Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại Thần chợt nhận ra một điều đó là bạn Lưu Ngân Hà vốn dĩ sống trong biệt thự ngoại ô chính là người đang được Xuân An kia để ý nhiều nhất. Không phải hắn ta muốn thừa lúc anh điều động toàn quân đi để bắt người đấy chứ?
Bình thường gia đình họ Lưu cũng không được anh quan tâm để ý quá nhiều. Chỉ là trợ cấp tiền bạc, thuê bác sĩ, lại để quanh đó vài người bảo vệ.. Nếu Xuân An thực sự ngắm đến bọn họ thì âm thầm mà làm là đủ rồi, không cần rùm beng đánh động tới mức này chứ?
Hay.. Thực lực của anh đến đâu hắn chưa dò ra nên không dám dùng chiêu thức ngoài sáng để đấu. Hạ ám chiêu này để anh xuất toàn lực cho hắn xem?
Nếu như vậy thật.. Khốn khiếp!
Đại Thần ở lâu với Tịnh Nhi nhất định đã bị lây sự khôn ngoan có đàotạocủa bạn ấy rồi!
Anh bừng tỉnh mộng kịp thời, đột ngột nhìn thấu toàn bộ tâm kế của Xuân An. Vứt bỏ toàn bộ giấy tờ, cũng không thèm liên lạc với Xuân An nữa, tự mình lao xuống bãi để xe đánh ra đến bến tàu B.
"Đưa giúp tôi vài người đến biệt thự G!" Đại Thần nhấc máy gọi cho vài thủ hạ thân tín "Xem xem gia đình Lưu Khải còn ở đó không. Nếu còn nhất định phải bảo vệ họ thật tốt giúp tôi!"
"Boss, sao anh lại ra ngoài một mình?" Đầu dây bên kia vang vọng âm thanh lo lắng đầy bất mãn "Anh định đi đâu? Gặp Xuân An nham hiểm kia một mình sao? Alo? Alo..."
*
Ngân Hà ngồi trong xe lòng nóng như lửa đốt, cô bối rối cắn nhẹ môi dưới, nhìn ra khung cảnh đang chạy dọc bên ngoài. Người lái xe giống như nhận ra được sự bồn chồn của cô, anh ta đưa tay bật radio trên xe lên, lập tức tiếng nhạc nhè nhẹ vang vọng khắp không gian. Âm thanh ầm ì của động cơ xe nhanh chóng bị đuổi khỏi địa bàn của nhạc trữ tình. Sự dịu dàng này vô ý đánh động tâm hồn vốn đang nhạt cảm của Ngân Hà. Cô cảm kích nhìn sang phía lái xe, cảm ơn một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
Anh ta gật đầu coi như câu trả lời, sau đó bật nấc cửa, lập tức khoảng trống giữa hai người xuất hiện một lỗ hổng, Ngân Hà có thể từ nơi này mà nhìn ra phía sau, chỗ bố cô đang yên lặng nằm.
Vài vị hộ sĩ, y tá cao lớn cùng nhau ngồi song song hai bên ông ấy. Ai nấy đều yên lặng, đôi mắt sắc bén một chút cũng không hề suy chuyển khi bị Ngân Hà bất ngờ quay lại nhìn.
Bọn họ giống như một đội quân với kỉ luật thép, tinh thần vững vàng, sẵn sàng đối đầu trước mọi hoàn cảnh.. Chứ không phải những hộ sĩ, y tá làm công việc cứu người nhẹ nhàng.
Không hiểu sao trong đầu Ngân Hà nứt ra đủ loại suy nghĩ, cô chậm rãi quan sát một lượt bọn họ, sau đó lén lút nhìn về phía người lái xe đội mũ lụp xụp che kín nửa mặt. Người này cao lớn tráng kiện, mái tóc hung hung với làn da màu hơi tối, khóe môi cao ngạo nhếch lên cao..
Khuôn mặt này.. quen.. Sao lại quen như vậy?
"Cạnh"một tiếng thật lớn, Ngân Hà gần như bay ra khỏi chỗ của mình. Cô được một bàn tay lớn giữ lấy, người lái xe vì tung người lên đỡ lấy cô, động tác khó làm chiếc mũ vốn đang che nửa khuôn mặt cũng bị bung ra. Lập tức toàn bộ khuôn mặt của aiđóhiển lộ trước mặt cô..
Đúng lúc này bài nhạc trữ tình pha rock, pha pop, pha n thứ đột ngột vang vọng một câu thoại mà đảm bảo cả đời cô cũng không bao giờ quên: Mông lung như mộttròđùa.. Mônglungnhưmột trò đùa..
"Em có vẻ ngạc nhiên nhỉ.." Mái tóc hung khẽ bay, đôi mắt sáng hẹp dài như mắt Ưng đầy uy áp "..Không nghĩ tới tôi sẽ đến tận đây đón em sao?"
"Xuân.. Xuân An?" Lưu Ngân Hà dĩ nhiên không nghĩ tới.. Người đàn ông này, kẻ thù của cả nhà cô.. Anh ta rốt cuộc trêu đùa cô chưa đủ hay sao?
"Ngân Hà, đừng nghĩ dễ dàng rời khỏi tôi!" Xuân An mỉm cười, đôi tay thoát hẳn khỏi vô lăng, dần dần đưa lên đôi má thanh xuân xinh đẹp của Ngân Hà, ép cô vào khuôn khổ với một nụ hôn cường liệt đầy bá đạo.
Cô gái nào đó vốn đang ngạc nhiên không thể ngờ nổi lại bị nụ hôn của một con cáo già đánh chìm. Cô hoàn toàn không để ý tới, thì ra tiếng ồn mạnh mẽ ấy phát ra chính là do Xuân An lái thẳng xe cứu thương lên máy bay riêng của mình. Cũng không hề biết anh hôn cô không phải vì không thể cưỡng lại vẻ đẹp của người thương.. mà chính là để khiến cô phân tâm, không nhận thức được sự ầm ĩ của máy bay đang cất cánh..
Năm phút trôi qua.. Khi chúng ta đang ở trên bầu trời xanh thẳm bay đến vùng đất phía bên kia Trái Đất. Lưu Ngân Hà, em sẽ không còn lấy một nửa cơ hội để thoát khỏi tay tôi!
*
Quả nhiên đúng như Đại Thần dự đoán, dinh thự của anh đã hoàn toàn vắng lặng, một người tỉnh táo cũng không còn đủ!
Nghe nói bố Ngân Hà vì bệnh chuyển nặng mà phải đến bệnh viện làm phẫu thuật, sau đó mẹ cô cũng được bác sĩ riêng đưa ra ngoài. Vệ sĩ vốn không định đi theo nhưng không ngờ ngay khi bọn họ vừa lên xe tất cả đã bị người bao vây, chặn đánh tới mức không kịp phản pháo!
Không thể trách người của boss Thần thiếu chuyên nghiệp, chỉ là nếu ở trong an nhàn quá lâu tự dưng người ta sẽ quên đi sự cảnh giác. Với những người đáng tin cậy như y bác sĩ thì tính cảnh giác gì đó càng chỉ là đồ bỏ đi!
Cho người theo dõi tung tích của gia đình họ Lưu đến sân bay tư nhân X thì hoàn toàn mất dấu. Đại Thần e ngại cho rằng Xuân An đã rút quân hoàn toàn rồi, có vẻ mục đích lần này của hắn ta đã hoàn thành, trở về là điều cần thiết. Hổ xuống đồng bằng chó nhà khinh, một kẻ chuyên dùng ám tiễn như vậy vạn người thù ghét, ở lâu nơi đất khách quê người không lo lắng mới là chuyện lạ!
Vậy.. Rốt cuộc hắn bắt Tịnh Nhi nhà anh chỉ với mục đích thăm dò anh thôi? Thăm dò không hề khôn khéo như vậy người thông minh như Xuân An sẽ làm? Hay hắn muốn cảnh cáo anh? Cảnh cáo vì lí do gì mới được chứ?
Bỏ qua một bên đi!
Lưu Ngân Hà.. Lần này tôi không thể bảo vệ tốt cho cô. Nhưng xem ra Xuân An đó cũng không phải vô tình với cô gái này, và ít nhất Đại Thần hi vọng.. Tổng giám đốc MM sẽ không ra tay với bà bầu!
*
Tiêu Dương và nhóm người của mình nhanh chóng đột nhập được vào bến tàu B. Sự canh gác chẳng có gì cẩn mật này thực sự làm anh nghi ngờ, lẽ nào đây chính là việc do một trong những lão đại lớn nhất thế giới nhúng tay vào làm ra?
Trò của trẻ con lên ba mới đúng!
Thế nhưng bến tàu này thật sự rất rộng, rộng đến mức làm người ta bất ngờ. Anh đành phải chia người của mình ra thành những nhóm nhỏ cùng nhau làm việc, nếu như nghe thấy hiệu lệnh lập tức sẽ theo tọa độ mà tập họp. Tất cả nhanh như chớp tản ra, ai ấy đều mang trên mặt vẻ vô cảm như đây chỉ là chuyện vô cùng bình thường. Mạng của hai người chứ hai mươi người họ cũng đã từng giết, đừng nói những kẻ mà họ mạo hiểm sức cứu ra hôm nay còn chẳng liên quan gì đến họ cả!
Người duy nhất bộc lộ sự lo lắng của mình chính là một ông già đã ngoài 50.. Khuôn mặt đầy nét cố gắng và nhẫn nhịn, nhưng đáy lòng luôn có lửa đốt. Cha con tâm linh tương thông, ông cứ có cảm giác con gái mình nhất định không xong rồi..
Không xong..
*
Sau khi sửa mặt giúp Angle xong xuôi, Trợ Lí tiếp tục làm việc cùng Tịnh Nhi. Nhưng đúng là hôm nay mẹ kế vui tính, vô tình buff cho Nhi bàn tay vàng nên không cần sửa mặt nữa. Trợ Lí nhin qua đồng hồ một chút, lại cho người ra ngoài do thám xung quanh thì tuyệt nhiên không thấy một mống nào của đại boss MM nữa. Cô vốn thông minh nên lập tức nhận định được chuyện này có ý nghĩa gì.. Xuân An đó định chạy, đổ mọi tội lỗi cho cô gánh vác!
Khốn khiếp!
Không chống được với Thần nhà bà nên định giở quẻ đòi chết cả đôi sao?
Cô lệnh cho mấy kẻ đi cùng kéo lê Tịnh Nhi và Angle ra ngoài. Quần áo dù dày đến mấy đi nữa mà ma xát mức độ cao với nền xi măng cũng sẽ bị rách hỏng, chứ đừng nói gì đến những thứ mỏng manh tựa tơ lụa. Hai bộ váy dạ hội của Tịnh Nhi và Angle nhanh chóng bị nền xi măng thô nhám mài mỏng, mài tới mức rách toạc. Sau khi lớp bảo vệ mất đi rồi, da thịt bên trong lập tức được hôn đất với cường độ kinh hồn! Tịnh Nhi bị mài thịt đau xót đến mức chảy nước mắt giàn giụa nhưng không cách nào chống cự được dây trói và sức kéo của những người đàn ông lực lưỡng. Bên cạnh cô, Angle giống như không còn cảm nhận được đau đớn, bàn tay với những móng tay gãy nát bám chặt vào tay cô, xúc cảm ấm nóng do máu tươi vun đúc làm cô càng hoảng loạn hơn nữa.
Bọn họ muốn làm gì?
Hành hạ bọn cô đến chết sao?
Trước đây Tịnh Nhi đã từng xem phim rồi, hành động kéo lê người này chính là một trong những cực hình tàn nhẫn của thời phong kiến. Nhưng cho phép cô góp ý mang tính xây dựng tí, chứ muốn kéo hai người đến chết tốt nhất là dùng xe đạp, xe máy hoặc sang hơn là ô tô.. Còn dùng sức người thì.. thôi đi! Chắc tháo khớp tay bọn này cũng éo thể chết!
Nhưng nói chung là dự đoán của Nhi ngu lờ đâu có bao giờ đúng, đám người này đích xác là không hề muốn kéo chết cô, chỉ là thích cho cô hưởng thụ chút sung sướng trước khi lĩnh án tử mà thôi!
"Buộc đá vào chân chúng nó đi! Chọn hòn nào nặng một chút!" Trợ Lí xõa tung mái tóc, cũng xé rách một phần quần áo. Cô đứng bên rìa cảng, nheo mắt nhìn sóng nước đen ngòm phía dưới. Thật đẹp, biển đêm âm u giống hệt một con quái vật, và hôm nay con quái vật ấy sẽ đồng lõa cùng cô, giúp cô triệt tiêu những kẻ đáng ghét nhất! "Các anh đi trước đi, hai người ở lại giúp tôi là được rồi!"
"Mấy người định làm gì?" Tịnh Nhi nhịn đau mông mà hỏi, cũng may cô đã mua bảo hiểm mông rồi đấy, sau vụ này nhất định đòi đền bù! "Mau dừng lại, Angle nói gì đi! Lúc cần sao cô im re vậy hả?"
"Bịt luôn miệng chúng lại, tiễn chúng lên đường cho nhanh!"
"..." Ối giời đất ơi.. Thần mau cứu mạng!!!
"Đã biết.." Mấy kẻ này nhìn nhau, sau đó dè dặt "Còn.. Tiền.."
"Tôi đã gửi vào thẻ rồi, sau này không có chuyện cũng không cần tìm tôi.." Trợ Lí cười lạnh "Các người nên biết Đại Thần là người như thế nào!"
"Hiểu.. Hiểu rồi!"
"Buộc xong chưa?" Trợ lí thiếu kiên nhẫn hừ lạnh, mấy kẻ bên này nhanh chóng gật đầu. Bọn họ cũng không muốn ở lại nữa, người phụ nữ này quá kinh khủng, làm ra những hành động tra tấn dã man như vậy mà mặt không đổi sắc. Vậy mới biết hận thù của phụ nữ đáng sợ ra sao. Thế nhưng họ đã nhận tiền của cô ta rồi, còn có con dao danh tiếng của Đại boss kề cổ, nửa lời cũng không dám ho ra đâu!
"Được rồi, ném chúng xuống biển rồi cút đi!"
Trợ Lí đã loáng thoáng nghe thấy bên kia có tiếng người. Thời gian hạn định 2h mới trôi qua chưa quá nửa mà người của Thần đã tìm được đến nơi này rồi là sao? Như thể trên người Tịnh Nhi này có gắn bộ phận định vị không bằng ý.. Nhưng điện thoại của cô ta cô đã ném đi rồi cơ mà, muốn định vị cũng đâu còn cách nào khác?
Hừ, nói chung là do Thần nhà cô tài giỏi thôi! Được, giờ này cũng không thể ào một tiếng ném chúng xuống, đành phải đãi ngộ nhẹ nhàng vậy!
Trợ Lí ra hiệu cho hai người còn lại nhẹ tay kéo hòn đá lớn kia thả xuống dòng nước đen đúa trước, sau đó dùng tốc độ chớp nhoáng mà đẩy hai người bị trói theo.
Vâng, và theo đúng nguyên lí của phim hành động đầy kịch tính, đúng lúc thân thể Tịnh Nhi và Angle chạm vào dòng nước lạnh băng, đèn pha của ô tô nam chính lập tức chiếu tới..
"Thần, boss Thần, chúng tôi ở bên này!!" Trợ Lí ngã nửa thân mình xuống nước, nhanh chóng kêu lớn. Người ở trên chiếc xe ô tô kia dường như nghe thấy tín hiệu này, lập tức phóng xe đi tới. Những vệ sĩ còn ở lại kia nghe thấy tên Đại Thần không ai bảo ai cùng nhau bỏ chạy!
Đúng rồi, chạy đi mới tốt, như thế mới tiện cho cô diễn kịch!
"Bên này!" Giọng nam trầm sắc lạnh vang vọng, không hiểu sao âm thanh này lại khiến Trợ Lí bất an "Mau tóm lấy bọn chúng!"
"Cứu người lên!" Đại Thần lo lắng mở cửa xe, nhanh chóng điều động "Trợ Lí, cô ở đây còn hai người kia ở đâu?"
"Chúng.. Khụ khụ.. " Trợ Lí được người kéo lên từ dòng nước lạnh, yếu đuối nhìn qua "Tôi cũng không rõ.. Chúng nhốt tôi ở một căn phòng ẩm thấp, khi nãy tôi cố gắng trốn ra bị bắt lại nên mới bị ném xuống nước.. Khụ, đúng lúc anh đi qua.."
"Vậy sao?" Đại Thần lạnh giọng, còn nơi nào ở bến tàu anh chưa kiếm chứ? Định vị chỉ rõ chỉ chính là chỗ này kia mà.. Chẩng lẽ Xuân An đó biết hệ thống chip anh gắn ở nhẫn nên cố ý ném nó đến đây cho anh tìm?
Không thể nào.. Hắn đã rời đi rồi, mục đích của hắn đã đạt được..
"Nói xem, người ở nơi nào?"
"Tôi.. Chúng tôi.." Câu hỏi này hiển nhiên là hướng về phía mấy tên vệ sĩ Tiêu Dương vừa đánh bắt được rồi. Đôi mắt nâu sáng đầy những tia nhìn uy áp, nếu không nói nhất định bọn họ sẽ thảm, còn nếu nói.. Thì sẽ thảm hơn gấp mười!
Chính bọn họ là người ra tay với phu nhân của boss Đại..
"Chúng tôi không biết gì hết.."
"Không cần hỏi!" Tiêu Dương phẩy tay ra lệnh cho đàn em lột đồ nhảy sông "Tôi biết bọn họ đang ở đâu!"
"Cái gì?"
"Nhìn dấu vết kéo lê này đi!" Tiêu Dương chỉ xuống đường mòn phía dưới, quả nhiên có một dấu tích rất dài. Phạm lỗi rồi! Trời ơi, một lỗi cỏn con như vậy cũng có thể phạm được? Đây không phải phong cách hoàn mỹ của Trợ Lí cô! "Nếu không mau là vợ cậu chôn thây ngoài biển đấy!"
Không cần nói đến lời thứ hai, cả Đại boss và cựu trùm ma túy khu A đều đồng loạt nhảy xuống dòng nước đen thẫm. Cả hai người điên cuồng dùng điện thoại chống nước thế hệ mới của mình bật flash soi trong đêm. Cũng may vì mang thân phận nữ chính có vầng hào quang vạn trượng lại thêm khúc nói chuyện phía trên tuy độc giả đọc rất lâu nhưng tác giả lại mặc định là nó chưa quá chục giây nên hai người cùng rất nhanh đã được cứu lên.
Tất nhiên cục đá lớn cùng một đoạn dây thừng sẽ bị người ta cắt lại dưới đáy nước sâu, không ai điên tình mà ôm lên theo hết..
"Chuyện ở chỗ này cậu giúp tôi giải quyết!" Đại Thần ôm lấy Tịnh Nhi, để mặc bố già ôm Angle thân tàn ma dại mà rớt nước mắt. Hai người nhanh chóng làm sơ cứu, mãi tới khi cả Tịnh Nhi và Angle ho ra mới thôi.
Chậm rãi sờ dưới cánh mũi nhỏ tinh xảo, hơi thở đã đều đặn hơn rất nhiều "Chúng tôi đến bệnh viện trước, Angle còn bị thương trên mặt!"
"Cậu giúp tôi đưa con gái đi!" Bố già nóng mặt lau sạch nước mắt cùng nước biển còn lưu lại trên mặt. Angle vốn yêu nhất gương mặt xinh đẹp tựa thiên thần này, rốt cuộc là kẻ nào đã nhẫn tâm xuống tay phá nát cánh hoa của ông? "Tôi chưa thể rời khỏi nơi này được!"
"Các cậu theo Thần đi đi!" Tiêu Dương gật đầu nói cùng mấy thuộc hạ thân tín bên cạnh. Mặc dù lúc này có vẻ mọi chuyện đã xong đâu vào đấy nhưng cẩn thận vẫn hơn. Nhỡ đâu tên boss MM đó mà dửng mỡ quay lại thì Thần đơn độc cùng hai bệnh nhân nhất định sẽ thảm! "Còn bây giờ.. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết tàn dư!"
"Tôi.. Tôi cũng phải trở về thay quần áo!" Trợ Lí bối rối nhìn mình ướt từ trên xuống dưới, luống cuống muốn đi theo xe của boss. Ai ngờ vừa bước được hai bước, tay đã bị người ta xiết lấy "Anh.. Anh muốn làm gì?"
"Aii~" Tiêu Dương thở dài "Lâu nay không thấy cô bên cạnh Đại Thần, tôi còn tưởng cậu ta sa thải cô rồi cơ. Đúng là ngu ngốc, nuôi ong tay áo!"
"Anh.. Anh nói vậy là ý gì?"
"Thần IQ cao nhưng EQ rất thấp, khả năng nhìn người trên thương trường của cậu ta tốt, nhưng trong đời sống thường nhật lại quá kém!" Tiêu Dương tốt bụng giải thích, phía bên kia cựu trùm ma túy khu A đã bắt đầu dùng vài phương thức hành hạ, ép buộc đám thủ hạ của Trợ Lí khai ra "Vì cô đi theo cậu ta mấy năm nên luôn tin tưởng cô hết lòng.. Nào ngờ kẻ phá hoại mình lại chính là người thân cận với mình nhất!"
"Tôi không có.. Tôi phải trở về!"
"Không có?" Tiêu Dương cười khẩy, chiều cao 2m cùng cái xiết tay đầy áp bức "Cậu ta không điều tra không có nghĩa là tôi không được nhúng tay vào! Tụ tập đánh Tịnh Nhi ở hội sách, ăn trộm điện thoại, thuê người rạch dao vào người Tịnh Nhi.. Tất cả những chuyện này đều do cô làm!"
"Tôi.."
"Câm miệng!" Cựu trùm ma túy khu A phẫn uất quát lớn "Khuôn mặt con gái tao trở nên như vậy công lớn là thuộc về mày đúng không?"
"Không.. Không.."
"Ông muốn giải quyết thế nào?"
"Nó làm gì, trả cho nó y nguyên như thế!"
"..."