Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tối tôi về tới nhà, Tưởng Trì chơi bóng rổ trên lầu hai xong qua phòng game đợi tôi cùng chơi game.
Khoai Tây đi ra thang máy, đợi thím lau chân cho nó, tôi lên lầu ba với Tưởng Trì bật máy tính lên, để nhãn Lý Trì Thư bóc cho mình ở bên cạnh, chuẩn bị vào nhà vệ sinh tắm rửa. Tôi đóng cửa phòng game rồi vội mở ra ngay, chỉ vào hộp nhãn trên bàn: “Mày không được phép ăn.”
Mông Tưởng Trì vừa rời khỏi ghế, cậu ấy ngượng ngùng ngồi xuống lại.
Tắm xong, tôi khoác áo choàng tắm đứng trước gương, ngắm mình trong gương giống những ngày qua.
Thẩm Bão Sơn 18 tuổi và 28 tuổi không khác nhau mấy, nói chính xác hơn thì không khác với năm 28 tuổi trước khi Lý Trì Thư phát bệnh.
Tôi là mẫu người gần như không để bụng chuyện gì, nghe nói người như vậy không dễ già đi —— Ít nhất bề ngoài là thế. Hai mươi mấy năm đầu cuộc đời tôi sống quá thuận buồm xuôi gió, điều kiện gia đình tốt, năng khiếu bẩm sinh tư chất bẩm sinh cũng ổn, tôi có được quá nhiều thứ dễ như trở bàn tay, cố gắng qua loa cũng có thể lấy được hạng nhất. Những năm ấy tôi thích gì làm nấy, thi đại học xong ra nước ngoài du lịch hai tháng mới về, tiện tay thông báo học kiến trúc khác với hướng đi của công ty trong nhà —— Dù sao gia đình cũng không nặng nhẹ tôi tiêu phí tuổi xuân như thế nào, mãi mãi ủng hộ chống đỡ cho tôi. Học khóa chính quy năm năm, năm tư đại học tôi xin offer đến Đức, khi đó là lễ tốt nghiệp của Học viện kiến trúc, tôi dự cuộc vui ngồi cạnh Lý Trì Thư hỏi em ấy có tính toán gì, em nói em chuẩn bị đi làm ở văn phòng giảng viên giới thiệu.
Tôi hỏi sao em không học nghiên cứu, với thành tích của em thì học cao học không phải vấn đề.
Lý Trì Thư cúi đầu cười nói học phí làm nghiên cứu sinh một năm hơn 10.000, nghĩ lại thì đi làm việc vẫn tốt hơn.
“Cậu thì sao?” Lát sau em mới hỏi tôi. Ngẫm kĩ lại, ba chữ đó thốt ra từ miệng Lý Trì Thư có vẻ tùy ý nhưng thực chất tiêu hao rất nhiều dũng khí của em ấy.
Tôi khép màn hình điện thoại còn hiển thị thông báo tiếng Đức, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: “Giống cậu, dự định… ở lại nơi này làm việc.”
Em ấy ngạc nhiên sửng sốt, nghĩ tôi mới là người nên học cao học.
Tôi cất điện thoại vào trong túi, nói học có gì thú vị, cả ngày làm đề án cho giảng viên. Tự tay kiếm tiền không tự tại hơn à.
Về sau tôi nhớ lại thời đại học của mình, có thể hình dung quan hệ của mình với Lý Trì Thư bằng câu “không mặn không nhạt”.
Không mặn không nhạt… Tôi thật sự không mặn không nhạt với em ấy sao?
Vậy cớ sao mỗi lần bắt gặp nhóm sinh viên kiến trúc rộn ràng đi xuống lầu sẽ luôn dáo dác tìm kiếm bóng dáng ai đó? Cớ sao nghe phong thanh Lý Trì Thư muốn thuê phòng thì hôm sau âm thầm từ chối căn hộ cao cấp dự tính mua? Cớ sao lại ở trong căn nhà còn chưa đến 100 mét vuông đến mấy năm?
Rõ ràng điều kiện chỗ đó không quá tốt, nhưng hai tháng trước khi đến kỳ hạn trả tiền thuê nhà lần đầu tiên, tôi chỉ liếc qua Lý Trì Thư đã bắt gặp ánh mắt không giấu được vẻ bất an và thăm dò khi nhìn tôi, thế là buột miệng hỏi không thèm nghĩ: “Mình định thuê căn này tiếp hai năm, cậu muốn ở chung không?”
Những năm đó không ai vạch trần ai, không biết đến tột cùng là lòng ai đang sợ hãi.
Một buổi tối rất lâu sau, em vẫn chưa cởi áo sơ mi và bộ đồ vest đi làm, người nồng mùi rượu gõ cửa phòng tôi, gắng gượng chống đôi mắt đỏ thổ lộ mỗi một khoản tiền em tiết kiệm được những năm qua, cuối cùng vụng về giống như lần đầu bắt chuyện với tôi thời đại học: “Thẩm Bão Sơn… Cậu muốn thử quen mình không?”
Từ đó tình cảm từ thuở thiếu niên của Lý Trì Thư mới được tắm nắng mặt trời, nhưng lại trở thành khởi đầu cho sự cằn cỗi của tôi với em.
Có lẽ là hoàn thành chấp niệm cuối cùng, Lý Trì Thư dần dần phát hiện dù em có được Thẩm Bão Sơn, có được tất cả những thứ thời trẻ không cách nào có, em vẫn khó nguôi ngoai những cơ cực ở quá khứ, lớp bùn mới phủ lên nền đất nghèo nàn cũng chẳng cứu vớt nổi rễ cỏ dại đã héo khô.
Em đã ngấm nỗi đau suốt bao năm, muốn nhổ tận gốc quá khứ chỉ còn cách hủy hoại bản thân.
Lý Trì Thư bắt đầu trừng phạt tôi, dùng tư thế co ro trên giường, quay tấm lưng gầy guộc với tất cả mọi thứ vô số buổi tối, dùng đôi mắt mông lung thường xuyên hướng ra vạn ngàn ánh đèn bên ngoài cửa sổ, khiến tôi chỉ biết trơ mắt nhìn em trôi dạt bất lực ở ngoài thế giới.
Ngày 30 năm đó em lén uống ít rượu lúc tôi không chú ý, ánh mắt đã được cúng tế vào thuở Lý Trì Thư mười mấy tuổi quay trở về với em.
Lý Trì Thư cầm ly rượu ngồi bên bệ cửa sổ, ánh đèn neon lướt vùn vụt trong đáy mắt em. Em chỉ dành cho tôi góc nghiêng mặt, nói bâng quơ nhẹ nhàng: “Em cảm giác sắp không đi nổi nữa rồi.”
Bàn tay tôi đang giật ly rượu của em khựng lại giữa khoảng không.
Em quay mặt qua trong mắt long lanh nước, mỗi lần Lý Trì Thư định cáo biệt thế giới này thì sẽ rất khó chịu khi thấy tôi.
Em nhìn tôi bằng ánh nhìn ngơ ngẩn trong trẻo giống đứa trẻ, hỏi: “Nhưng Thẩm Bão Sơn à, đáng lẽ cuộc đời con người phải ngày một tốt đẹp hơn chứ?”
Tôi không trả lời được.
Tôi cũng muốn biết vì sao ông trời bất công, gửi em đến đây là để chịu khổ.
Đột nhiên, em bỏ ly rượu xuống, đứng dậy nhìn tôi thật lâu mới nói: “Thẩm Bão Sơn, anh có tóc bạc.”
Có thể chính sợi tóc bạc ấy đã khiến Lý Trì Thư nhận ra rằng trong ngôi nhà này không chỉ có một mình em đang chịu giày vò. Sợi tóc bạc ấy đã đốc thúc quyết tâm rời đi của em.
Nhưng tôi chưa từng cảm thấy mình già yếu đi vì em.
Tôi yêu em ấy đến thế, tình yêu sao có thể khiến người ta già yếu chứ. Nhớ nhung mới khiến như vậy.
Những đêm tôi canh giữ linh cữu của em, lần nào soi gương cũng cảm giác mình già đi 10 tuổi.
Già đi cũng không làm tôi sợ, trái lại còn thấy mong ngóng, nếu là vậy thật thì qua mỗi đêm, phải chăng ngày tháng tôi gặp lại em sẽ càng rút ngắn?
Tôi hơi nhớ em.
Bước ra nhà vệ sinh, tôi bấm số của Lý Trì Thư, đường dây chỉ vang lên một tiếng Lý Trì Thư lập tức bắt máy, giọng nói em nhẹ nhàng từ tốn mang nét trẻ con, là sức sống tuổi 17 mới có: “Thẩm Bão Sơn?”
“Ừ.” Tôi đi ra sân thượng, ánh sáng từ phòng khách lầu một lan ra vườn hoa phía sau, Khoai Tây đang chạy vòng quanh suối phun, “Về ký túc xá rồi à?”
“Chưa.” Đầu bên kia sột soạt, Lý Trì Thư đang gấp sách lại, “Đang chuẩn bị về.”
“Cậu ăn đùi cừu nướng mình đưa cho cậu chưa?”
“… Cũng chưa.” Lý Trì Thư nói ngay, “Về mình ăn liền.”
Tôi nhìn túi đeo của mình nằm trên sofa, dặn dò em ấy: “Ăn sớm đi. Ăn muộn sáng mai sẽ đau bụng.”
Túi là kiểu túi dệt Burberry, thuần một màu đen với sức chứa lớn. Nó không dùng để đựng sách vở, chủ yếu là tiện mang đồ ăn cho Lý Trì Thư. Năm lớp 10 đi dạo phố với mẹ tiện tay cầm nó để gom đủ đơn hàng, nếu là trước kia quanh năm suốt tháng cũng dùng không được mấy lần. Giờ đây tôi đeo mỗi ngày, chủ yếu là do Lý Trì Thư từng xem phim tại nhà cùng tôi, em chỉ vào nam chính cấp ba Đài Loan mang giày vải trong màn hình nói: “Tạo hình của cậu ấy giống hệt anh thời cấp ba.”
Tôi mường tượng lại, cười hỏi em: “Hồi cấp ba anh có đeo cái túi nhìn ngu như vậy chạy khắp nơi sao?”
“Ngu ấy hả?” Lý Trì Thư nhìn chằm chú một hồi, cụp mắt xuống cười nói, “Em nhớ… có mấy lần anh đeo túi tương tự, không ngu… mà rất đẹp.”
Có một tối tôi nhớ lại chuyện này, lục khắp mọi túi xách trong nhà mình, tìm mãi cũng chỉ tìm thấy một chiếc có kiểu dáng tương tự với chiếc túi nam chính đeo trên vai trong phim hồi đó, không có gì làm cũng đeo nó quanh quẩn trước mặt Lý Trì Thư.
“Ăn sớm rồi về sớm.” Tôi dặn, “Về ký túc xá phải nhắn tin cho mình.”
“Ừ.”
Quay vào phòng game Tưởng Trì đã chơi xong một ván, ngẩng đầu trước màn hình máy tính quét mắt nhìn tôi: “Mày chậm thêm chút nữa thì tao vào ván hai luôn rồi.”
“Có mặt đây còn gì.” Tôi mở Coke đặt lên bàn cậu ấy, “Tối nay chỉ một ván thôi, ngày mai tao phải đến trường sớm.”
“Vâng vâng biết rồi.”
Xưa nay Tưởng Trì nghe câu nào cũng lọt tai trái ra tai phải, sau khi chết nằng nặc đòi chơi ván thứ hai, tôi gỡ tai nghe xuống quay qua đạp ghế cậu ấy một đạp: “Tuần sau chơi tiếp.”
“Lại tuần sau.” Cậu ấy tắt máy tính lầm bầm, muốn lấy nhãn trong hộp của tôi nhưng bị tôi giật lại, “Ủa gì vậy? Làm bằng vàng à mà lấy một trái cũng không cho.”
“Của bà xã bóc vỏ.” Tôi cầm hộp xoay, “Mày không biết tìm bà xã bóc cho mày?”
“…”
Tưởng Trì nhắm mắt hít một hơi thật dài, móc điện thoại ra: “Nào nào nào để tao gọi điện cho mẹ mày mày lặp lại những câu mới nói cho mẹ mày nghe nhé.”
Tôi nhai cơm nhãn, tung một cước nữa.
Tưởng Trì sống chết bám dính: “Đừng nôn nóng, đến đây, nói đi…”
Chúng tôi om sòm một hồi lâu, tin nhắn của Lý Trì Thư cũng đến.
Tôi cầm điện thoại lên xem:
【Mình về ký túc xá rồi, đùi cừu nướng rất ngon, cảm ơn cậu. Mai mình sẽ trả cà mèn và túi giữ nhiệt.】
Tưởng Trì ở bên cạnh thấy lạnh giá: “Tao nói mà, buổi chiều bảo vệ đùi cừu nướng kia y như chó canhmđồ ăn, không cho động vào cái nào.”
Tôi không đếm xỉa cậu ấy, lo nhắn lại cho Lý Trì Thư.
【Ừ.】
【Ngủ sớm, mai đến đón cậu đi ăn trưa.】
Lý Trì Thư: 【Ừ. Cậu cũng vậy.】
“Cậu —— cũng —— vậy ——” Tưởng Trì đặt mông lên bàn chơi game của tôi bắt đầu cà khịa.
Tôi cất điện thoại nhìn cậu ấy: “Bớt nhái lời em ấy.”
Tưởng Trì đảo mắt một vòng.
Đảo lên đảo xuống, tầm mắt dừng ở mô hình trong ngăn tủ của tôi: “Gì kia gì kia, còn đặc biệt dọn sạch tủ để cất riêng một mình nó.”
Vừa nói vừa đi về phía cái tủ.
“Đừng sờ mó lung tung.” Tôi đi theo, cầm bàn tay vịn trên tủ của cậu ấy xuống, “Tên rửa tay ít.”
Nhãi con này làm như chưa từng nhìn thấy thành phố, con mắt dán cố định vào phía trên: “Cái gì vậy mày?”
Tôi nhìn liếc qua trong tủ: “Mày không nhìn ra?”
Tưởng Trì lắc đầu: “Chưa từng thấy nó.”
“Cái này vừa có tên khoa học, vừa có tên thông dụng.” Tôi quay lại lấy một trái nhãn ăn tiếp, “Mày muốn nghe tên nào trước?”
“Sang chảnh thế cơ á?” Tưởng Trì hứng thú, hai mắt phát sáng, “Còn chia tên nữa. Mày nói tên thông dụng trước đi.”
“Tên thông dụng ấy à,” tôi tạm ngừng, “Gọi là diều.”
Nụ cười sáng chói của Tưởng Trì cứng ngắc.
Cậu ấy nhìn tủ rồi nhìn tôi, chỉ vào tủ: “Cái này cũng có thể gọi là diều?”
“Diều không bình thường.” Tôi trịnh trọng, “Không thì sao có tên khoa học được, tao còn cất nó mà.”
Tưởng Trì như đang suy tư độ tin cậy trong lời nói của tôi, cuối cùng cảm thấy tôi nói có lý quyết định nghe tiếp: “Vậy mày nói tên khoa học xem.”
“Tên khoa học ấy à, gọi là tín vật đính ước.” Tôi tựa vào mép bàn, cười tủm tỉm giải thích, “Lý Trì Thư tự tay làm cho tao.”
“…”
“Sao cu? Không ai làm cho mày hả?”