Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi lùi lại mấy bước, đáy mắt co rút lại. Jiro là một ác ma, cả giọng điệu ma mãnh đó cũng là lời dụ hoặc từ cõi địa ngục tới.
Jiro tin chắc là Ken sẽ giết tôi.
- Cậu nên tính cả trường hợp này, tin người, cũng cần phòng bị người đó. - Jiro bổ sung.
Tôi vốn tính toán trong lòng, khi tôi hồi hồn về xác nhất định phải đối diện với hai trường hợp: Hoặc là Ken đã biến mất; hoặc là vẫn mặt dày mày dạn quấn quanh tôi giở trò khác. Nhưng Ken đã phí công ra ngoài không gian của tôi như vậy, nhất định sẽ không buông tha tôi dễ dàng. Tôi vẫn thiên về trường hợp sau hơn. Nếu tôi đưa ra điều kiện đủ béo bở, đủ để cậu ấy thấy ổn thỏa, tôi tin Ken không bội tín.
Ở trong hoa viên có một cái bàn tinh thạch. Nó mang màu xanh đen như ánh sáng ngàn sao của vũ trụ, trên mặt bàn có khắc một chòm sao lấp lánh, tôi vốn không hiểu về thiên văn nên chỉ thấy nó long lanh đẹp mắt. Jiro ngồi lên chiếc ghế đá bên cạnh cái bàn, rồi đặt chiếc hộp mà Công chúa Reika đã tặng lên, cậu ta ngắm chiếc đôi vòng chúc phúc rồi kéo cổ tay tôi lại, tự nhiên đeo vào một chiếc. Cổ tay tôi vừa khít với chiếc vòng.
Tôi đoán là Reika vốn đã tự đan đôi vòng này cho nàng và một chiếc dành cho Jiro, nhưng bây giờ tôi đã đeo chiếc vòng của nàng. Tôi vốn đang uất nghẹn với những lời Jiro nói, nhưng tính tình ương bướng nên vẫn muốn cố tình chọc hắn:
- Nếu Ken không giết tôi, cậu tính sao?
Jiro điềm nhiên đáp:
- Cùng lắm tôi hóa giải "Lời thề thủy chung"!
Khóe môi tôi hơi nhếch nhẹ thành một nụ cười nhạt nhẽo. Cậu ta sẽ dễ dàng buông tha cho tôi sao? Jiro đính hôn với tôi tròn ba ngày, mỗi ngày đều tỏ ra ân ân ái ái, nắm tay được sẽ nắm, ôm được sẽ ôm, khi tôi không phòng bị lại lưu manh hôn mấy cái. Loại người có tính sở hữu điên cuồng như vậy sẽ dễ dàng nói hóa giải là hóa giải sao?
Tôi biết Jiro biết tỏng tôi nghĩ gì. Cho nên miệng tôi cũng lười mở lời. Yêu nghiệt nghe được lời của tôi, đôi môi cong lên một chút, kiểu như khen tôi khá hiểu ý cậu.
- Bớt suy diễn đi, tôi không thích cậu đến mức vậy đâu! Tôi chỉ hôn một tờ giấy thôi mà!
Cơ mặt tôi suýt hóa đá trước câu nói đó. Hừ, ma đầu này dám đem lời tôi chế giễu ngược lại tôi! Cậu!
Jiro bỏ qua vẻ tức giận của tôi, nụ cười thoải mái nở ra trên môi, nhướng mắt, giơ cổ tay mình qua lại trước mặt tôi:
- Đeo cho Reika vui lòng nào!
Tôi hừ lạnh, miễn cưỡng thắt chiếc vòng vào cổ tay cậu. Viên ngọc trai đen tỏa ra tia sáng huyền bí. Tôi không để từ khi nào trên ngón trỏ của bàn tay phải con người kia đã đeo một chiếc nhẫn có viên đá quý xanh ngọc bích lấp lánh, có lẽ chỉ mới đeo hồi hôm qua. Từ lúc cùng tôi về Herzlos tới nay lần đầu tôi thấy Jiro có đeo trang sức trên người. Chiếc nhẫn màu xanh ngọc vốn dĩ phải dịu mắt, cớ sao tôi cảm thấy nó tỏa ra thứ sắc màu lạnh lẽo, quỷ dị, không được thân thiện lắm. Làm như chiếc nhẫn này sinh ra để làm một vật tà giáo vậy!
Jiro đưa bàn tay mình lên vuốt đầu tôi. Tôi tức giận tháo tay cậu xuống.
Jiro thôi vẻ bỡn cợt, ánh mắt cậu thăm thẳm nhìn tôi, bỗng nhiên nghiêm túc lạ lùng:
- Miyuki à, tôi biết cậu đã tròn 12 năm rồi. Người thật tâm nhất với cậu chính là tôi, người quan tâm cậu nhất cũng là tôi. Tôi thực sự cảm thấy rất khó chịu khi cậu lại đem lòng tin của mình đặt ở một con người xa lạ. Tôi biết sức chúng ta có hạn, không thể thẳng thừng chấm dứt được, thì phải nghĩ thật kĩ, nghĩ xem chúng ta có tương lai ra sao? Cậu có chuẩn bị tinh thần gặp lại Ken khi hắn sống lại chưa? Khi hắn mặc giáp chống đạn, giương mũi súng đứng trước mặt cậu ấy? Đã chuẩn bị được tâm lý này thì không đắn đo nữa.
Đáy lòng tôi chùng xuống. Đây là điều tôi không dám nghĩ tới nhất.
- Bỏ đi! Với tính cách của cậu, nói thêm cũng chẳng có ích gì!
Nói rồi hai chúng tôi rơi vào im lặng. Tôi thu mình, ôm vai mình, ngắm nhìn chòm sao trên chiếc bàn đang chầm chậm di chuyển. Một cái bóng đen ngòm từ bên ngoài cung điện bao trùm lấy một góc vườn, đó là một con cá voi vừa bơi ngang qua nơi đây.
- Nếu tôi thua ván cược này, cậu muốn gì?
Giọng tôi chầm chậm lên tiếng, vô lực và mỏi mòn.
Ánh mắt của Jiro ngưng đọng trên gương mặt tôi, yếu ớt cười:
- Lúc đó cậu đã chết rồi, lấy gì mà thực hiện yêu cầu của tôi?
Ừ nhỉ, chúng tôi đang cược xem nếu tôi cứu Ken thì cậu ta có quay ngược lại giết tôi không mà!
Nếu Ken giết tôi thì tôi còn gì để cược với Jiro đây! Hạ Anh, sao mày có thể ngu ngốc đến mức bất lực thế này!
- Cậu đã yêu Ken rồi! - Jiro đưa mắt nhìn tôi, chất giọng cũng dần hóa thành ngọn cỏ lau yếu mềm lay trong gió. Lời cậu quẩn quanh tai, tịch mịch tựa không gian này. Giọng nói ấy nhẹ như nước đang dao động trên mặt hồ, lại bi thương như chìm dưới đáy biển sâu.
Tôi nén tiếng thở dài. Sao có thể yêu Ken được chứ!
Dáng ngồi của tôi càng thêm thu lại, tôi không từ chối bàn tay đang xoa nhẹ trên lưng mình, nó giống như bàn tay của một người mẹ hiền từ đầy cảm thông. Sao tôi không nhận ra được tình cảm của mình, còn phải mượn Jiro nói ra cơ chứ?
Jiro à, cậu đừng có cái gì cũng thấu như vậy, sẽ chọc cho tôi đau lòng thêm!
Tôi bấu chặt ống tay áo, nhận ra mình đang khóc. Nước mắt từng hạt tròn đều lăn trên má rơi xuống mặt bàn thành những bông hoa giấy nhỏ tung bay theo gió, dần bay đi.
Yêu? Sao lại như thế? Saito Ken có gì để yêu đâu chứ?
Dung mạo chỉ thanh nhã một chút. Nụ cười chỉ đáng yêu một chút. Nấu ăn chỉ ngon một chút. Tính tình có hơi tùy hứng một chút. Giọng nói có hơi êm tai một chút. Đôi lúc có hơi dịu dàng với tôi một chút..
Mỗi thứ chỉ một chút thôi. Nhiêu đó đáng để tôi động lòng sao?
Tôi điên rồi! Tôi lặng lẽ ôm ấp vọng tưởng trong lòng, mỗi ngày đều vô tình dày vò cả Jiro. Cậu ta vì tôi làm biết bao nhiêu thứ, mà bây giờ tôi lại dám hỏi Tảo Hồi Hồn cho Saito Ken. Thật đáng tự tát vào mặt mình một cái!
Cơ thể tôi dần nhạt đến mức mà Jiro không thể chạm tay vào nữa. Cậu ngả đầu lên bàn, im lặng nhìn tôi khóc thật lâu, ánh mắt chỉ chớp nhẹ, không nói thêm lời nào.
Tôi biết Jiro giận tôi lắm, nhưng cậu vẫn kiềm nén. Có ai dốc tâm, dốc sức ra vì một người mà người đó lại muốn đem cả sinh mạng của mình để đi yêu một người khác không?
Tôi không thể khóc một cách thật thương tâm, chỉ có thể rơi từng giọt lệ nhỏ. Chưa có gì đủ sâu nặng để gây ra cơn bức bối trầm trọng hơn. Mỗi chuyện trong thâm tâm tôi đều chỉ là một chút. Vậy nên tôi chỉ đau lòng một chút!
Vậy mà khi tôi quay mặt sang nhìn, lại thấy Jiro đang nằm, một bên má áp xuống mặt bàn, từ đáy mắt phẳng lặng rơi ra một giọt lệ, giọt lệ đó chảy ngang qua mắt bên kia, rồi trượt qua thái dương, biến mất. Jiro chỉ rơi đúng một giọt nước mắt, nhưng nó dọa tôi đến mức nín khóc hẳn.
Cậu.. khóc vì tôi sao?
Cậu.. yêu tôi sao?
"Yêu hay không yêu có gì quan trọng sao?"
Giọng nói của Jiro trong đầu tôi tràn ngập sự mỉa mai, nhưng đó là cậu tự mỉa mai chính mình. Tôi nặng nề cúi đầu, bàn tay dần di chuyển tới bàn tay cậu, lặng lẽ siết chặt. Jiro trước mặt tôi, duy nhất một lần rơi lệ.
Từ nay chúng ta đã cột mình chung một mối với nhau, sao tôi có thể làm tổn thương cậu đây?
Jiro hiểu được lòng tôi, lại rơi thêm một giọt lệ. Cậu lập tức gạt đi, dùng giọng nhẫn tâm để nói tiếp:
- Hạ Anh, nhân lúc chưa thành hôn, cậu cứ sống theo ý cậu muốn, yêu người cậu thích, ăn món cậu thèm, làm những điều cậu muốn. Vì sau này, cậu phải nhìn sắc mặt tôi mà sống đấy!
Cậu nói vậy để tôi không áy náy đúng không? Tôi cười trừ, cái tên này! Rõ ràng là đang ấm ức mà vẫn xấu miệng cho được!
Gương mặt cậu ấy trở nên ráo hoảnh, không còn có chút biểu cảm nào.
- Thật, tôi không đùa!
Sự nghiêm túc này làm tôi cảm thấy cậu không phải là cảnh báo. Jiro thò tay vào ngực áo, lấy ra một ống tròn. Ở trong ống gỗ tròn là ba con sâu đỏ rực béo núc ních đang lăn lên trên một đống thức ăn đen đen đỏ đỏ. Trên mình sâu còn có những vân ánh sáng nhè nhẹ, chúng nằm lăn trong đó, bộ dạng ngốc nghếch, lười biếng.
Tôi đưa mắt nhìn cậu, không hiểu ý.
Jiro đáp, thứ này gọi là: Độc tình.
Độc tình? Là thứ biến mất ở Độc viện? Hóa ra nó không phải là thuốc mà là sâu!
- Là cổ trùng! - Cậu khịt mũi đính chính.
Jiro nói Độc tình là loài cổ trùng nhìn qua dường như vô hại, nhưng hạ cổ trùng vào một ai đó thì mới biết được mùi lợi hại của nó. Độc tình khiến người bị trúng mê mẩn kẻ hạ độc sống đi chết lại, cả đời đều quấn quýt cuồng si không rời. Tình yêu do Độc tình tạo nên ngỡ chân thành như thật, có giai đoạn tình cảm rõ ràng, lúc mới trúng độc chỉ dừng ở mức yêu thích ngọt ngào, ở càng lâu trong người kẻ bị hại, càng khiến tình yêu thêm sâu nặng, nhưng chỉ cần cổ trùng chết đi, tình cảm cũng tiêu biến, hậu quả thì không ai lường trước được. Độc tình phải nuôi từ khi chúng là ấu trùng, thức ăn của nó là rễ cây Tình xay nhuyễn chỉ mọc ở Suidberg, hòa cùng với máu của chim bồ câu lông vàng chỉ sống theo từng cặp, thêm đó là nhụy hoa mạn châu sa, cùng một số nguyên liệu khác. Mỗi lần cho nó ăn tức là phải giết một cặp chim bồ câu lông vàng. Độc tình nuôi lớn sẽ có bộ dạng của một con sâu béo núc ních, lúc đó bắt đầu sử dụng được.
Cách nuôi chúng vốn rất cực khổ, vậy mà Jiro nhẫn tâm trộm hẳn ba con, làm Ahmya bị Quỷ vương mắng oan cả một đêm!
- Tạo được Độc tình cấp cao không phải là ai cũng luyện được. - Jiro trỏ ngón tay chọt chọt chiếc bụng tròn tròn của một con sâu.
Tôi bắt một con vào tay mình, xúc giác chạm qua nó có hơi rờn rợn, người con vật đó mềm nhũn, sợ dùng lực một chút là nát cả thây ra.
Jiro thả một con nữa vào lòng bàn tay, rồi thủng thẳng nói:
- Cho nó uống máu của cậu đi!
Tôi nheo mắt nhìn cậu đăm chiêu. Sao chuyện gì cũng phải đổ máu vậy?
Jiro xoay một vòng lên mặt nhẫn, lúc này chiếc nhẫn lộ ra một lưỡi dao mỏng nhọn sắc bén. Hóa ra nó không phải là trang sức mà là một dạng vũ khí. Jiro bảo nó gọi là pháp khí. Ở thế giới phép thuật, gần như mọi người trưởng thành đều có pháp khí riêng, nó khiến việc vận hành phép thuật trở nên ổn định và tối ưu nhất. Pháp khí thường không thể cưỡng cầu, là do nó chọn chủ nhân, một khi nó đi theo người đó rồi sẽ một lòng trung thành, rơi vào tay kẻ khác pháp khí không có hiệu quả, trừ khi được chủ nhân phó thác. Một khi chủ nhân của nó chết đi thì linh tính của nó cũng mất, ngoài một số trường hợp nó vẫn còn thông linh được với linh hồn của chủ nhân của mình. Có vài dạng pháp khí di truyền, tức là nó được truyền trong nội bộ một cộng đồng hoặc gia tộc, thường sẽ rơi vào tay một người mạnh mẽ thì uy lực lại vượt trội. Pháp khí có muôn hình vạn trạng, của Quỷ vương là cây gậy màu đen tôi từng thấy, đó là pháp khí dạng di truyền theo đời Quỷ vương. Pháp khí của Reo chính là chiếc gương mà tôi đã nhiều lần nhìn thấy. Pháp khí của Ahmya là chuỗi bông tai sặc sỡ, trong đó có chứa khá nhiều thứ hay ho, nhất là kịch độc. Chiếc vòng Lilas của Saito Ken là một pháp khí rất nổi tiếng của gia tộc Saito, nằm trong tay Ken uy lực càng thêm dữ dội. Truyện Truyện Teen
Jiro đột nhiên đưa ngón tay, len tới cổ áo tôi, lôi ra sợi dây chuyền cậu tặng, ánh mắt nâu vàng cong cong nét cười nhẹ nhàng:
- Thật ra cái này là pháp khí, lần đầu tiên gặp cậu mà nó đã phát sáng, bởi vậy nên tôi mới chọn nó cho cậu.
Tôi cúi nhìn sợi dây chuyền hình hoa tuyết dưới cổ, viên đá quý đính ở giữa mặt dây chuyền tỏa ra sắc xanh dịu mắt, từng cánh hoa tuyết đính kim cương nhỏ, nhìn sao cũng thấy hoa lệ đáng yêu, không giống như một vật nguy hiểm.
- Nó vẫn chưa phát huy được gì cả. Sau khi cậu hồi hồn, tôi sẽ giữ sợi dây chuyền này, tạo thêm một vài cơ quan nhỏ có chút lợi hại cho cậu, xin thêm vài lời chúc phúc tốt lành của các pháp sư để pháp khí thêm tinh nhuệ. Lúc cậu trở về là có thể sử dụng được rồi!
Lời nói của Jiro ngập tràn hi vọng. Tôi mải mê nghe cậu ba hoa chích chòe, quên mất ngón tay của mình nằm trong tay Jiro, thế là bị chiếc nhẫn của cậu rạch một đường nhỏ xíu, một viên máu đen rơi ra. Tôi chóng mặt đến xoay mòng mòng.
Ôi máu linh hồn của tôi!
- Dù sao máu linh hồn của cậu cũng đang bị phong ấn, cậu cũng không dùng được phép thuật gì nhiều, cũng không có gì để tiếc! - Jiro nói tỉnh bơ. Bản thân cậu ấy từng tốn rất nhiều máu linh hồn nên mặt mới xanh xao mãi như vậy, lại coi máu tôi mất không có gì đáng tiếc. Hừm!
Hai con sâu nhỏ mò mẫm tới giọt máu của tôi, cùng chia sẻ nhau uống.
Ma đầu nói người duy nhất có máu linh hồn màu đen ở Quỷ tộc bây giờ chính là tôi, đó là loại máu tinh khiết đậm đặc, tràn đây linh khí, có thể gọi là dòng dõi Quỷ tộc cấp cao, tương truyền là tàn hồn của những vị thần sót lại trên thế gian, Thánh Quỷ cũng có phép thuật màu trắng và máu linh hồn đen. Bởi vậy máu linh hồn màu đen còn được gọi là "Đứa con của Quỷ". Máu linh hồn chính là màu phát ra của phép thuật, trùng màu với cánh khí. Jiro có phép thuật màu xanh ngọc, máu linh hồn của cậu cũng màu xanh ngọc. Từ đó tôi cũng đoán ra được màu máu linh hồn của mỗi người. Chỉ duy nhất người có máu linh hồn màu đen là mới phát ra màu phép thuật trắng. Máu linh hồn thường là ngẫu nhiên sinh ra nó sắc màu riêng biệt, trường hợp di truyền cũng có nhưng ít, thường thì phải phối hôn cận huyết thì xác suất đứa bé có máu linh hồn giống người trong gia đình mới cao hơn một chút. Máu linh hồn không liên quan tới máu vận hành trong cơ thể, khi chết đi, nó vẫn là thứ duy trì cho một linh hồn.
Jiro nói máu linh hồn của tôi vốn là máu của Quỷ vương để lại, không phải là của riêng tôi. Nói chính xác 100% dòng máu này là của cha tôi, được dùng cấm thuật ép vào cơ thể tôi, không phải tôi thiên bẩm sinh ra là có. Trong thời gian trưởng thành, máu của cha tôi đã dần hòa nhập cùng cơ thể tôi, tiếp tục sinh sôi phát triển. Jiro bảo máu linh hồn không liên quan tới màu mắt, màu mắt là do di truyền từ người trong dòng tộc, chỉ là ngẫu nhiên.
Tôi tò mò hỏi nhỏ, vậy máu linh hồn của bẩm sinh tôi có màu gì?
Jiro nhún vai, có Thần mới biết được!
Những em bé sơ sinh ở thế giới này cũng vô năng yếu đuối hệt như bao em bé bình thường, thời điểm đó máu linh hồn vẫn như một bào thai ngủ say trong cơ thể, cho đến khi nhận thức của em bé hình thành, dần dà mới nhận biết được máu linh hồn của nó ra sao, giai đoạn đó đa phần là từ lúc hai đến ba tuổi.
Cho nên lúc tôi bị ép máu của cha tôi vào, tôi chỉ là một em bé sơ sinh vài ngày tuổi, căn bản không ai biết được máu linh hồn thực tại của tôi là gì, nhiều khi đã bị sự cường hãn của máu Quỷ vương Katsuo tiêu biến đi rồi.
Chờ cho tiết mục giải đáp thông tin của hai chúng tôi kết thúc thì hai con sâu nhỏ chậm chạm đã mút xong giọt máu của tôi. Bọn nó càng uống càng teo tóp lại, khô queo, rồi cuộn dần thành viên tròn đỏ rực sáng như hai viên ngọc.
Ma đầu cà hai con sâu vào cổ tay tôi, nó tự động chui vào da, rồi lặn mất. Jiro bảo nó sẽ kí sinh trong người tôi, khi tôi tìm thấy người cần hạ độc, chỉ cần ma sát vào cổ tay, tụi nó sẽ chui ra. Nhưng chỉ hạ được một con cho một người. Jiro để trong người tôi hai con cổ trùng phòng khi tôi hậu đậu làm chết chúng nó. Còn một con, cậu ấy cất hộp đi, không biết lại muốn làm gì.
- Thông cảm nha, lòng dạ tôi vốn hẹp hòi. - Jiro mỉm cười, nhìn tôi đầy ý vị.
Tôi lủi thủi cúi đầu. Jiro vẫn đa nghi lắm, cậu muốn hạ độc Ken, để Ken mang nặng trách nhiệm bảo vệ mạng sống của tôi. Cậu ấy muốn bản thân phải giám sát được nhất cử nhất động của Ken. Jiro căn dặn tôi rằng, lần này, nhất định đàm phán với hắn vài điều. Jiro dạy tôi toàn những thứ buộc Baridi phải nhún nhường Quỷ tộc, yêu cầu có chừng mực, cậu hiểu rõ nếu thương lượng với mức cao hơn, Ken sẽ không đồng ý, cho nên, hiện thời cậu chỉ muốn ba điều:.
Thứ nhất, thành Kaze sẽ thuộc về Quỷ tộc.
Thứ hai, trao trả tất cả tù binh chiến tranh trong vòng 100 năm qua.
Thứ ba, giao ra Tướng quân Orochi - người đã hành quyết Aran.
Tất cả điều này đều phải dùng huyết thệ để cam kết và Thôi tâm thuật để thực hiện. Jiro chỉ từng chút một về cách lập huyết thệ đến cả Thôi tâm thuật, buộc Ken sau khi hoàn hồn về xác phải lập tức tiến hành những việc này.
Tôi đảo mắt, nhìn gương mặt trong trẻo trắng thuần kia. Đôi mắt phượng của yêu nghiệt Jiro chớp nhẹ, nhìn tôi chăm chú.
- Jiro à, tại sao cậu không đơn giản như cái tên của mình nhỉ?
Jiro mỉm cười, lại không nói gì. Hai chúng tôi phải đi về cung của mình, nhưng tôi đứng còn không nổi, huống chi là đi bộ. Chẳng hiểu sao ban đầu tôi mất vài giọt máu linh hồn thì không quá to tát mà giờ mất một giọt máu nhỏ cũng khiến tôi yếu đuối tới nhường này. Jiro phải ôm ngang tôi lên, bế về cung, cậu không bay, vì ở nơi đây kiến trúc đều là mái vòm hơi thấp, không rộng rãi như ở Herzlos.
- Jiro, cậu có thấy hình như mấy ngày nay tôi yếu hơn nhiều không? - Tôi yểu xìu ở trong lòng cậu, than thở.
- Thấy, bởi vậy tôi đều cố gắng truyền dương khí cho cậu. - Jiro bước từng bước ổn định, nói với tôi.
Dương khí? Là khí của người sống mang trong mình đó hả?
Jiro khựng chân lại, nhìn vẻ mặt mơ hồ của tôi, lại cúi đầu chạm môi tôi lần nữa, một tia sáng nhẹ mỏng manh như làn khói lan vào người tôi, khiến đầu óc đang quay quay của tôi trở nên tỉnh táo hẳn.
Hóa ra..
Jiro không phải yêu thích hôn tôi, mà là mỗi ngày đều thả từng chút dương khí vào người tôi để duy trì cơ thể bằng giấy này!
Trời ơi, Châu Hạ Anh, mày tưởng bở rồi!
Do tôi cũng thấy đỡ choáng nên Jiro thả tôi xuống tự mình đi bộ. Tôi đi lon ton theo đuôi cậu ta, có chút hối lỗi. Tôi rời xác quá lâu, hồn thể dần thuần âm như một con ma thực thụ. Jiro vì muốn giúp tôi duy trì sự giống nên thỉnh thoảng sẽ truyền vào người tôi một ít dương khí để trông tôi lúc nào cũng tươi tắn. Nhưng tình trạng của tôi mấy hôm nay bắt đầu tệ đi, hôm nay tôi đã bị nhạt màu tận hai lần.
- Thứ mà cậu gọi là hôn của Saito Ken thật ra chỉ là bị cậu ta lợi dụng hút đi một ít dương khí dồi dào của cậu thôi. - Cậu ta lạnh nhạt nói với tôi, không vui không buồn, lại còn mỉa mai thêm một câu - Ai biết được lúc cậu say ngủ, hắn có hút lấy, hút để không!
Tôi.. Tôi để cho cậu ta ngủ bên cạnh mình bao nhiêu đêm! Saito Ken nằng nặc muốn ngủ gần tôi, hóa ra là muốn mượn dương khí của tôi để duy trì hình dạng người giấy.
Tôi cụp mắt, không còn gì để nói.
- Việc đàm phán với Ken, hy vọng cậu làm cho tốt!
Cứ như vậy, hai ngày nữa trôi qua, ở Ngư tộc, tôi mỗi ngày đều không có gì làm, được người tiếp đón dẫn tham quan nhiều nơi trong thành phố, ăn vài món đặc sản. Đối với nhóm người trong lòng như lửa đốt như chúng tôi, mấy cái này có thú vị đến đâu cũng đều vô ích. Jiro mỗi ngày đều dành thời gian chơi với tôi, dạy tôi vài phép thuật nhỏ, kể tôi nghe thêm nhiều chuyện quan trọng. Reo ngày ngày đều nhốt mình trong phòng, tỏ ra cái bộ dạng đau khổ âu sầu cùng các thành viên trong phái đoàn đàm phán của Quỷ tộc họp hành liên miên.
Đến ngày thứ ba, lúc tôi thay băng cho Jiro, Thái tử hồ ly mặc bộ trường bào đỏ thêu chỉ vàng tinh tế, đi ngang qua chúng tôi, nháy mắt:
- Chuẩn bị hành lí, chúng ta về nhà thôi!