Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi biết Nhiệm Nam Hoa không hề hấn gì, trong lòng Vệ Tử thấy nhẹ nhõm hẳn, cô mỉm cười kiên quyết, khéo léo từ chối “ý tốt” của Cao Đình Đình.
“Cô khẳng định là anh ta không bị làm sao?” Cao Đình Đình trong lòng đầy hoài nghi, với sự hiểu biết của mình về người ấy, nếu nhà họ Nhiệm có thể giải quyết công bằng chuyện này thì “anh bạn” của cô ta nhất định đã không nêu ra.
“Đương nhiên rồi.” Giọng nói rất vui của Ngụy Hoa Tịnh từ đầu bên kia của điện thoại vọng lại, dường như không có vấn đề gì lớn.
“Tốt rồi”, Cao Đình Đình nói. “Cho dù Nhiệm Nam Hoa không bị sao, thế cô có lo lắng cho bản thân mình không? Theo cô, Mã Cường sẽ bỏ qua cho cô sao?”.
Khuôn mặt vốn tươi cười của Vệ Tử bỗng chốc biến mất, đúng rồi, chỗ dựa duy nhất của cô là mẹ, mà mẹ cô chỉ là một bác sĩ làm thuê cho bệnh viện tư nhân, hai mẹ con cô có khả năng gì mà đối đầu với những nhân vật có chức quyền kia chứ?
“Cùng lắm thì tôi để cho ông ta đánh lại, nếu không thì tát thêm mấy cái nữa.” Nghĩ đến bộ dạng hôm đó của Mã Cường, sắc mặt Vệ Tử bắt đầu tái nhợt.
“Cô ngây thơ hay là ngốc nghếch vậy!” Cao Đình Đình giễu cợt: “Cô cho rằng tát mấy cái là coi như xong việc ư?”.
Trong lòng Vệ Tử vốn sợ hãi, sau khi nghe Cao Đình Đình nói thì càng lo sợ hơn: “Vậy còn có thể thế nào?”.
“Thế nào ư? Cô...” Cao Đình Đình đột nhiên ngừng lại, “Thôi, tôi không làm cô sợ nữa, nhưng tóm lại, hậu quả rất nghiêm trọng, nếu không có ai giúp mà cô vẫn có thể bảo toàn được tính mạng thì đúng là kỳ tích”.
Đầu tiên thì Vệ Tử sững người, sau đó là tuyệt vọng, cuối cùng một cơn giận dữ vô cớ nổi lên: “Cứ cho là họ đang làm lãnh đạo thì làm sao! Tôi mới tát ông ta một cái mà muốn tôi đền mạng chắc? Làm vua cũng chỉ đến thế là cùng! Bây giờ thời đại mới rồi, ông ta muốn lấy mạng của tôi lẽ nào tôi phải cho ông ta?!”.
Cao Đình Đình bị cơn phẫn nộ bất thình lình của Vệ Tử làm cho hoảng sợ, liền chậm rãi nói: “Cô chớ kích động quá, tôi cũng không nói là ông ta sẽ cử người đến giết cô”.
Vệ Tử vừa thở phào thì thấy Cao Đình Đình bổ sung thêm một câu: “Chỉ có điều có những lúc ông ta sẽ làm cho cô sống không bằng chết, không sống yên ổn được”.
Thấy Cao Đình Đình nói thế, Vệ Tử trái lại rất bình tĩnh, dù sao tất cả mọi hành động của Cao Đình Đình đều là lo lắng cho cô. Thôi kệ, việc đến đâu thì lo đến đấy. Chỉ có điều, nếu có chuyện gì xảy ra với cô thì người duy nhất mà cô thấy có lỗi là mẹ cô.
Nghĩ đến chuyện đó, Vệ Tử mới nhớ ra cuối tuần này không những chưa đến thăm mẹ, mà cũng không gọi điện hỏi thăm, cô lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến bệnh viện.
Cao Đình Đình thấy Vệ Tử gần tối rồi còn ra ngoài, liền tò mò hỏi: “Cô đi đâu thế?”.
“Đi thăm mẹ tôi, đêm nay tôi không quay về đâu.”
Nếu Mã Cường muốn đối phó với cô thì cứ việc đến hỏi thăm, nhưng nhân lúc lão già đó còn nằm bất động trong bệnh viện, cô cần tranh thủ thời gian đến gặp mẹ cô.
Nhưng đến khi gặp được mẹ rồi thì Vệ Tử mới hiểu thế nào là họa vô đơn chí, bởi vì, viện trưởng Đồng dễ gần kia - người mẹ của Thời Viễn đã sa thải mẹ của cô - bà Hà Linh Tố!
Vệ Tử dường như không thể tin vào tai mình, cô ngăn mẹ mình đang mải miết thu dọn đồ đạc, lớn tiếng: “Tai sao! Là do mẹ làm không tốt sao?”.
Hà Linh Tố nhẹ nhàng nhấc tay Vệ Tử ra, cười nhạt: “Đại khái là thế, chỉ có điều mẹ đến đây làm việc vốn nhờ người khác, bị sa thải cũng không có cái gì to tát cả, viện trưởng Đồng đối xử rất tử tế, bà ấy đền bù cho mẹ ba tháng lương”. Thời gian làm việc của Hà Linh Tố chưa tròn một năm, bà vốn không đáng được như thế.
Vệ Tử tiếp tục gặng hỏi: “Bà ấy có nói nguyên nhân tại sao không ạ?”. Không biết tại sao Vệ Tử cảm thấy vô cùng hồi hộp đối với nguyên nhân của việc này.
Hà Linh Tố chau mày, đáp với vẻ cũng lấy làm khó hiểu: “Bà ấy không giải thích rõ ràng, hôm qua bà ấy ra ngoài bận cả ngày, lúc trở về thì nói chuyện này với mẹ, còn tỏ ra là rất có lỗi với mẹ. Thực ra chuyện này hơi kỳ quặc, bởi vì trước đó bà ấy còn nói với mẹ về chuyện mở rộng phạm vi nghiệp vụ Đông y”.
Vậy đúng là có chuyện xảy ra rồi. Vệ Tử nghe mẹ nói, sắc mặt dần dần tái đi, hai mắt cô ngấn lệ.
“Con làm sao thế?” Nhìn thấy vẻ không bình thường của con gái, Hà Linh Tố cuống quýt: “Có phải con lo sau khi mẹ thất nghiệp, con sẽ phải nuôi mẹ không, cái đồ bất hiếu này!”. Bà nói đùa để xoa dịu bầu không khí đang ngột ngạt.
Vệ Tử cắn môi lắc đầu, đang định mở miệng thì điện thoại ở trong túi đột nhiên đổ chuông inh ỏi.
“Xin chào, tôi là Vệ Tử”. Điện thoại từ cơ quan gọi đến, chắc là nhân viên trực ban, Vệ Tử lập tức chuyển sang ngữ điệu khiêm nhường.
...
Cuối cùng đợi đến khi cuộc nói chuyện điện thoại kết thúc, bà Hà Linh Tố nhìn về phía con gái vẻ quan tâm, hỏi Vệ Tử: “Tại sao cơ quan tìm con vậy?”.
Vệ Tử ngắt điện thoại xong hai mắt đờ đẫn, sững sờ nói với mẹ: “Mẹ, con có lẽ cũng thất nghiệp giống mẹ rồi!”.
Thấy mẹ chuẩn bị đi ra ngoài, Vệ tử sốt ruột: “Mẹ, muộn thế này mẹ còn ra ngoài đi tìm ai vậy?” Cô thấy hối hận vì đã không kể cho mẹ đầu đuôi sự việc như bình thường. Cái mà cô không ngờ tới là, mẹ cô bị thất nghiệp như thế, trước sự việc của cô, bà Hà Linh Tố lại nổi giận giống như sư tử mẹ.
“Tìm ai ư? Đương nhiên là tìm người gọi là lãnh đạo của con! Con gái tôi tốt nghiệp trường đại học có tiếng, là công chức đường đường chính chính trải qua thi tuyển, họ nói đình chỉ công tác là đình chỉ luôn sao?!”
Không ngăn được mẹ, Vệ Tử đành phải chạy theo sau bà đến cổng bệnh viện, nhìn quanh không thấy có xe buýt, cô đang định lấy điện thoại gọi taxi thì bị Thời Viễn vừa đi đâu về chắn ngay tại cổng.
Nhanh chóng xuống xe, Thời Viễn chào hai người: “Vệ Tử, cô Hà, muộn thế này rồi hai người còn đi đâu vậy?”
“Không có gì, cô và em đi ra ngoài giải quyết chút việc thôi.” Ngữ điệu trong giọng nói của bà tỏ ra khách sáo, nhưng vì cơn giận dữ vừa nãy vẫn chưa hết nên giọng nói của bà hơi thiếu tự nhiên.
Còn Vệ Tử, đang trong tâm trạng rất phức tạp, lúc này đối diện với Thời Viễn, cô không biết nên nói gì, chỉ đành gật đầu qua loa theo lời nói của mẹ, sau đó đưa ánh mắt đi chỗ khác, không nhìn Thời Viễn nữa.
Thời Viễn bỗng nhiên phát hiện có cái gì đó bất thường, nhưng không tiện mở miệng hỏi thăm, sau khi mở cửa xe liền nói: “Hai người lên xe đi, đi đâu cháu sẽ chở đi”.
“Không cần đâu!”, cả Vệ Tử và mẹ cô dường như đồng thời lên tiếng, sau khi hai người nhìn nhau xong, Vệ Tử liền tranh nói trước: “Anh vừa đi về cứ nghỉ ngơi đi, hai mẹ con em sẽ gọi xe taxi”.
Thời Viễn im lặng một lát, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên kể chuyện nào cho anh ấy nghe đây? Trong lòng Vệ Tử cười gượng một tiếng, thêm vào đó cô vẫn chưa thể nguôi được chuyện mẹ cô vừa bị sa thải, thế nên cô nói: “Viện trưởng Đồng đang chờ anh ở trên kia, hình như tìm anh có việc đấy”. Trước khi ra ngoài cổng, hai mẹ con Vệ Tử còn gặp mẹ của Thời Viễn, thấy vẻ mặt của Vệ Tử hơi khác thường, mẹ Thời Viễn còn khách sáo tỏ ý nếu Hà Linh Tố tạm thời chưa tìm được chỗ làm khác thì có thể ở đây thêm mấy ngày nữa.
Thời Viễn thấy tình hình như thế không nói thêm nữa, sau đó liền nổ máy nhường đường cho hai mẹ con.
Vệ Tử lấy điện thoại ra gọi cho taxi, trong lúc chờ xe đến, Hà Linh Tố nói với cô: “Thực ra con không nên trách cậu ấy, việc mẹ cậu ấy làm không liên quan gì đến cậu ấy cả”.
Vệ Tử cúi đầu xuống: “Con có trách anh ấy đâu”. Có tư cách gì để trách chứ? Thời Viễn cũng không có lỗi gì với hai mẹ con họ.
Hà Linh Tố thở dài một tiếng, không nói thêm nữa, Vệ Tử nhân cơ hội đó khuyên nhủ: “Mẹ à, hai mẹ con mình đường đột đến gặp chủ nhiệm Cát như thế này liệu có thích hợp không?”. Giờ này đã là ban đêm, mặc dù vừa lúc nãy gọi điện thoại ông ấy vẫn còn đang ở cơ quan, nhưng bây giờ không thể đảm bảo là ông ấy chưa về nhà.
“Có cái gì mà không thích hợp? Hôm nay không gặp được ông ta thì ngày mai đi làm gặp! Nếu không được, mẹ sẽ ngủ lại ở một nhà nghỉ gần chỗ cơ quan của con!”
Hà Linh Tố nổi cáu, cơn giận dữ bất chợt trào dâng.
“Không cần đâu ạ, giường của con nằm chật một chút cũng đủ chỗ cho hai mẹ con.” Vệ Tử thấy việc khuyên nhủ mẹ không hiệu quả nên không dám nói tiếp chọc giận mẹ cô nữa.
Đợi một lúc lâu taxi mới đến, hai mẹ con mở cửa xe định lên thì một cánh tay thon dài từ phía sau hai người chặn ngang lại, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ đóng cửa xe, đồng thời đưa cho tài xế một tờ tiền, lễ phép nói: “Xin lỗi bác tài xế, đã làm lỡ một chuyến xe của bác, giờ chúng tôi không cần dùng đến xe”.
Tờ tiền kia trả tiền xe còn thừa, người tài xế đương nhiên không có gì trách móc cả, sau khi kiểm tra xem đồng tiền đó có phải thật không, ông ta liền nâng cửa xe lên chuẩn bị rời đi.
Hà Linh Tố nóng nảy: “Cậu làm vậy là ý gì?” Thời Viễn vốn điềm đạm lễ độ, chưa bao giờ làm một việc thô lỗ như thế.
Thời Viễn vội vàng nhận lỗi: “Xin lỗi cô Hà, vừa nãy cháu hơi nóng vội, chỉ có điều muộn thế này rồi mà cô và Vệ Tử bắt xe đi thật không an toàn, hay là để cháu đưa hai người đi”.
Thấy xe taxi đã đi xa, quay sang nhìn con gái ở bên cạnh, Hà Linh Tố thở dài: “Vậy làm phiền cháu rồi”.
Sau khi đến nơi, Hà Linh Tố kéo Vệ Tử xuống xe, nói với Thời Viễn: “Đêm nay cô không về bệnh viện, hôm khác cảm ơn cháu vậy, nhân tiện thu dọn đồ đạc luôn”. Hẳn là Thời Viễn quay về gặp Đồng Hạ nên đã biết chuyện mình bị sa thải.
Trên đường lái xe đưa hai mẹ con Vệ Tử đi, Thời Viễn cứ im lặng mãi, đến lúc này mới lên tiếng: “Cô Hà ạ, cháu rất xin lỗi về quyết định của mẹ cháu. Chẳng qua bệnh viện là do mẹ cháu lập ra, cho nên cháu không tiện can thiệp vào chuyện này, cô có thể cố gắng duy trì thêm một thời gian nữa, cháu nhất định sẽ tìm một công việc ở bệnh viện khác tốt hơn cho cô”. Lời nói này tuy nói với Hà Linh Tố, nhưng mắt của Thời Viễn lại nhìn về phía cả hai mẹ con.
Hà Linh Tố mỉm cười: “Ý tốt của cháu cô xin nhận, thực ra làm việc cùng nhau trong một thời gian dài như thế, cô có thể cảm nhận được viện trưởng Đồng là một người lý trí và rất có năng lực, bà ấy làm như thế nhất định có lý do, còn về cô, cháu không cần lo lắng, người có trình độ khả năng không sợ không có cơm để ăn”.
“Hai người hôm nay đến đây là... Hôm nay là cuối tuần.” Nhìn cảnh vật xung quanh, dường như cách chỗ Vệ Tử làm không xa.
Vệ Tử đang định trả lời Thời Viễn thì bị Hà Linh Tố nháy mắt ra hiệu không nói, rồi bà tiếp tục cười: “Vừa nãy cô mới được biết một người bạn học cũ của cô là cấp trên của Vệ Tử, cho nên trước khi chú ấy đi công tác, cô muốn qua nhà gặp mặt một chút, tiện thể nhờ chú ấy quan tâm đến Vệ Tử”.
Thời Viễn nhìn về phía Vệ Tử, trước cái nhìn chăm chú của mẹ, Vệ Tử liền gật đầu nói: “Anh về trước đi, không thì viện trưởng Đồng sẽ sốt ruột”. Trực giác mách bảo cô là Đồng Hạ không thích Thời Viễn tiếp xúc nhiều với mình.
Không chờ Thời Viễn trả lời, tiếng chuông điện thoại của anh lại vang lên. Trên đường đi, điện thoại của anh không ngừng đổ chuông, mỗi lần liếc nhìn số điện thoại gọi đến xong, anh lại mặc kệ, lần này thấy Thời Viễn chau mày lấy điện thoại ra, Hà Linh Tố vội vàng từ biệt: “Cháu cứ giải quyết công việc của cháu đi, lúc khác liên lạc nhé!”.
Hai mẹ con tiến đến dưới chân của tòa nhà làm việc, Hà Linh Tố nghiêm giọng nói với Vệ Tử: “Hãy gọi điện thoại cho chủ nhiệm gì đó của con, hỏi ông ấy có sẵn lòng hạ cố xuống đây gặp mẹ, hay là để mẹ lên trên đấy tìm!”.
Bị mẹ thúc giục, Vệ Tử liền bấm số điện thoại phòng làm việc của Cát Minh Thăng, sau khi đổ mấy hồi chuông thì có người nhấc máy, Vệ Tử hơi căng thẳng, nghe thấy tiếng ở đầu dây bên kia đúng là giọng nói của Cát Minh Thăng, tim đập thình thịch lại càng khiến cô cuống hơn. Sau khi gọi được một tiếng “chủ nhiệm Cát”, đang không biết nói thế nào thì điện thoại đột nhiên bị Hà Linh Tố ở bên cạnh giật lấy.
“Chào anh, anh là lãnh đạo của cháu Vệ Tử đúng không ạ? Tôi là mẹ của cháu, tôi nghe nói từ ngày mai anh sẽ tạm thời đình chỉ công tác cháu Vệ Tử, người làm mẹ như tôi có một số điểm thắc mắc, mong được trực tiếp gặp anh để hiểu rõ hơn.”
...
“Đúng vậy, Vệ Tử đã kể sơ qua với tôi về sự việc hôm đó, nhưng tôi không nghĩ rằng cháu có lỗi gì, tại sao lại bị nghỉ việc? Trong điện thoại nói không rõ được, anh xem anh xuống đây nói chuyện một chút, hay là nói với bảo vệ cho tôi lên gặp anh?” Chủ nhiệm Cát sau khi biết được thân phận của Hà Linh Tố không khỏi thấy ngạc nhiên, để mẹ Vệ Tử tìm hiểu sự việc qua con gái mình, nói mới hay chứ! Nếu con gái đã hiểu rõ chuyện rồi, bà ta còn đến đây làm gì?!
Sau một lúc bối rối, Cát Minh Thăng lúc này đã trấn tĩnh lại, sau khi im lặng một lát mới nói: “Gặp trực tiếp giải thích cho rõ ràng cũng tốt, ở đây tôi còn một số việc cần giải quyết, hai người đến quán cà phê đối diện tòa nhà này chờ tôi, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến”.
Nửa tiếng sau, tại một gian phòng khá kín đáo của quán cà phê, Cát Minh Thăng đẩy cửa đi vào, Hà Linh Tố đã chuẩn bị rất nhiều lời lẽ để nói, song sau khi nhìn thấy người vừa đẩy cửa bước vào kia, bà liền sững lại.