Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi mấy người Vương Cường nhe răng cười đi vào trong nhà tắm, trong lòng Mẫn Nhu bỗng nhiên cảm thấy có chút bất an.
Cô ta quả thật rất ghét Lý Thiên Đường, giọng điệu khi nói chuyện, nhất là ánh mắt khi anh nhìn con gái luôn khiến cho cô ta cảm thấy như mình không mặc quần áo.
Nhưng dù nói thế nào thì anh cũng là cháu trai của tổng giám đốc Nhạc, thật ra có thể dùng sự quan tâm để cảm hóa anh ta, để cho người ta hung hăng đánh anh ta một trận, có vẻ như hơi quá.
Mấy người Vương Cường ra tay cũng không nặng không nhẹ, thật sự khiến anh ta bị thương cũng không tốt.
Bất tri bất giác, trước mắt Mẫn Nhu nổi lên hình ảnh Lý Thiên Đường chảy máu mũi ròng ròng, cô ta bắt đầu hối hận không nên đồng ý để tổng giám đốc Nhạc làm như vậy.
"Không được, tôi phải đi xem một chút, không thể làm lớn chuyện.”
Mẫn Nhu mở cửa định xuống xe, nhưng chợt nhớ rằng chỉ cần cô ta xuất hiện, chuyện này sẽ bị bại lộ, với tính cách cặn bã, anh ta chắc chắn không từ bỏ ý đồ, làm không tốt sẽ còn đi khắp nơi ồn ào.
Nếu để mọi người biết cháu trai của tổng giám đốc Nhạc hóa ra là một kẻ hiếp dâm, như vậy chắc chắn tổng giám đốc Nhạc sẽ cảm thấy rất mất mặt.
Ngay khi Mẫn Nhu đang không biết nên làm sao, Nhạc Thanh Hà gọi điện thoại tới, giọng nói lộ ra vẻ hứng phấn: “Sao rồi?”
"Lúc này vừa mới đi vào!”
"Dài dòng như vậy?"
"Tôi đã lái xe rất nhanh rồi!”
Mẫn Nhu giải thích một câu, sau đó mới cẩn thận hỏi: "Tổng giám đốc Nhạc, chúng ta làm như vậy với anh ta, có phải hơi quá hay không?”
Nhạc Thanh Hà không hiểu hỏi: "Quá cái gì?”
"Nếu Thật sự khiến anh ta bị thương!”
"Bị thương thì bị thương, tốt nhất đánh gãy một cái chân của anh ta!”
"Vâng,tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho ngài để báo cáo kết quả!”
Mẫn Nhu bị giọng điệu hung dữ của tổng giám đốc Nhạc dọa cho giật mình, thật sự không hiểu tại sao cô lại căm hận Lý Thiên Đường như vậy, vội vàng cúp máy.
Căn cứ theo suy đoán của cô ta, sau khi mấy người Vương Cường xông vào, sẽ chỉ tốc chiến tốc thắng, dù sao nhà tắm cũng có bảo vệ, khách hàng tiêu khiển ở chỗ này lại bị người khác đánh thì bọn họ cũng có trách nhiệm, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng bây giờ đã quá mười phút, mấy người Vương Cường vẫn chưa đi ra.
Đây là có chuyện gì?
Chẳng lẽ mấy người Vương Cường ra tay quá nặng, xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi?
Sau khi nghĩ như vậy, Mẫn Nhu cũng không ngồi yên nữa, vội vàng mở cửa nhảy xuống xe.
Ầm!
Sau khi Lý Thiên Đường nghiêng đầu tránh khỏi nhát dao găm mà người đàn ông đeo mặt nạ tấn công, anh xoay eo cúi người, thuận thế co cùi chỏ hung hăng húc vào sườn trái phía dưới của hắn ta, người kia phát ra một tiếng kêu đè nén thê thảm.
Không đợi hắn ta kịp phản ứng tiếp, Lý Thiên Đường lại lần nữa xoay eo dùng hay tay nắm đầu hắn ta đập mạnh xuống đất.
Ầm một tiếng, cái trán của người bị mặt đập mạnh xuống nền gạch men cứng rắn, máu tươi chảy ra ngoài từ miếng vải đen che mặt, thân thể uốn éo mấy lần sau đó bất động.
Lý Thiên Đường nhấc chân đá một cước vào sườn hắn ta, không thấy hắn ta có phản ứng, lúc này mới quay đầu nhìn về phía trong bồn tắm.
Trong bồn tắm, còn có hai người đàn ông bịt mặt bị anh đánh ngất.
Bọn họ là ai?
Tại sao sau khi xông vào một câu cũng không nói, trực tiếp hạ tử thủ với Lý Thiên Đường?
Tuy nói kỹ năng chiến đấu cận chiến của bọn họ rất bình thường, nhưng ra tay lại rất tàn nhẫn, chiêu nào chiêu ấy đều có thể mất mạng, đây chính là chạy đến để diệt khẩu, có lẽ là sát thủ chuyên nghiệp.
Nhưng bọn họ hung ác gấp đôi, Lý Thiên Đường muốn đánh ngã bọn họ cũng rất dễ dàng.
Vậy nên anh mới không hiểu: Cho dù có người muốn ám sát anh, cũng sẽ không phái loại sát thủ hạng ba thế này đến, đó là sự sỉ nhục đối với "U Linh Bóng Tối", sẽ chỉ gặp phải sự trả thù càng tàn khốc hơn.
Huống chi, ngày hôm nay Lý Thiên Đường đến thành phố Châu Đông, ngoại trừ ông già thì không có ai biết.
A, còn có Nhạc Thanh Hà.
Nhưng Nhạc Thanh Hà cho dù chán ghét anh, dường như không cần thiết phải ra tay tàn nhẫn như vậy?
Lý Thiên Đường hơi nhíu mày, cúi người kéo chiếc khăn chùm đầu ra khỏi đầu của người bị mặt, để lộ ra một gương mặt rất bình thường, khoảng ba mươi tuổi.
Kéo người này xuống dưới vòi hoa sen, Lý Thiên Đường mở nước lạnh ra.
Người đàn ông đang hôn mê thân thể bất giác run rẩy, từ từ mở mắt ra.
Tay trái Lý Thiên Đường bóp cổ hắn ta, lạnh lùng hỏi: “Nói, là ai sai các người tới?”
Người đàn ông không nói chuyện, lại nhắm mắt lại.
Lý Thiên Đường cũng chẳng muốn phí lời, nắm tay phải đánh vào dưới sườn trái của hắn ta, trước khi hắn ta kịp kêu lên thảm thiết thì anh đã đưa tay bịt kín miệng hắn ta lại.
Người đàn ông cũng rất cứng rắn, sau khi xương sườn bị đánh gãy mấy cái, đau đến mức mồ hôi trên trán ức ra nhưng ánh mắt vẫn hung ác nhìn Lý Thiên Đường.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của hắn ta như vậy, Lý Thiên Đường biết hỏi cũng phí công.
Bởi anh biết rất tõ những quy tắc trong ngành sát thủ: “Sau khi nhiệm vụ thất bại, cận kề cái chết cũng sẽ không tiết lộ khách hàng là ai.
Ra ngoài lăn lộn cũng không dễ dàng, Lý Thiên Đường cũng không nhất thiết phải ôm chuyện này đến cùng, cố nén xúc động muốn giết người, đưa tay đè đầu hắn ta đập mạnh vào tường.