Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tịnh Nhi sâu sắc hiểu được cảm giác của phụ nữ sống trong xã hội phong kiến trước kia. Tất cả bọn họ đều là một đám người đáng thương hết sức..
Cứ nhìn thế cờ tam giác trên bàn ăn bây giờ của cô - Đại Thần và Ngân Hà thì biết rõ.
Đại Thần chính là hiện thân của ông chồng đa thê, đã thế còn không tim không phổi, IQ, EQ đều thấp đến kinh người.
Ngân Hà nghiễm nhiên được thủ vai đại phu nhân trong truyền thuyết- lúc có chồng thì hiền lương thục đức, ngọt ngào dễ bảo, còn không thì chính là một tay che cả bầu trời, muốn bao nhiêu ghê gớm liền có bấy nhiêu!
Tịnh Nhi vinh dự được diễn chung với hai diễn viên gạo cội, cô còn sung sướng được thủ vai hạnh phích nhất: vợ bé vừa được cưới về!
Trên bàn ăn đầy sóng gió, Đại Thần ra sức tiếp đồ ăn cho vợ bé, cô nàng vừa ngại ngùng với chồng lại vừa sợ hãi uy quyền của đại phu nhân nên không dám manh động quá nhiều. Thấy cô ăn ít, phu quân Đại Thần lại càng gắp ác!
Phu nhân Ngân Hà ngoài mặt vui vẻ gắp đồ ăn hết cho chồng lại cho cô vợ bé. Vì sợ chồng chê mình nhỏ nhen nên đành nuốt hận vào trong, chỉ khi nào chồng sơ sẩy mới ném cho Tịnh Nhi một cái lườm thân ái.
Khỏi phải nói, cái thi thoảng mới lườm này cũng đủ làm Tịnh Nhi rén tận óc, trong lòng không ngừng phỉ nhổ bản thân. Ngày xưa sao mình có thể giỏi đến thế chứ? Hội tụ cho nữ phụ của mình đầy đủ những phẩm chất xấu xa gian trá, để bây giờ có dịp tiếp xúc với họ thì phải sợ run người!
Ngân Hà này không chỉ có tâm kế, còn đủ tài chính, đủ nhẫn nhịn.. Chỉ một khắc là có thể làm cô sống dở chết dở liền!
Mục đích của cô là sống và làm một tiểu thuyết gia có tiếng, cô không thể để người khác hủy hoại ước mơ đó được!
Ấy, nói đến tiểu thuyết gia có tiếng.. Hình như hôm nay cô đã quên mất chuyện gì thì phải?
Chuyện gì ta?
Vậy là cơm vẫn được ăn, người vẫn cứ lườm và Tịnh Nhi vẫn mãi nghĩ linh tinh.. Cuối cùng, mọi chuyện chỉ kết thúc khi Đại Thần nói gì đó với Ngân Hà và cô nàng ngoan ngoãn trở về nhà. Tất nhiên lúc cô nàng đi khỏi cửa vẫn không quên ném cho cô cái nhìn cảnh cáo nóng rẫy.. Ngân Hà đại boss ghi hận với cô rồi, có điều đó cũng không phải việc cô có thể quản được.
*
Sau khi dọn dẹp toàn bộ đống hổ lốn trong phòng bếp, Đại Thần còn muốn dọn luôn cả đám bóng bay và hoa hồng ngoài phòng khách. Nhưng hình như do cô ốm mệt quá đáng thương nên anh ta đành hoãn việc đó lại. Tịnh Nhi sau khi đánh vật với một lũ thuốc liền nằm bò trên bàn ngoài phòng khách nhà Đại Thần mà ngắm hoa hồng.
Hồng đỏ rực rỡ, bông nào bông nấy thật lớn, thật đẹp, còn tỏa hương dịu dàng nữa chứ.. Sao từ trước đến giờ cô không thấy được vẻ đẹp của loại hoa này nhỉ? Bây giờ một mình lưu lạc, bình ổn ở đây mới yên tĩnh mà ngắm nhìn được nó.
“Thích hoa Hồng sao?” Đại Thần giúp cô pha một cốc trà nóng, anh ta đặt lên bàn rồi cũng ngồi xuống đối diện, chậm rãi bật ti vi.
“Cũng đẹp..” Cô uể oải quan sát, sau đó cũng ngồi thẳng người dậy cho ra dáng con nhà gia giáo. Ai ngờ vừa xoay chân đã đá phải một hộp quà gì đó dưới chân. Tịnh Nhi tò mò nhấc nó lên, đưa mắt hỏi ý kiến chủ gia đình, được Đại Thần đồng ý mới quyết định mở nắp!Thế nhưng.. Không mở thì không sao, mở một phát làm người ta lập tức đỏ mắt!
Bên trong hộp nhỏ được lót nhung đỏ rực, sang chảnh cực kì. Thứ đồ đặt tinh tế trong đó có kích thước nhỏ xíu, lớp ren mỏng màu đen đối lập hẳn với sắc đỏ của nhung càng làm người ta nóng mắt. Vâng, thứ đó không phải cái gì khác: chính là một bộ nội y dành cho nữ!
Tịnh Nhi sợ hãi nhấc nó lên, mỏng như cánh ve thế này, đã vậy còn bé tí thì che được cái gì hả trời?
Chẳng lẽ.. Đây chính là đồ lót tình thú trong truyền thuyết???
Sau một đơ ra vì những suy đoán của mình, Tịnh Nhi mới sực nhớ ra trong phòng này không chỉ có mình cô mà còn một người đàn ông khác. Vậy là tay nhanh hơn não, lập tức đem nó giấu nhẹm ra phía sau!
Lúc này cô mới len lén quan sát sắc mặt đại Boss, anh ta đang xem ti vi một cách chăm chú, chẳng có vẻ gì là để tâm hay tò mò đến cái hộp cô vừa mở ra cả. Tịnh Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, như vậy mới tốt, nếu anh ta mà nhìn thấy thứ này thì đảm bảo ngại chết cô rồi!
Nhưng ti vi chỉ là chương trình quảng cáo, có cái khỉ gì đâu mà bạn Thần xem kĩ vậy ta? Chẳng lẽ bạn Thần lại thích quảng cáo giống mấy đứa nhóc? Còn nữa.. Sao má bạn ấy lại hồng hồng thế kia ta? Lẽ nào bị lây ốm của cô rồi??
“Hôm nay.. Sinh nhật anh sao hả?” Cô liếc qua dòng chữ trên nắp hộp, dùng toàn bộ nơ ron thần kinh mà xâu chuỗi các sự việc lại với nhau. Có lẽ bạn Ngân Hà vì muốn lấy lòng Đại Thần mà tổ chức bữa tiệc này, thế nhưng tại sao trong hộp lại là đồ lót ren tình thú vậy ta?
“Có vấn đề gì sao?” Đại Thần hắng giọng, không thèm nhìn cô lấy nửa cái mà lạnh lùng đáp lời.
“Không có, chỉ hơi thắc mắc..” Cô lắc đầu xác nhận, chả lẽ bạn Đại Thần thích đồ này nên Ngân Hà mới tặng cho anh ta mặc?
Ô Nô!
Không thể ngu học và mất hình tượng như thế được!
Nếu vậy cũng chỉ còn một kiểu.. Gì nhỉ? Tôi ghét nhất ăn cơm trước kẻng, nhưng nếu là anh tôi nhất định sẽ mua một bộ nội y thật đẹp mắt..
Là Ngân Hà định đóng gói cô ta rồi đem mình làm món quà hấp dẫn nhất giành cho Đại Thần? Phải rồi! Nhất định là như vậy!!
Bảo sao khi nãy ánh mắt cô nàng nhìn cô lại mang nhiều hàm ý như thế. Kế hoạch đã làm được quá nửa còn thất bại, ai là người không tức giận chứ?
“Chuyện gì?”
“Không..”
“Nếu cô không có thì để tôi!” Anh ta đưa tay tắt ti vi, lãnh đạm liếc qua cô “Vấn đề này tôi nghĩ chúng ta nên nói cho rõ!”
“Là chuyện gì?” Tịnh Nhi nuốt nước bọt, sao tự dưng hình sự vậy trời?
“Hiện tại tôi vô cùng không yên tâm về cô!” Anh ta nói thẳng, không yên tâm, ý Đại Thần là về chuyện cô biết bí mật ngu ngốc của anh ta ấy hả? “Chính vì vậy, tôi hi vọng cô sẽ ở một nơi dễ nhìn dễ thấy để tôi có thể quan sát đến khi yên tâm mới thôi..”
“Nói gì vậy? Tôi đây cũng không phải tù nhân của anh!” Cô đứng phắt dậy, gạt đi đề nghị dở hơi và đậm chất ngôn lù của bạn Thần. TMD, cái đề nghị này quen quen, hình như trước đây cô cũng viết cho bạn Đại Thần nói câu này với nữ chính Thanh Thúy thì phải?
Mẹ, như thế mà nữ chính cũng đồng ý ở cạnh anh ta được? Chắc chắn đầu óc nữ chính có vấn đề hoặc nếu không cũng là do cô ta muốn lợi dụng tiền bạc của nam chính!
“Cô Ái Nhi, chuyện này không phải cô không có lợi ích!” Anh ta nghiêm mặt, lãnh đạm đàm phán “Hiện tại cô không có nơi ở, khu Hắc Đạo cũng đã bị tôi mua và cải tạo lại rồi.. Nghề nghiệp cũng không có, đồ ăn cũng không.. Mùa đông này cô sẽ sống thế nào?”
“...” Khu Hắc Đạo là chỗ quái nào? Là khu ổ chuột ấy à?
Ơ.. Tên hay quá nhỉ? Thế là thế nào??
Chẳng lẽ cái từ “trùm hắc đạo” ấy là để nói Đại Thần là chủ của khu đất Hắc Đạo chứ chẳng phải ông trùm xã hội đen nào hết?
Cái này.. Chuyện này.. Ôi má, thế giới quan của tôi..
“Trong thời gian đó, tôi sẽ cung cấp nơi ở cho cô, cũng giúp cô tìm một việc làm.. “ Đại Thần quan sát diễn biến cảm xúc trên mặt Tịnh Nhi, vẻ mặt Tắc Kè đã trở lại rồi! “Thế nào?”
“Khỏi cần!” Tịnh Nhi nhếch môi, đừng có đùa, chị đây đã được nhà xuất bản hàng đầu liên hệ rồi, chuẩn bị có nhà có xe, việc quái gì phải ở đây làm nữ phụ chứ.
Nam chính! Anh cũng nên chuẩn bị đi, nữ chính Thanh Thúy nhà anh cũng sắp xuất hiện rồi!
Hừ, sớm biết anh ta không phải trùm mafia, cô đã lật mặt sớm cho khỏe!
“Điện thoại của tôi đâu?”
“Trên bàn!” Đại Thần nhíu mày, không quen lắm với sự chống đối của người khác. Anh âm thầm kiểm điểm lại điều kiện mình đưa ra: nơi ăn, chốn ở, còn có việc làm, có lương.. Quá đầy đủ với một người vô gia cư còn gì nữa?
Vậy mà tại sao cô ta vẫn không đồng ý?
Còn đỏi hỏi gì hơn nữa ư? Không được, thỏa thuận này đã thiệt thòi quá nhiều rồi, anh sẽ không nhân nhượng thêm đâu!
Bên kia Đại Thần vẫn đang day dứt thì bên này Tịnh Nhi đã đi từ cảm xúc này sang cảm xúc khác. N cuộc gọi và 1 tin nhắn duy nhất chỉ từ một số điện thoại.. Cô hơi tái mặt mở ra xem, đều là của biên tập viên từ nhà xuất bản SM!
Hôm.. nay..
Lúc đó cô còn.. đang ngủ..
Cuộc hẹn với biên tập viên..
Cô đã quên?
Tịnh Nhi đã quên béng mất nó!!
ỐI GIỜI ƠI! CÔ QUÊN!!!
QUÊN!!!
Chưa bao giờ Tịnh Nhi lại căm hận não cá vàng của mình như bây giờ, mở tin nhắn trong hộp thư ra, tim của cô càng đau như có dao cắt: Cô Tịnh Nhi, cô đã không coi trọng cuộc gặp này, vậy từ nay về sau chúng tôi sẽ không bao giờ liên hệ với cô nữa!
Không bao giờ! Là không bao giờ in nghiêng và viết đậm nữa cơ đấy! Trời ơi, thế là ước mở trở thành tiểu thuyết gia của cô vừa chớm nở đã bị vùi dập ngay sao?
Tịnh Nhi rưng rưng nước mắt, thê thảm nói: “Đại boss, đề nghị của anh có còn hiệu lực hay không?”
*Nhi não tàn comeback!!
Mà hình như truyện của mình ngày càng nhàm hay sao ấy, hi vọng các nàng không bỏ rơi mình, hãy góp ý cho mình để mình sửa đổi