Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước khi vào chương mới thỉnh mọi người nhớ rõ truyện này Cỏ viết hoàn toàn phi khoa học, việc huyết thanh hay làm hồi sinh người chết đều phi khoa học hết nhé!! Toàn tui tự nghĩ ra không đó:v
------****------
Hai người kia đưa ta đến một phòng khám tại vùng ngoại ô xa xôi hẻo lảnh, ở đây rất ít người dân sinh sống, nhà này cách nhà kia một khoảng cách rất dài
Xách theo chiếc vali nhỏ, ta ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái mà liếc nhìn mọi thứ xung quanh, Tù Trúc tranh thủ đi xếp sắp lại một căn phòng nhỏ cho ta ở, còn Hỏa Sơn thì rót một ly nước để trên bàn, sau đó hắn nói
- Thật xin lỗi,tất cả mọi chuyện đều do tôi gây ra mà khiến cậu phải bị liên lụy như vậy!
Ta ngơ ngác nhìn Hỏa Sơn thở dài đoạn khó hiểu hỏi hắn
- Anh cũng có liên quan đến vụ này? Vậy tại sao lại còn cứu giúp tôi?
Anh ta lắc đầu cười khổ, một bàn tay nắm lấy cổ tay bên kia cọ xát, nghe trong âm giọng như vừa hối hận vừa chua xót đáp
- Tôi và Tù Trúc là hai nhà nghiên cứu y học, Phi Khâm, Tường Uyên là bạn thân từ nhỏ đến lớn của tôi. Nhưng mà thật không may, chẳng hiểu sao gần bốn năm trước Tường Uyên lại bị suy tim rồi chết. Phi Khâm cùng chị gái cô ấy như phát điên vì cái chết của Tường Uyên, hai người họ vì quá đau thương mà thiết lập một căn phòng đặc biệt trong ngôi nhà của Phi Khâm để ướp xác cô ấy. Cũng vào lúc đó, tôi khám phá ra được tác dụng của huyết thanh, nếu tiêm loại máu ấy vào người sẽ có thể cứu lại nhịp tim của Tường Uyên, kích hoạt lại não khiến cô ấy sống lại như bình thường. Lúc vừa bàn luận ý kiến này cho Phi Khâm cùng Tường Linh thì hai người họ mừng như điên, lao đầu vào tìm kiếm người có mang trong mình huyết thanh, nhưng người có huyết thanh rất hiếm, bọn họ đã tốn đến ba năm đã lục tung tất cả bệnh viện, và mọi ngóc ngách, đến cả bệnh án của người bị sốt nhẹ cũng không tha. Nhưng chẳng hiểu sao cuối cùng họ lại điều tra ra được cậu. Con mồi còn lại ở đây gần đây nữa, Cho nên Phi Khâm liền....
Hỏa Sơn nói đến đây thì chợt im lại, câu cuối cùng không cần nói cũng hiểu rõ, nỗi đau thương lại dấy lên trong lòng một lần nữa, tự nhéo đùi để mong thanh tỉnh lại, ta hỏi
- Vậy tại sao anh lại quay lưng với bọn họ vào phút cuối?
- Bởi vì tôi nhận ra đó là một tội ác, người bị rút huyết thanh đi có thể bị tàn tật một phần cơ thể trên người, theo nghiên cứu của tôi, nhẹ thì liệt một chân, một tay, bị điếc, bị câm hoặc bị mù. Thậm chí nếu nặng thì ba ngày sau khi rút huyết thanh sẽ bị chảy máu thất khiếu dẫn đến tử vong. Tôi nghĩ rằng vì một người đã chết mà hủy hoại tương lai của người khác có đáng không?? Cho nên tôi không làm nữa, nhưng mà hai người kia vì quá ích kỉ mà lao đầu vào hố sâu, mặc cho tôi khuyên ngăn kiểu gì cũng không dừng lại.Thậm chí họ còn chuẩn bị những nhà nghiên cứu khác thay thế chỗ của tôi nữa, Hỏa Sơn này thật xin lỗi cậu!!
Thì ra là Phi Khâm đã chuẩn bị hết rồi, vậy tại sao hắn không giết ta luôn cho nhanh? Tại sao lại phải cho ta sống ở thiên đường một lúc rồi lại kéo ta về địa ngục vậy?Khâm em sẽ trả lại hết những gì mình nợ cho anh, từ nay về sau hy vọng nếu một mai này có gặp nhau em và anh sẽ không một ai liện hệ đến người kia nữa
- Hỏa Sơn? Anh giúp tôi một việc nhé?
Con ngươi đục ngầu của hắn trợn lên hỏi
- Việc gì?
- Anh có thể rút huyết thanh trong người tôi ra rồi gởi cho Phi Khâm được không?
- Tại sao phải làm như vậy? Hắn có gì tốt mà cậu phải tình nguyện vì hắn đổi trả nhiều thế? Đừng sợ hắn sẽ tìm đến đây, tôi đủ năng lực bảo vệ cậu mà
Ta cười khổ lắc đầu, nước mắt không kìm được cuối cùng cũng rơi xuống, hình ảnh hắn và ta cùng nhau vui đùa, cùng nhau trải qua hạnh phúc cứ dần hiện rõ trong trí óc, cố gắng quệt đi những giọt nước mắt trên ná, Vĩnh Ân ta đáp
- Người ta nói, nếu thật sự yêu ai đó thì việc chỉ cần người ấy hạnh phúc thì chính bản thân mình cũng sẽ vui. Phi Khâm bao năm qua phải sống trong đau khổ vì mất người yêu, lại còn phải chịu đựng tôi nữa. Chắc hẳn anh ấy rất mệt!! Phi Khâm tốt lắm, anh ấy cho tôi tình thương mà tôi chưa từng nhận được, anh ôn nhu, chăm sóc tôi suốt mấy năm trời mà không oán thầm đến ai. Tôi biết Phi Khâm nhớ Tường Uyên lắm, người mình yêu mà chết đi thì ai có thể chịu được?? Thà để tôi hy sinh một chút nhưng đổi lại có hai người hạnh phúc sẽ tốt hơn
Ta vừa cười vừa khóc nhìn Hỏa Sơn, anh ấy bỗng nhiên mắng ta
- Cậu điên à?Cậu có nghe tôi nói không? Nếu huyết thanh bị rút ra cậu sẽ trở thành một người tàn tật thậm chí là mất mạng đó!! Vì nhìn hắn được hạnh phúc, hy sinh như thật sự là đáng?
Lúc được hắn hỏi câu này, lòng dũng cảm lấn chiếm nỗi đau của ta, nắm chặt chiếc vali nhỏ, ta một hai kiên định đáp
- Đáng! Chỉ cần nhìn Phi Khâm cười, cái giá đó không đắt, hắn tốt như thế mà, ai mắng chửi tôi ra sao cũng được, tôi vẫn sẽ kiên quyết với ý nghĩ này!! Tôi không người thân thích, chết đi cũng không sao, tàn tất cũng chẳng ai xót đâu, nhưng Tường Uyên thì khác, cô ấy còn chị còn vị hôn phu của mình, để cô ấy sống thay tôi sẽ có lợi hơn nhiều. Cầu xin anh đó Hỏa Sơn, chỉ là vì ta không chịu nổi cảnh tượng tự tay Phi Khâm đuổi ta đi nên Vĩnh Ân này mới nhờ đến anh! Cầu xin anh hãy đáp ứng ta đi mà
Hỏa Sơn nhìn vào mắt ta, sau đó thở hắt vài hơi, bóp vầng thái dương nói
- Một kẻ ngu ngốc
Ta biết ấyđã đồng ý rồi, trong lòng nhẹ hẳn lại thầm nghĩ, chết đi cũng được như vậy sẽ bớt đau khổ hơn, tàn tật cũng chẳng sao, như vậy nếu như gặp lại nhau, biết đâu hắn thấy ngại rồi sẽ tỏ ra không quen biết càng tốt. Như vậy đỡ thống khổ hơn nhiều, Bỗng nhiên trong đầu ta nảy ra một câu hỏi
- Phi Khâm! Em chết đi, anh có đau khổ như lúc Tường Uyên ra đi hay không?? Hưm!! Chắc chắn là không rồi anh nhỉ
Ta ngồi trên ghế sofa, tự lục lại kí ức mà tìm niềm vui trong đó