Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Adam đưa Hoài An vào bệnh viện, chăm nom hơn một tuần. Bác sĩ và điều dưỡng đều nghĩ họ là vợ chồng nên dặn dò Adam rất kỹ về cách chăm trẻ nhỏ. Đôi mắt anh nhìn vào bé Minh, ánh mắt đầy âu yếm, yêu thương. Cả Minh cũng thế, tuy nó không biết gì về người cha của nó, về lý do nó ra đời nhưng mỗi khi người đàn ông có mái tóc vàng nâu sờ tay vào má nó, đáp lại, bàn tay bé xíu của nó liền nắm lấy ngón tay anh. Những hình ảnh đó, có ngu tới đâu còn hiểu ra Adam thương mẹ con Hoài An vô cùng, huống hồ Kaytlyn rất am hiểu tình trường. Có lẽ bởi thế, Kaytlyn không thích Hoài An như trước nữa. Một lần, thấy Adam ôm bé Minh phơi nắng ngoài hiên. Kaytlyn cũng xuống ngồi bên cạnh, cô ngó nghiêng xem mẹ của đứa bé đang ở đâu. Thì ra Hoài An đang bận pha sữa. Lên lầu Kaytlyn liền nói với giọng trách móc. "Cô ấy không tế nhị gì cả. Ai lại suốt ngày nhờ anh trông con hộ cô ấy. Lẽ ra cô ấy nên gọi cho chồng cũ đến đây chăm sóc cho mẹ con cô ấy mới đúng". Adam cười dịu dàng, bảo: "Anh tự nguyện chứ không phải Hoài An nhờ đâu, anh thấy thương đứa nhỏ và hoàn cảnh hai mẹ rất đáng thương. Kaytlyn! Em đừng suy nghĩ nhiều cho nặng đầu. Chúng ta giúp người là điều nên làm mà đúng không em!". Kaytlyn nói thế, Hoài An thừa hiểu cô ta đang ghen. Ghen là phản xạ tự nhiên mà! Tất nhiên bây giờ cô và Adam là mối quan hệ hàng xóm, nhưng sự quan tâm của Adam dành cho mẹ con cô giống như một gia đình có ba người hạnh phúc. Người bố đi làm về liền nhao vào hôn lên trán, lên má đứa con rồi hỏi nó vài câu như "Hôm nay con ăn có nhiều không?" "Con có nhớ bố không",... hay lúc Minh ngáp ngủ, Adam hát ru nó bằng tiếng mẹ đẻ. Căn nhà bỗng chốc tràn ngập tiếng cười bình yên. Nghĩ đến Hoài An tự cười. Dù thực lòng khao khát bé Minh sẽ có được một tình thương như tình thương của Adam. SongHoài An cũng ý thức rằng mẹ con cô không nên dây dưa với Adam thêm nữa để tránh những phiền toái không đáng có.
Nhưng sự đời mấy khi đúng như dự kiến. Bé Minh bị vàng da nặng. Cả người và mắt vàng ươm như mỡ gà. Gần một tháng trời hai mẹ con ăn nằm trong bệnh viện nhi Đà Nẵng. Adam cứ cách hai hôm lại ra thăm một lần. Ái ngại lắm nhưng nói mãi Adam vẫn bỏ ngoài tai mà tự ý ra thăm mẹ concô. Đứng trước phòng kính, nhìn Minh nằm sưởi đèn, nó trần truồng trừ hai conmắt và bộ phận sinh dục, thi thoảng nó cất tiếng khóc làm Adam đứng bên ngoài cũng khóc theo. Vừa bớt bệnh được ít hôm, trời Tháng Batrở lạnh đột ngột. Mây xám bao trùm cả thành phố nhìn từ xa trông như con quái vật to đen xì há miệng sẵn sàng nuốt chững mọi thứ. Gió nổi lên, thổi lá khô bay cuộn tròn trên không trung. Bé Minh bị sốt cao và quấy khóc mấy đêm liền. Tiếng khóc ré ngắt quãng, vang lên tận trên lầu làm Adam không sao ngủ được. Sốt ruột, anh đi qua đi lại mãi ngoài hành lan. Sau khi Hoài An cho Minh uống
hạ sốt, nó dần chìm vào giấc ngủ. Không còn nghe tiếng khóc, Adam mới đỡ lo lắng trong lòng. Ba đêm như thế, có hôm Kaytlyn đi làm về thấy Adam ngủ gục bênbậc thang. Kaytlyn lay nhẹ, gọi vài lần. Adam mở mắt nhìn vài giây, rồi lại gục xuống. Nhưng nghe tiếng đứa bé cất liên, Adam liền tỉnh người như chưa hề mệt mỏi.
Sự tình như thế, Kaytlyn thầm hiểu, tình cảm Adam dành cho cô không bằng tình cảm anh dành cho Hoài An và càng không bằng tình thương anh dành cho bé Minh. Chưa bao giờ anh lo lắng, quan tâmcô như cách anh quan tâm hai mẹ con họ. Càng không thể ngăn Adam thể hiện tình thương với họ. Cô cũng đã từng nghe thấy vài lời thì thào của người dân xung quanh, có một người đàn ông ngoại quốc luôn ân cần chăm sóc một người phụ nữ đã li dị chồng. Bức bí! Liệu có thể kéo dài mãi tình trạng này không? Với Kaytlyn,cô là người từng trải. Là người từng trãi nên cô muốn rõ ràng và dứt khoát. Nếuquan hệ giữa hai người họ chỉ đơn giản là hàng xóm giúp nhau, thì việc Adam thường xuyên bên cạnh Hoài An không nên tiếp diễn nữa. Còn nếu giữa họ có tình cảm, Kaytlyn sẽ không tiếc nuối mà đá đít Adam như những gã đàn ông trước đó.
- Adam! Hãy nhìn vào mắt em và trả lời thật lòng anh nhé!Có chuyện gì sao Kaytlyn?Anh có yêu mẹ con Hoài An không. Loại tình yêu nam nữ chứ không đơn thuần là tình thương giữa người và người.
Kaytlyn muốn hỏi để hiểu tình cảm của Adam một cách rõ ràng. Ở đây, Adam chẳng hề nói ra anh yêu mẹ con Hoài An hay có biểu hiện đi xa hơn như những cặp đôi yêu nhau. Thật là một kiểu quan tâm khó chịu. Dù anh có tốt với mẹ con cô ấy bao nhiêu chăng nữa, vẫn phải có một sự rõ ràng nhất định.
Adam yên lặng giây lát. Thực ra, Adamcũng không hiểu nỗi mình. Từng ngày một, tình cảm của anh xoay chuyển từ giận, cảm thông, thương cảm và bây giờ là gì anh cũng không xác định được. Anh chỉ biết mỗi khi gặp mẹ con Hoài An, là một sự bình yên lan tỏa trong tâm hồn. Tình yêu vốn khó xác định dù trước đó anh yêu Hoài An rất nhiều và cũng từng có giây phút muốn xóa bỏ tất cả. Nó giống như hạt mầm, vươn lên giữa nắng, mưa, gió,... để tự sàn lọc, thích nghi trong môi trường sống rồi sinh trưởng và phát triển. Tình yêu cũng không thể sống mãi với một lý tưởng tôn thờ như Adam từng đặt ra. Có lẽ, sau ngần ấy thời gian, Adam đã dần hiểu tình yêu là gì.
Đêm nay anh sẽ nói cho Kaytlyn rõ, vìsao anh có những tình cảm với mẹ con Hoài An. Nhưng anh sẽ bắt đầu từ đâu bây giờ, từ những giấc mơ kì lạ chăng? Liệu một người không tin về Đạo Phật có thể hiểu vấn đề như thầy Dũng không? Hay Kaytlyn chỉ coi anh là một kẻ bịa lý do như bao người đàn ông khác. "Thôi kệ!" Nghĩ thế, Adam đặt tay lên bàn tay Kaytlyn và nói:
– Hãy tin những gì anh sắp nói! Anh thề với Chúa, lời anh nói điều là sự thật!
Adam nhìn vào hư vô. Nhớ lại tám năm về rước, là thời điểm anh gặp được người bạn Việt Nam ấy. Anh ta tên Hòa Bình. Bình như nhiều sinh viên ngoại quốc đến từ các nơi như Trung Quốc, Hàn, Úc, Pháp, Anh,... dưới sự dẫn dắt của thầy Ohun, họ lần lượt kể về niềm tự hào của Quốc gia. Đến lượt Bình, anh ta vỗ ngực tự hào vì đất nước có bề dày lịch sử rất oai hùng. Một sinh viên Mĩ đã đứng lên phản bác rằng "Việt Nam là một đất nước độc tài, không có dân chủ nên những người Việt mới xin tị nạn tại Mĩ sau năm 1975". Bình đã đứng lên, và chiếu tất cả những thước phim về cuộc chiến tranh xâm lược mà Pháp, Mĩ đã gây ra tại Việt Nam. Những thước phim được sản xuất bởi người nước ngoài, tuy màu đã cũ và chất lượng như bộ phim chiếu rạp đen trắng nhưng cả hội trường ngày hôm đó đều vỡ òa. Từ đó, Adam luôn mơ thấymình mặc đồ bộ đội Việt Nam, băng qua boom đạn và gặp được người con gái có khuôn mặt giống Hoài An y đúc.
Ban đầu, Kaytlyn tỏ ra thờ ơ vì nghe hơi vớ vẩn. Nhưng bắt đầu đi sâu vào câu chuyện, về tình yêu, dự định của Adam rồi đến chuyện Hoài An tự vẫn. Kaytlyn bấy giờ mới nhớ tới vết sẹo trên cổ tayHoài An. Hóa ra là thế! Kaytlyn ngồi im như tượng, đôi mắt buồn thật buồn. Quả thật, trong lòng Kaytlyn rất buồn nhưng có lẽ vì là một người thực dụng, đang mong cầu một tình yêu đúng nghĩa nên câu chuyện của Adam khiến Kaytlyn ngưỡngmộ lắm.
- Tại sao anh không kể cho em ngay từ lúc anh gặp lại cô ấy?
- Vì chính anh cũng bất ngờ và giận dữ khi phát hiện ra cái thai của Hoài An. Nó làm anh thấy nhục nhã vô
cùng. Trong khi anh luôn dành niềm tin và tình yêu vô hạn cho cô ấy thì..
- Vậy bây giờ, anh còn giận cô ấy không?
- Không! Anh thấy thương mẹ con cô ấy hơn.
Adam không giấu diếm. Và phản ứng của Kaytlyn cũng không lồng lộng lên như anh tưởng tượng. Bằng kinh nghiệm, Kaytlyn đưa ra lời khuyên cho Adam như một nhà tâm lý học. Rõ ràng, giữa Kaytlyn và Adam đều có điểm khuyết trong nhận định về tình yêu và bây giờ, khi hai người hiểu được tình cảm của họ, dường như cuộc nói chuyện không còn rào cản nữa.
Đêm khuya, Trăng dần treo mình trên bầu trời, phía sau áng mây mỏng tan. Adam ngồi bên Kaytlyn, lắng nghe cô nói về những suy nghĩ trong lòng. Cũng có nghĩa là, sau đêm nay, họ sẽ trở thành những người bạn.