồ.
"Ồ?".
Mọi người trong phòng đều vô cùng ngạc nhiên.