Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chúng ta đều là thân bất do kỷ.
*
**
Tôi mím môi, không ăn nữa, đưa tay lau mắt, đứng dậy, đi ra phòng khách. Cậu đi theo tôi. Hai chúng tôi cảm thấy có hơi gượng gạo.
- Tôi bắt đầu nhé! - Sau khi ngồi xuống sô pha, tôi nói.
Ken cùng ngồi xuống ghế, liền bảo:
- Khoan đã!
Ken đưa tay kết thành một động tác rồi đưa tay chỉ vào cánh tay của tôi. Một sinh vật mỏng tăm trong suốt chui từ dưới da của tôi, nó dài tầm hai lóng tay, óng ánh như ảo ảnh. Cậu đưa tay thu nó về. Tôi ngưng khóc, hốt hoảng nhìn cậu. Ken dùng tay vò nát con vật đó, rồi ngẩng mặt nhìn tôi, lạnh nhạt nói:
- Bắt đầu đàm phán thôi!
- Thứ đó là.. - Tôi nghiêng đầu, có phần khó hiểu.
- Yêu trùng của Baridi. - Ken nói. - Mỏng manh, trong suốt, không lợi hại bằng Độc tình, nhưng dù bị pháp thuật quét qua cũng không truy ra được.
Ôi trời! Cậu ta.. Quá đáng!
- Cậu thả nó vào người tôi từ khi nào vậy chứ? - Tôi thất vọng tràn trề, nói bằng giọng oán trách.
- Ngay từ đêm đầu tiên chúng ta gặp nhau. Bây giờ cô đã đem Tảo Hồi Hồn đến đây, tôi cũng không thể tiếp tục muốn cô bị thứ này làm ảnh hưởng. Đàm phán thôi, tôi cần Tảo Hồi Hồn!
Tôi thừ người, cả thân thể vô lực ngã ra trên sô pha. Tôi còn đang giữ hai kén Độc tình trong người, còn muốn nhân lúc cậu ta không đề phòng mà thả vào, nào ngờ cậu ta lại thả Yêu trùng vào người tôi từ đầu. Hừm, vậy thì từ đó tới giờ tôi tử tế với cậu là do có vật này ký sinh trong cơ thể sao? Thủ đoạn người này đâu có kém với dân Quỷ tộc là mấy!
- Đừng lo, Yêu trùng chỉ gây nên thiện cảm, không thôi thúc tình cảm, không khiến người ta mất đi lí trí đâu, nó vốn chỉ là cách khiến cô không đành lòng bỏ rơi tôi. Không mạnh bằng hai con Độc tình cô đang mang trong người đâu!
Tôi rụt cánh tay trái lại, giấu sau lưng. Cái tên này! Sao cái gì cũng biết thế chứ! Thực lực của tên này quá mạnh mẽ, căn bản không thể qua mặt được!
Saito Ken đưa tay làm chú thuật, ở trong bếp có hai li sữa chầm chậm bay ra, hạ cánh xuống bàn. Cậu pha cho hai chúng tôi sữa mật ong, dù cự cãi nãy giờ nhưng cậu ta vẫn cứ tẩm bổ tôi. Chúng tôi ngồi đối diện nhau. Tôi ngồi nghiêm túc lại, cố lấy tinh thần, rành mạch nói về ba điều kiện mà Jiro đã căn dặn. Ken xoa cằm nghe, rồi lại nói:
- Trao trả tù binh, tôi có thể. Nhưng mà thành Kaze và tướng quân Orochi thì..
- Cậu đừng quên thành Kaze 120 năm trước thuộc về Quỷ tộc! - Tôi vội ngắt ngang lời cậu. - Trao trả thành Kaze, đó là yêu cầu mà con dân Quỷ tộc đều mong mỏi.
Tôi bỗng nhiên nhớ lại lúc tôi nghịch bản đồ quân sự đã thấy địa phận thành Kaze, lúc đó tôi luôn thắc mắc vì sao có một phần đất rộng lớn của Baridi lấn sâu vào địa phận của Quỷ tộc, tạo nên thành Kaze như vậy, hóa ra nơi đó đúng là từng thuộc về Quỷ tộc, là một hòn đảo nằm giữa mặt băng tuyết phẳng lặng. Nơi đó từng là thánh địa thờ Thánh Quỷ, nhưng lại bị các pháp sư và lực lượng quân đội tinh nhuệ của Baridi canh giữ sát sao, còn cho dân chúng đến nơi đó sinh sống, giống như chà đạp lên tôn nghiêm của Quỷ tộc vậy.
Ken cụp mắt, khẽ gật đầu đồng ý.
- Còn tướng quân Orochi, Saito Ken, cậu nhớ không, lúc trong ảo cảnh cậu đã gặp qua Jiro. Lúc ấy cậu ấy đã quét kí ức của cậu, nhìn thấy những chuyện trong quá khứ. Cậu có nhớ năm cậu dẫn binh giao chiến với Quỷ tộc bắt được Hoàng tử Aran không? Năm đó Orochi lần đầu xuất quân, đã cùng cậu lập công. Lúc đó, phía Quỷ tộc đã gửi sứ thần là Hoàng tử Hitana tới đàm phán. Hắn có đề cập chuyện này với cậu chưa?
Ken đan ngón tay, giọng lạnh lẽo:
- Chưa từng. Hắn giết Aran từ đầu, sau đó tiền trảm hậu tấu rằng Hoàng tử Aran vượt ngục, phải giết tại chỗ.
- Đúng vậy! Cái sai của cậu là đã tin Orochi. Hắn ta nóng lòng lập công muốn thăng tiến, nếu danh dự giết được Hoàng tử nước đối địch sẽ lẫy lừng hơn là việc đàm phán để thả người. Vì vậy hắn bí mật xử tử Aran và Hitana. Đây là nguồn cơn dẫn tới họa sát thân của cậu. Vì cái chết của Aran mà Thái tử Reo mới điên cuồng săn đuổi cậu đến mức vậy.
Ken rũ mắt, đưa tay lên vò tóc, vẻ mặt cậu thâm trầm, môi khẽ cắn. Tôi hiểu cậu đang cảm thấy thất vọng cực điểm. Bị người anh em chiến hữu qua mặt, cướp huân công, dẫn họa sát thân cho mình. Nhưng đó chưa phải là chuyện quá đáng nhất!
- Sau khi cậu chết đi, trong hai năm đó Orochi dẫn binh tuy thất bại nhưng vẫn có công giết được hoàng thất Quỷ tộc. Công chúa Sora vốn là một nữ chiến binh kiên cường, rốt cuộc bị hắn bắt sống, không những cưỡng bức nàng, hắn còn thả cho binh sĩ giày xéo nàng, sau đó khiến nàng chết cũng không toàn thây. Sau đó, trong trận chiến mà Quốc vương Atsushi dẫn binh, hắn lại tiếp tục giết được Hoàng tử Taichi. Bây giờ hắn nắm binh quyền cực lớn trong tay, cậu có trở về, vẫn phải đối đầu với hắn mà thôi.
Cậu ấy sẽ không hề biết có một vị phi tên là Naomi, vì mất đi con gái mà đau lòng cực điểm, cắt đi mái tóc trắng, bỏ lên một ngọn núi trở thành một thiền sư từ đó.
Trong vài năm, Quỷ tộc chịu bao nhiêu thương đau, bởi vậy làm sao nguôi được. Reo bây giờ huấn luyện quân đội ngày đêm, khiến đội quân ngày càng tinh anh như mỗi thanh kiếm bén, ngày ngày đều thề trước vong linh những người lính đã hi sinh, nợ máu trả bằng máu.
Orochi là một tiểu nhân có thực lực, pháp thuật của hắn không mạnh tàn bạo, nhưng lại cẩn trọng trước những cạm bẫy và lẩn trốn cực tốt, khi xảy ra chuyện sẵn sàng bỏ ngàn quân chạy lấy mình, bởi vậy bắt lấy hắn là chuyện rất khó khăn.
Jiro chỉ là đang tạo cơ hội cho Saito Ken tiện tay trả thù. Cậu ta bị tên khốn này gián tiếp gây ra cái chết cho mình, chắc chắn trong lòng cũng không mấy dễ chịu. Jiro muốn nhân cơ hội này để khích Ken trở về xử lý cả Orochi.
- À, chắc tin này cậu cũng đoán ra: Saito Yuu đã lên ngôi Quốc vương rồi. Bây giờ cậu không phải Hoàng tử nữa! - Tôi nhìn gương mặt trắng xanh không nguôi của Ken, thủng thẳng châm dầu vào lửa.
Ken từ từ ngẩng mặt, đôi môi cong nhẹ, ánh mắt tím nhìn tôi, nụ cười đó nhàn nhạt:
- Lúc trước chỉ là gian xảo một cách trẻ con. Đi một tháng ở Quỷ tộc về, cô đã được học cách gian xảo có bài bản. Đúng là làm tôi mở mang tầm mắt!
Tôi đưa tay đập vào ngực mình, tự tin cười:
- Tảo Hồi Hồn này không dễ gì có được, lại còn được dưỡng bằng dòng máu linh hồn đen của Quỷ tộc là tôi. Cậu nghĩ cái giá để trả là đơn giản?
Ken trầm ngâm một hồi, đáp trả:
- Mượn dao giết người, quả nhiên là tính cách đặc trưng của Sugimoto Jiro. - Cậu ấy uống một ngụm sữa rồi lại nói tiếp. - Cậu ta nói rằng chưa từng giết con dân Baridi nào, vì cậu ấy biết cách là cho họ tự chết đi, chết ở trong lòng, rồi tự diệt mình. Cậu ấy muốn mượn cậu để dẫn ra oán khí của tôi, không phải muốn tôi nộp Orochi, mà muốn tôi giết cả gia tộc hắn, bao gồm cả Yuu, để đoạt lại ngôi. Giết được gia tộc đó sẽ khiến cho hàng trăm vạn binh lính hỗn loạn, rồi sau đó tan tác, để Quỷ tộc tiện tay tiến công.
Tôi không dám nói nhiều nữa, tầm suy nghĩ của Ken sâu sắc hơn người bình thường. Chỉ cần nói một, cậu đã hiểu tới mười, còn nhận ra động cơ giật dây của Jiro. Tôi biết Jiro bày tôi nói ra những này cũng chỉ là để ngầm chọc tức Ken. Hai người đó nhất định phải cắn xé nhau đến bê bết máu mới chịu được.
Ken ngồi lặng người một chút rồi nói:
- Chuyện gia tộc Watanabe có đưa ai làm Quốc vương với tôi cũng không quan trọng, vì vốn dĩ tôi còn chưa được sắc phong Thái tử. Bởi vậy với tôi chuyện Yuu lên ngôi vẫn là một tin tốt. Tình cảm anh em nhà tôi không phải như cô nghĩ đâu! - Cậu nói thêm. - Còn Orochi, bắt được hắn hay không thì do bản lĩnh của quân Quỷ tộc, sòng phẳng như cách anh em nhà đó muốn bắt tôi đi. Trận đó dù tôi thua, nhưng mà tôi đánh giá cao chiến lược của Quỷ tộc lúc đó. Tôi thua thì chịu thua, không cãi, cũng không chết trong tay giặc.
Tôi nuốt một ngụm khí lạnh, bản thân căng thẳng hơn. Tôi chưa đủ trình để nói chuyện ngang hàng với người này đâu! Cậu ta đã từng là một vị tướng, góc nhìn và cách đánh giá vừa mang theo sự khách quan lẫn quyết đoán. Ken còn không tỏ ra tức giận khi biết Orochi qua mặt mình. Cậu làm tôi không biết nên dẫn dắt câu chuyện tiếp tục ra sao.
- Tôi không được dạy để trở thành một hung quân. Mấy cái kiểu bán đồng đội, bán anh em vì vương vị tôi sẽ không làm. Diệt một gia tộc để lên ngôi, chuyện đó gia tộc Watanabe đã từng làm để trải thảm cho Quốc vương Atsushi bước lên. Trước giờ gia tộc bọn họ luôn khống chế ngầm thế lực trong vương triều, tôi sẽ không vội vàng để cá chết lưới rách.
Điềm tĩnh như vậy, nghĩa là trong lòng đã có âm mưu từ đầu!
Chỉ là âm mưu này bị cái chết của bản thân cắt ngang, làm linh hồn nuối tiếc không nguôi, hắn muốn quay trở về, chính là đã tính từng bước một. Tôi cũng đã thầm muốn mượn hắn báo thù cho gia đình ngoại của mình, có vẻ là không xong rồi. Gia tộc Watanabe trong lúc gia đình họ ngoại tôi suy yếu đã cho huyết tẩy hoàng triều, đẩy gia đình Saito lên ngôi, vì gia tộc Saito là đại gia tộc văn sĩ đức độ, được lòng dân hơn là để một gia tộc chứa toàn dũng tướng lên ngôi. Ai ngờ Saito Ken lại là một nhân tài xuất sắc, càng lớn càng bức ra khỏi vòng thống trị của gia tộc đó, khiến bọn họ thấp thỏm không yên. Bây giờ đưa Yuu lên làm vua, vì Yuu vẫn mang họ Saito, chuyện này cực kì thông minh. Bọn họ lường trước Ken sẽ có một ngày trở về, nên đã đem em trai của cậu lên làm vua, dạy một vị vua ngay từ bé dễ hơn là một người đã biết quá nhiều chuyện như cậu.
Hai chúng tôi ngồi đối diện nhau như vậy rất lâu, cậu ấy hồi lâu cũng chấp nhận một cách tương đối những yêu cầu. Saito Ken nghiêm giọng nhấn mạnh:
- Việc trao trả tù binh sẽ theo từng đợt, chúng tôi còn phải thống kê còn bao nhiêu người còn sống và mức độ nguy hiểm của từng người. Thành Kaze tôi không thể công bố trao trả, nhưng tình hình bên đó từ khi cha tôi mất cũng đang căng thẳng, nên đã chủ trương rút để rút hết thường dân về lục địa, chỉ để các các đội quân cải trang thành dân thường của nhà Watanabe giám sát, sau khi những người dân cuối cùng rời khỏi, các người có thể phát động tấn công chiếm thành nếu muốn. Còn Orochi, tôi chỉ không can thiệp chuyện Quỷ tộc truy sát Orochi chứ sẽ không tự tay làm điều đó. Như vậy cô đã hài lòng chưa?
Tôi gật đầu, thật ra tôi biết đây chỉ là màn đàm phán ngầm giữa Ken và Jiro, tôi chỉ đang là một người truyền đạt. Ken hóa trong tay một là bùa truyền tin, nhanh chóng viết những điều khoản thỏa thuận vào bùa và cùng tôi điểm chỉ xác nhận. Sau đó cậu đọc chú thuật, lá bùa cháy thành tro và tan biến đi, những con chữ bay lung tung trong không gian phát ra ánh sáng, rồi lượn vòng vèo bay đi mất. Tôi biết cậu đã gửi những con chữ này về cho Jiro.
Sau đó cậu còn rất thoải mái lập Thôi tâm thuật cấp độ nguyên hiểm mức 1 với tôi, hình phạt không tuân thủ sẽ là hoại tử các chi. Tôi nheo mắt suy nghĩ, có phải cậu ta cũng từng dễ dàng thỏa thuận với gã tà phái pháp sư kia như vậy không?
Ken nhìn vẻ mặt của tôi, cậu gật gật đầu, rồi chủ động đưa cánh tay cho tôi:
- Cô không tin tưởng tôi. Tốt nhất vẫn là để Độc tình trong người tôi, tôi sẽ không tài nào hại được một sợi tóc của cô.
Có kẻ sớm biết người ta không tốt thật lòng với mình, vẫn tự nguyện đâm đầu vào.
Tự nhiên tôi thấy Saito Ken và tôi đều là những kẻ rất giống nhau!
Ngón tay tôi ma sát lên da, cái kén đỏ lấp lánh chồi lên như hạt mầm, tự động tìm ra đối tượng, nhảy tới, ăn sâu vào trái tim của Ken.
Độc tình, tình yêu sâu nặng, đến chết cũng còn vương..
Sữa trong li của tôi vẫn còn lưng lửng sóng sánh. Tôi ngồi nhìn vệt khói mỏng bay lên từ li sữa, thầm lắng nghe xem khi Yêu trùng mất đi rồi, trái tim tôi có bình lặng hơn không. Rốt cuộc không có gì thay đổi cả, cảm xúc của tôi trước con người này vẫn nguyên vẹn. Xem ra mọi hỗn độn bắt nguồn từ chính trái tim của tôi, chẳng có thể đổ lỗi cho Yêu trùng.
Yêu trùng không phải độc. Nó chỉ là một dạng trùng gây thiện cảm. Thứ mà tôi gieo người cậu mới chính là tà độc, có thể khiến người ta thất điên bát đảo vì mình.
Vẻ mặt Ken không hề thay đổi, dù đã bị con cổ trùng đó kí sinh. Tôi biết con sâu béo đó rất thông minh, nó tạo ra cảm xúc có giai đoạn hẳn hoi, Saito Ken sẽ cảm thấy quyến luyến rồi từ từ mới sâu sắc với tình cảm này.
- Gã tên là Max.
Tôi "hử" một cái, nâng mắt nhìn cậu.
- Người đã lấy máu linh hồn của tôi là Max. - Ken nói một cách đều đều, không dò ra tâm trạng.
- Gã là một pháp sư hắc ám đúng không? - Tôi vốn không hề biết cái tên này, Jiro từng kể tôi nghe về vài cái tên pháp sư nổi tiếng, kể cả tà phái pháp sư, nhưng bọn họ từ lâu đã bị tộc pháp sư Miura săn đuổi, lẩn trốn tứ tán.
Miura là đại gia tộc pháp sư rất có danh tiếng của Quỷ tộc. Nhưng họ sống khá tách biệt với Quỷ tộc, một mình có lãnh địa riêng, thường tĩnh lặng tu luyện. Tuy vậy vẫn có một số pháp sư thuộc dòng dõi tộc Miura tham gia vào triều chính, như Đại Quốc sư Tengu hay Lão y sư đều xuất thân từ tộc Miura.
- Vậy gã đã làm gì cậu?
- Gã kích thích oán khí của tôi khiến tôi một thời gian không tỉnh táo để điều khiển tôi. Sự cố trong ảo cảnh đột nhiên thanh lọc tâm hồn tôi, khiến tôi biến thành Quỷ hồn, nhưng lại tỉnh táo hoàn toàn.
Vậy là.. trong giây phút tôi rời đi cùng Jiro, Ken đã gặp phải chuyện gì đó mà bị hóa Quỷ hồn. Nhưng cậu ấy nhờ vậy mà lại thức tỉnh, không bị gã Max đó chiếm lấy tâm trí nữa.
Ken đưa ánh mắt tím nhìn tôi, tôi lại nhìn thấy một ánh mắt lo lắng và mệt mỏi. Cậu bỗng nhiên nói nhiều hơn:
- Lúc ở trong ảo cảnh quá khứ tôi đã gặp phải mấy chuyện không hay ho. May mà Jiro đưa cô rời đi sớm, bằng không, cả ba chúng ta đều khó thoát được. Từ trước tới nay tôi đều cảm thấy mình gan dạ, vậy mà lần này tôi lại cảm thấy rất sợ hãi. Miyuki à, trong thế giới của chúng ta, những con người có thể tái sinh đều từng có tiền kiếp, nhưng mỗi lần làm một con người mới họ đều quên mất quá khứ của mình. Khi không tôi lại gặp phải chứng kiến cuộc đời đằng đẵng của một người đến cả hàng chục vạn năm. Tôi còn nhớ rõ từng chút, từng chút một chuyện đã xảy ra. Cảm giác ấy đáng sợ và tuyệt vọng lắm! Khoảng thời gian trong ảo cảnh dường như là ngưng đọng, mà mọi chuyện kia cứ liên tục diễn ra trước mắt tôi. Khi thoát được và lấy lại một chút lý trí thì tôi mới phát hiện bản thân thành thành Quỷ hồn mất rồi.
- Việc hóa Quỷ có ảnh hưởng đến chuyện cậu hồi sinh không? - Tôi lo lắng hỏi. - Có cách nào phục hồi không?
Ken thở dài, day trán, vẻ bất lực hiện rõ:
- Cách thì có, nhưng tôi chưa quyết định thực hiện, bởi nó cũng khá nguy hiểm. Nhưng cô không cần quan tâm đâu. Trước tiên tôi muốn Tảo Hồi Hồn đã, việc còn lại để sau đi.
- Giờ thì gã Max sao rồi? - Tôi nghiêng đầu, e dè hỏi.
- Bị tôi phản phệ, tổn thương nặng nề, lẩn trốn mất rồi! - Cậu nâng chiếc vòng Lilas trên cổ tay, xoay nhẹ, tôi thấy nó có một vết nứt nhỏ.
Tôi trố mắt nhìn Ken, Ken đánh lại cả pháp sư hắc ám!
- Cậu.. tức là cậu không còn bị ông ta khống chế?
Cậu gật đầu, nhưng không hề vui.
- Tà phái pháp sư điều khiển oán linh và Quỷ hồn, nhưng nếu thực lực yếu hơn con Quỷ mình đang nắm, nguy cơ rất cao bị nó vật chết. Gã may thay chạy thoát được, nhưng tôi cũng không giết nổi gã trong lúc này. Tôi lại lo cho cô ở đây một mình không an toàn, nên muốn đến canh chừng.
Tức là.. gã pháp sư đó rất có khả năng tấn công tôi sao?
Tôi nghe xong liền vô cùng âu lo. Dường như mọi người cứ đang nhắm vào tôi ấy! Mà không, đó là nhắm vào máu linh hồn của tôi thì đúng hơn! Bây giờ hắn muốn tấn công tôi với động cơ chính là gì đây?
Tôi vừa ngẫm nghĩ vừa đưa ngón tay lên miệng cắn móng tay. Ken nhìn cái tật xấu của tôi liền đưa tay lên chặn lại, kéo ngón tay của tôi khỏi miệng, nói:
- Lo lắng gì chứ, có tôi ở đây mà!
Tay của Ken lạnh toát tựa như vừa mới áp vào một thành li chứa đầy đá lạnh, vừa chạm vào tôi liền kéo theo nhưng sợi tơ khói đen quấn vào tay tôi. Tôi rùng người, theo phản xạ giật lấy tay lại.
Saito rụt người lại, vẻ mặt hơi bối rối:
- Làm cô sợ phải không? - Cậu như là mất tự nhiên, dịch người ngồi cách xa tôi hơn. - Oán khí nhiều quá, làm cô lạnh đúng không?
Trên người cậu có vài tia ánh sáng đen tỏa ra nhưng khi gần tôi lại càng thêm càn rỡ. Khí đen đó đang quấn trên người Ken, mang theo sự lạnh lẽo và ảm đạm. Từng sợi khí đen nhỏ cứ chực chờ thò ra, bọn chúng còn muốn bám lên cả tôi nữa.
Trước kia cậu có là một linh hồn thì vẫn mang theo cảm giác tinh sạch như một thiên thần. Bây giờ vẫn là gương mặt đẹp đẽ đó nhưng lại mang theo bóng tối xa lạ lẫn một chút gì đó ác nghiệt. Tôi cố nén cơn run rẩy trong lòng, đưa cánh tay ra, từ từ chạm vào gương mặt cậu, làn da lạnh như băng tuyết. Cậu ta vẫn là hình nhân giấy, nhưng bây giờ so với trước kia bị mất đi mấy phần linh động. Quỷ khí của cậu vừa đụng vào tôi liền trở nên lan tràn, quấn qua bàn tay tôi, được vài giây thì liền tan biến. Các luồng khí đen bắt đầu nhạt dần, tơ đen trên da thịt cậu cũng biến mất.
Ken chớp mắt nhìn tôi, ánh mắt dịu đi. Luồng ma khí đen bọc quanh cậu dần tan đi, làn da cũng dần ấm áp lại. Dương khí của tôi có thể xoa dịu cậu. Tôi giữ tay trên má cậu khá lâu, đến khi cảm thấy nhiệt độ trên làn da dần trở về bình thường. Saito Ken chớp chớp mắt, ngại ngùng nói:
- Làm vậy không tốt đâu, tôi sẽ hút cạn Dương khí của cô.
- Không sao cả! Tôi tự biết chừng mực. Cho cậu một ít Dương khí cũng không chết đâu!
Saito Ken buồn bã cười. Lần đầu tôi thấy vẻ mặt mất tự tin hiện lên khuôn mặt của cậu.
Chúng tôi yên lặng ngồi cạnh nhau một lát. Tôi hít thở sâu, rồi nhẹ giọng hỏi cậu tiếp.
- Cậu hận mẹ của tôi lắm phải không?
Saito Ken chăm chú nhìn tôi, hỏi ngược lại:
- Sao cô không nghĩ tới chuyện gia tộc tôi giết mẹ của cô? Không hận tôi à?
Tôi đã nghe đến màn thảm sát năm đó của bà ấy. Sau khi sinh tôi ra, có một nguyên nhân nào đó mà mẹ tôi đã phát cuồng, mẹ cho bắt rất nhiều dân thường, gây nên huyết trận, từ huyết trận đã kích hoạt đưa tôi rời khỏi không gian đó. Trong những người dân mất mạng có mẹ của Ken, suýt chút nữa là có cả Ken. Dù tin tức bị ém xuống rất nhanh, nhưng Quỷ tộc vẫn điều tra được một ít. Nguyên nhân của chuyện này đến nay vẫn là một bí mật. Nhưng tôi đoán lờ mờ cũng biết là do tôi một phần. Nếu để tôi tồn tại mà mẹ tôi đã gây nên chuyện lớn như vậy thì Saito Ken hay người Baridi có thù hận tôi cũng chẳng có gì oán trách. Nghĩ đến việc sự sống của mình đổi lấy bằng cái chết của biết bao người, tôi không thể thanh thản được. Bởi vậy tôi muốn bồi thường cho Ken. Vì chuyện quá khứ có lẽ đã gây cho Ken tổn thương rất lớn.
Ken là một phần tương lai của Đế Đô, nên cậu xứng đáng để được hồi sinh.
- Tôi không đánh giá việc mẹ tôi đã làm là sai hay đúng. Tôi cũng hiểu chuyện giết mẹ tôi là biện pháp cuối cùng lúc đó. Chuyện này tôi nghe được bao nhiêu thì đánh giá như vậy. Với lại tin tức tôi biết là từ Quỷ tộc, cũng không phải từ cậu nói ra. Nếu tôi cho rằng nó vẫn đủ khách quan trong lúc này. Nhưng bảo tôi sống tiếp một cách vô tư bằng xương máu của người vô tội, tôi sống không an lòng nổi. Tôi muốn chuộc lỗi cho mẹ của mình, bằng cách cứu sống cậu, sau đó, chúng ta không còn nợ nần gì nhau, được chứ?
Cậu đau đáu nhìn tôi, không nói lời nào.
Ken bây giờ đã bình thường trở lại, ánh mắt oải hương ngập tràn linh khí, nhưng nó chỉ còn là một đôi mắt buồn bã, không còn có nét cười nào nữa.
Cái không khí bức bối và buồn bã này..
- Tôi lên sân thượng hóng gió một xíu. - Tôi nói, rồi bỏ qua cậu, đi thẳng lên lên cầu thang.
Ken vẫn ngồi yên trên sô pha, cậu chắc đang suy nghĩ nhiều lắm. Vẻ mặt cả hai như đều đang treo chì trên mặt. Mong sau qua hết hôm nay chúng tôi nghĩ đủ nhiều, giáp mặt nhau cũng không còn lạnh lùng như thế nữa.
Hôm nay là thứ sáu, tôi được nghỉ tới thứ hai sẽ trở lại trường. Bây giờ là thời gian thi kết thúc học kì sắp diễn ra, mọi người trong lớp ắt rằng đang giai đoạn ôn tập cao độ. Tôi thì lại cảm thấy điểm số không còn quan trọng với mình nữa, vì dù sao tôi cũng không còn ở đây lâu. Trước khi rời khỏi đây, tôi sẽ cố gắng tận hưởng nắng ấm mỗi ngày, tận hưởng niềm vui học đường, tận hưởng những điều chưa trải nghiệm hết.
Ken không còn lẽo đẽo bám theo tôi như hồi trước nữa, đêm xuống còn chủ động ôm gối mò xuống sô pha dưới nhà nằm. Như vậy tôi cũng an tâm, Độc tình trong người hắn ta ai biết có gây ra cảm xúc hân hoan thái quá gì không? Nhỡ như nửa đêm hắn làm càn với tôi thì sao? Tốt nhất cũng nên tách riêng ra như vậy!