Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Linh Nhi xem như có thể nhận ra cái tên này là một kẻ lưu manh, quê mùa, đê tiện!
Trước kia làm nhiều chuyện xấu như thế, đã vào tù nhiều lần lắm rồi, chứ bằng không làm sao kinh nghiệm lại phong phú như vậy.
Tiếc là lần này anh gặp phải Bạch Linh Nhi tôi, có gian manh đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ trúng kế mà thôi!
Bạch Linh Nhi nghiến răng cười lạnh, cô ta lười chẳng muốn phí miệng lưỡi với cái tên này nữa, chỉ chộp lấy cánh tay của anh đẩy ra sau.
Lý Thiên Đường ngã xuống đất như heo vồ thức ăn, Bạch Linh Nhi đạp mạnh vào người anh ngay.
Đêm nay Bạch Linh Nhi dẫn theo hai cấp dưới vừa mới điều tra một vụ án xong, cô ta mặc váy đồng phục, đi giày cao gót, lúc giơ chân đạp anh cô ta cũng chắc chắn rằng mình sẽ lộ hàng hết.
Có điều chuyện này không quan trọng, bây giờ trong đầu óc của cô ta chỉ nghĩ đến việc ngược đãi Lý Thiên Đường, còn những thứ khác chẳng quan trọng gì cả.
Hai tay của Lý Thiên Đường bị còng ra sau lưng, thật ra với khả năng của anh, anh có thể bẻ được còng một cách dễ dàng rồi khống chế cô gái chanh chua này.
Nhưng chắc chắn anh sẽ không làm như thế, chỉ có kẻ đầu óc úng nước mới thể hiện mình tài ba như thế nào trước mặt cảnh sát, rước phiền phức vào người, đầu óc không lanh lẹ.
Rõ ràng khi pháp bảo hét không có tác dụng, Lý Thiên Đường cũng không ti tiện đến mức để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, không thể phản kháng thì có thể né được mà, anh lăn lộn trên mặt đất, chân của cô gái chanh chua ấy có nhanh nhẹn hơn nữa cũng chẳng có ích gì, vừa khéo có thể để cho anh nhìn thấy chiếc quần cao màu đen bên dưới váy.
Ha ha, đường nét cũng rõ ràng thật, khiến cho người khác có cảm giác khao khát, lúc anh Lý lăn lộn đến vòng thứ tám, bộ phận nào đó trên cơ thể đã cứng lên.
Chuyện này đâu có trách anh được kia chứ, anh Lý là một người có tư tưởng cao quý, lúc người đẹp Mẫn Nhu để mông trần ‘cám dỗ’ anh, người ta cũng vô cùng kiên định, quá lắm cũng chỉ mém chảy máu mũi mà thôi chứ chẳng hề làm tới, đúng không?
Chỉ là một cô cảnh sát quèn, đừng hòng dùng đạo cụ tà ma như đôi chân trắng trẻo ấy để làm trái tim thuần khiết của anh Lý xao động!
Sau khi đá Lý Thiên Đường mấy cái mà vẫn không trúng, Bạch Linh Nhi nổi điên, cô ta nhào đến gào lên: “Anh cút đi, anh cút đi!”
Lý Thiên Đường không tài nào cút được.
Thật sự không có cách nào, ai bị mỹ nữ đè trên người cũng không tài nào cút đi được, xem ra chỉ còn lại cách nhượng bộ mà thôi, để cho cô ta đánh mấy cái không đau không ngứa vậy, anh bèn kêu la thảm thiết: “Đừng đánh vào mặt tôi, tôi còn phải dùng để đi chơi gái nữa.”
“Được, thế thì tôi sẽ không đánh vào mặt anh, tôi đánh vào đây có được không, có được không!?”
Bạch Linh Nhi bị câu nói của Lý Thiên Đường chọc cho tức điên lên, tay trái của cô ta xách cổ áo của anh lên, tay phải đấm vào lồng ngực và bụng của anh như mưa cuồng gió dữ.
Đánh vào bụng là tốt nhất, chỉ cần sử dụng sức lực vừa phải thì sẽ không nhìn ra được dấu vết.
Muốn đánh vào bụng của Lý Thiên Đường, Bạch Linh Nhi đang cưỡi trên người anh phải dịch người ra sau, ngồi vào giữa hai chân của anh, để tăng sức mạnh cho cú đấm, đương nhiên phải dồn sức vào vùng eo, chiếc eo nhỏ nhắn của cô ta nhanh chóng nghiêng trái ngả phải, trông giống hệt như đang giật điện vậy.
Cảnh sát Bạch nổi trận lôi đình, hoàn toàn không để ý đến nơi nào đó của Lý Thiên Đường đang gào la kia đã chạm vào vị trí nhạy cảm của cô ta, hai người đều mặc đồ nên không thể giống như Nhạc Thanh Hà mượn nước bôi trơn chủ động dâng mình được, nhưng quần áo mùa hè có thể dày đến cỡ nào kia chứ?
Cô ta còn mặc váy cảnh sát, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ có một lớp quần hai chiếc quần con mà thôi, hoàn toàn bị một tên vô liêm sỉ như Lý Thiên Đường phớt lờ.
Có một câu nói thế này, cảnh giới cao nhất khi làm bất cứ chuyện gì là nằm ở hình thức chứ không phải ở tính chất, bây giờ Bạch Linh Nhi điên cuồng lắc eo, khiến cho Lý Thiên Đường bị kích thích vô cùng, chắc chắn không thể dùng bút mực để hình dung cảm giác này được.
“Á…Á…Á.”
Bạch Linh Nhi lắc eo càng hăng thì Lý Thiên Đường kêu càng thích.
Đến bản thân anh cũng cảm thấy mình hơi đê tiện, không ngờ trong cơn vũ bão cảnh sát Bạch lại có thể cảm nhận được phong tình thật khác biệt, chỉ có thể dùng tiếng hét thảm thiết mới có thể phát ra một phần vạn sự sung sướng trong lòng.
Sướng!
Đm sướng vãi, nhanh lên, nhanh nữa lên, sắp ra rồi!
Cơn sung sướng tương đối kích thích khiến cho Lý Thiên Đường lạc giọng, sau khi người bên ngoài nghe thấy thế, bọn họ đều cho rằng anh đang bị Bạch Linh Nhi lăng trì.
“Bạch Linh Nhi làm gì thế, đúng là xằng bây!”
Cục trưởng Trương Mưu vội vội vàng vàng đi vào trong cục cảnh sát thành phố, sau khi nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết trong phòng thẩm vấn, ông ta vừa sốt ruột lại vừa tức giận, bèn ra lệnh cho hai cấp dưới của mình: “Mau mở cửa ra.”
Nhạc Thanh Hà đi theo sau cục trưởng cũng hơi đen mặt, cô ta khoanh tay nhìn cánh cửa với ánh mắt lạnh lùng.
Mẫn Nhu đứng ở bên cạnh cũng sốt ruột đến nỗi giậm chân, cô ta đưa tay lau nước mắt.
Cho dù Nhạc Thanh Hà có không thích Lý Thiên Đường đến mức nào đi chăng nữa thì bây giờ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, cô ta đã gọi cho cục trưởng Trương trên đường đến đây, kể lại tình hình một cách ngắn gọn, phiền ông ta đến cục cảnh sát một chuyến, tự mình xử lý vụ án của Lý Thiên Đường.
Người khác không biết lai lịch của Nhạc Thanh Hà nhưng người là cục trưởng như cục trưởng Trương không thể nào không biết được, nếu như ông ta cũng không biết cô ta là cô chiêu của nhà họ Nhạc, thế thì ông ta dứt khoát từ chức về hưu luôn rồi.
Nhạc Thanh Hà hiểu rõ chuyện này, cô ta muốn để cho Lý Thiên Đường bị đập cho một trận rồi mới vừa khéo gặp mặt cục trưởng Trương, người vừa mới phóng xe vun vút đến đây ngoài cửa, bọn họ cùng nhau đi vào trong đi vào phòng thẩm vấn.
Đúng thế, Nhạc Thanh Hà thừa nhận bây giờ cô ta càng lúc càng ghét Lý Thiên Đường.
Nhưng ghét thì ghét, lúc chính tai nghe thấy Lý Thiên Đường bị người ta đánh đến nỗi kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết thì cô ta vẫn tức giận vô cùng, chuyện này giống hệt như một người mẹ đánh đứa con không nghe lời của mình vậy, bản thân mình muốn đánh sao cũng được, nhưng nếu người ngoài dám đụng đến một đầu ngón tay của nó xem, tôi đảm bảo nhà mấy người bốc lửa.
Bốp, bốp bốp!
Sắc mặt cục trưởng Trương xanh mét, ông ta nổi trận lôi đình, đám cấp dưới này dám không nghe lệnh à?
Tất nhiên ông ta đá mạnh vào cửa, cao giọng hét lên: “đội trưởng Bạch, cục trưởng Trương đến rồi, mau mở cửa!”
“Á!”
Lý Thiên Đường kêu la thảm thiết, đột nhiên tiếng kêu của anh cao hơn vài tông rồi im bặt.
Đm, không có ai chết đấy chứ?
Hai cảnh sát đang dồn sức đập cửa đưa mắt nhìn nhau, rồi sau đó bọn họ điên cuồng lấy vai húc, làm phát ra tiếng ầm ầm như sấm nổ.
Sau tiếng hét thảm thiết cuối cùng của Lý Thiên Đường, nắm đấm đang giơ lên cao của Bạch Linh Nhi cũng ngừng lại, cô ta ngơ ngác cúi đầu nhìn xuống.
Bây giờ, mặc dù cảnh sát Bạch vẫn còn trinh trắng nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta chẳng hiểu gì về chuyện nam nữ, lúc cảm thấy bên dưới đột ngột nóng lên, sau khi hét lên tiếng cuối cùng, Lý Thiên Đường nằm rũ ra như trái bóng xì hơi, nếu như còn không đoán được ban nãy xảy ra chuyện gì thì cô ta cũng không còn là con gái nữa,
Không ngờ anh ta lại dám nhân lúc mình đánh anh ta mà khinh miệt mình?
Nhìn thấy gương mặt xấu xa muốn hút thuốc sau khi xong việc của Lý Thiên Đường, Bạch Linh Nhi không khỏi nuốt ừng ực, cô ta vất vả nuốt nước miếng, bóp cổ anh rồi hét lên: “Đồ lưu manh, tôi muốn giết anh!”
Ầm!
Rốt cuộc cánh cửa sắt của phòng thẩm vấn cũng bung ra sau khi hai viên cảnh sát bán mạng húc liên tục, cánh cửa đập vào trường, hai viên cảnh sát mất đà ngã ập xuống đất.
“Bạch Linh Nhi, cô dám!?”
Cục trưởng Trương đứng từ ngoài cửa đã nhìn thấy gương mặt đáng sợ của Trương Linh Nhi, hai tay cô ta bóp cổ Lý Thiên Đường điên cuồng lắc lư, đứa trẻ đáng thương bị còng ngược hai tay ra sau lưng chỉ có thể há miệng lè lưỡi trợn trắng mắt, trông có vẻ sắp đi bán muối bất cứ lúc nào.
Sau khi nhìn thấy đội trưởng Bạch thật sự muốn giết người, hai viên cảnh sát làm gì dám chậm trễ nữa, bọn họ không quan tâm đến việc khác mà vội vàng chạy đến ôm eo, kéo tay cô ta ra.
Bạch Linh Nhi có khỏe đến đâu đi chăng nữa cũng không khỏe bằng hai người đàn ông, cô ta chỉ có thể tức tối mắng chửi kêu bọn họ cút đi, hai chân đá lung tung, sau khi bị kéo qua một bên bèn đấm mạnh vào cằm của bọn họ.
Bốp!
Bạch Linh Nhi vừa đấm đồng nghiệp, cô ta quay người lại, cục trưởng Trương vội vàng sấn đến tát cô ta một bạt tai.
Đánh đòn cảnh cáo có thể khiến cho người khác nhanh chóng bình tĩnh lại, đến bây giờ Bạch Linh Nhi mới nhìn thấy cục trưởng Trương đã đến rồi.
Bình thường cục trưởng Trương vô cùng yêu thương cô ta, bồi dưỡng cô ta như bồi dưỡng cháu gái của mình, lần này sắc mặt của ông ta xanh mét đến đáng sợ, ngón tay chỉ vào mặt cô run rẩy: “Bạch Bạch Linh Nhi, cô, cô làm tôi thất vọng quá!”
“Cục trưởng Trương, tôi, tôi, anh ta, anh ta…”
Bạch Linh Nhi muốn nói cho cục trưởng Trương biết là mình chẳng làm gì Lý Thiên Đường cả, còn cái tên khốn nạn này lại nhân lúc cô tức giận mà làm chuyện vô liêm sỉ.
Nếu như đã không có mặt mũi đâu mà nói, Bạch Linh Nhi còn biết nói thế nào?
Cũng không thể kéo váy lên cho mọi người nhìn xem nơi ấy của cô ta đã ướt rồi đâu nhỉ?
Hay là nói cho người ta biết, cái thứ dơ dáy mà cái tên này làm dính lên quần không phải là sợ đến mức són tiểu mà là cái ấy ấy ấy kia?
Không thể nói, thà có chết cũng không thể nói được, đây chính là kẻ câm ăn Hoàng Liên, có nỗi khổ mà không thể nói nên lời.
Lùi một bước mà nghĩ, cho dù Bạch Linh Nhi có nói chuyện đáng xấu hổ này ra thì người khác cũng phải tin mới được chứ?
Không nhìn thấy bộ dạng thê thảm hiện tại của Lý Thiên Đường à, một người mà áo sơ mi đã bị xé rách hết một nửa, nút áo đều bị sút rồi, một người có vô lương tâm đến mức nào cũng không thể tin người ta đã thảm như thế còn còn có tâm rạng làm chuyện kia.
Bởi thế cho dù Bạch Linh Nhi có nói gì đi chăng nữa thì người ta đều không tin cô ta mới là nạn nhân, mắt của mọi người đều sáng kia mà.
Nhìn thấy Lý Thiên Đường bị ngược đãi đến mức này, Nhạc Thanh Hà vừa tức giận cũng vừa cảm thấy đau lòng, sau khi cảnh sát đỡ anh dậy, tháo còng ra cho anh, cô bèn lập tức hỏi ngay: “Cậu không sao chứ?”
“A, hụ hụ!”
Lý Thiên Đường phát ra tiếng rên thảm thiết, đột nhiên anh ngã nhào vào lồng ngực Nhạc Thanh Hà, hai tay ôm eo cô thật chặt, không còn quan tâm gì đến thể diện của người đàn ông nữa mà khóc nức nở.
Cơ thể anh run run rẩy rẩy giống như chộp được chiếc lá cuối cùng giữa trời đông lạnh lẽo.
Đứa trẻ này sợ đến mất mật rồi, cũng đúng, suýt nữa đã bị đội trưởng Bạch bóp cổ chết mà, chẳng phải sao?
Những cảnh sát xung quanh đều nhìn anh với ánh mắt thương hại, bọn họ âm thầm lắc đầu thở dài, cảm thấy lần này Bạch Linh Nhi quá đáng quá, còn chưa làm rõ mọi chuyện đã ngược đãi người ta như thế rồi.
Nhạc Thanh Hà rất muốn đẩy Lý Thiên Đường ra, cô rất xem thường những người đàn ông nhút nhát, bị một người phụ nữ đẩy đến bờ vực sợ hãi như thế làm cô cảm thấy mất mặt vô cùng.
Nhưng cô cũng có thể nhận ra anh thật sự sợ hãi, lại nhớ đến cảnh suýt nữa thì anh đã bị bóp cổ chết, thôi thì cứ cho anh mượn hơi ấm một lần đi vậy, không có lần sau nữa, nếu còn không mạnh mẽ như một người đàn ông thì cô sẽ sút bay anh ta đi.
Chỉ có đôi mắt trong trẻo vô tri của Mẫn Nhu thoáng hiện lên vẻ không tin, cô ta thật sự không tin nổi, đây là Lý Thiên Đường đã đánh đập ông chủ gì đó nặng gần một trăm kí như bù nhìn rơm hả?
Lúc ấy gương mặt của anh vặn vẹo như ma quỷ, trông đáng sợ vô cùng, bây giờ đột nhiên lại biến thành thỏ trắng nhỏ cần người khác bảo vệ.
Khác biệt giữa trước và sau quá lớn, khiến cho người khác không tài nào tiếp nhận nổi.
Nhạc Thanh Hà không nhìn thấy bộ dạng hung hãn của Lý Thiên Đường lúc anh đánh ông chủ Hách, cô chỉ lạnh giọng mà nói: “Cục trưởng Trương, tôi muốn phía cảnh sát cho tôi một câu trả lời thích đáng.”