Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tử Sắc
Beta: Dạ Vũ
"Không dễ gì giết được cảnh sát Trương đâu."
Ý gì đây?
Nhìn câu đó Giang Uyển Thư nghĩ mãi vẫn không hiểu, những độc giả sẽ chỉ khen cô viết hay, hoặc thúc giục cô cập nhật.
"Trước giờ chưa có ai từng bình luận về tình tiết trong truyện của cô cả.
Nói thế nào nhỉ? Việc này giống như họ đang khiến cô đưa cho Mr.Pasek trong truyện một mệnh lệnh giết người vậy." Mà hắn cũng đồng ý với yêu cầu này.
Dường như Mr.
Pasek rất cưng chiều cô.
Suy nghĩ này chợt hiện lên trong đầu khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Học sinh bắt đầu ùa vào lớp, giáo viên cũng đã vào.
Cô vội vàng cất điện thoại vào ngăn bàn, lấy sách giáo khoa ra rồi ngồi nghe giảng bài.
Thoạt nhìn thì cô có vẻ nghiêm túc nghe giảng nhưng trong đầu lại mãi nghĩ đến cái bình luận kia.
Cô vẫn không hiểu ý nghĩa của câu nói đó.
Sau giờ học, cô ở lại trong lớp, lấy chiếc laptop yêu quý của mình ra, mặt trên còn dán sticker "Adventure Time" (cô rất thích bộ phim hoạt hình Âu Mỹ này).
Cô đã dùng chiếc laptop này để sáng tác ra Mr.
Pasek, tên sát nhân bi3n thái có chút thần kinh và vô cùng kiêu ngạo.
Laptop vừa bật lên thì Wechat của cô cũng vang theo, là tin nhắn của biên tập.
[Cưng ơi, tác phẩm của em lại đứng đầu bảng rồi, số từ cập nhật tuần này vẫn là 10.000 từ nha, nếu hoàn thành nhiệm vụ vượt mức sẽ có thưởng.]
[Ok, cảm ơn tổng biên tập.]
Nhiệm vụ gõ chữ lại bắt đầu, cô duỗi eo một cái, quyết định phải viết xong một chương rồi mới về nhà.
Khoảng thời gian này cô đang sửa sang lại mục lục của "Quý Ngài Pasek".
Tính đến nay cô đã viết tới chương 52 của cuốn thứ 5, nội dung của nó chủ yếu nói về cuộc so tài giữa Mr.
Pasek và cảnh sát Trương.
Trận đấu giữa thiện và ác luôn là đề tài muôn thuở trong những cuốn tiểu thuyết nổi tiếng.
Nguyên nhân cuốn sách của cô có thể trở nên hot đến vậy là do nhân vật chính trong tác phẩm là một nhân vật phản diện, trong truyện của cô cái thiện không có kết cục tốt đẹp gì.
Việc đảo lộn nhân vật đã phá vỡ đi tư duy vốn có của dòng tiểu thuyết trinh thám.
Chương này cô quyết định cho cảnh sát Trương dễ chịu một chút vì cuốn tiếp theo cô cũng không cần nhân vật này nữa.
Do đó cô sẽ cho anh ta một kết cục viên mãn cũng coi như là cho độc giả một lời giải thích.
"Đoàng!"
Tiếng súng như xé toạc màn đêm yên tĩnh đã khiến cho nhiều người qua đường chú ý.
Thời điểm cảnh sát tới hiện trường vụ án, cảnh sát Trương đã chết, trên thái dương còn có vết máu đã khô, trên tay còn cầm khẩu súng.
Một người cảnh sát dày dặn kinh nghiệm bước tới chạm vào cổ cảnh sát Trương, thi thể vẫn còn ấm chứng tỏ anh chết chưa lâu.
Căn cứ vào việc tay cảnh sát Trương đang cầm súng, trên thái dương còn có vết đạn.
Các cảnh sát có mặt tại hiện trường kết luận rằng anh ta đã tự sát.
"Không, không có chuyện đó.
Hôm qua anh ấy còn quyết tâm phải bắt được tên Mr.
Pasek kia mà.
Sao hôm nay lại tự sát? Hơn nữa anh xem thử đi, tư thế ngã xuống của anh ấy chẳng phải rất kỳ lạ sao? Tôi xin được khám nghiệm tử thi, không chừng do đạn bắn trật, cũng có thể là tai nạn trong lúc truy bắt hung thủ!"
Thân là cộng sự nhiều năm của cảnh sát Trương, Quách Thanh nhìn thi thể của người đồng đội đã mất không nén được đau lòng mà hạ lệnh cho cấp dưới.
Trong lúc bọn họ bận rộn điều tra các khu vực gần đó để tìm xem có manh mối gì dẫn đến cái chết của cảnh sát Trương hay không thì Mr.
Pasek đang ở trong một quán mì ramen ăn uống thả ga.
"Này ông chủ, cho cháu thêm một phần sủi cảo."
Hắn mỉm cười nháy mắt với ông chủ đầy tinh nghịch, tươm tất trong bộ đồng phục đầu bếp màu trắng, ông chủ đi tới trước mặt hắn, chống nạnh cười nói:
"Cái thằng nhóc này, sao hôm nay tan làm sớm vậy?"
"Uầy, làm xong việc cháu liền chạy ù ra đây.
Điều hạnh phúc nhất của người lao động là sau khi tan làm có thể ăn một bữa no nê mà."
"Thật ghen tị với kiểu người ăn mãi không mập như cậu.
Haiz——"
Khi bọn họ đang nói chuyện thì TV của quán chợt phát một bản tin khẩn cấp.
"Xin chào quý vị khán giả buổi tối.
Hiện tại chúng tôi tạm gián đoạn để phát một tin báo khẩn cấp.
Đồng chí Trương An, một cảnh sát trong đồn cảnh sát thành phố đã bị hại ngoài ý muốn khi đang chấp hành nhiệm vụ, hiện chúng tôi đang cần tìm nhân chứng.
Vào lúc 7 giờ đến 8 giờ, nếu bạn phát hiện người khả nghi trong khoảng thời gian ấy xin vui lòng liên hệ đến Cơ quan cảnh sát càng sớm càng tốt."
"Sao lại xảy ra chuyện này......" Ông chủ híp mắt, vừa cầm khăn lau tay vừa nói: "Vụ nữ sinh tử vong hồi trước đã đủ chấn động rồi, liệu có phải là cùng một người không?"
"Xì xụp xì xụp——"
Mr.
Pasek không nói gì, hắn chỉ lo cắm cúi ăn bát mì ramen.
Sau khi tin tức được phát xong thì kênh kinh kịch liền được khôi phục.
Trên màn hình các diễn viên đang mặc trang phục biểu diễn.
Khi Mr.
Pasek ngẩng đầu lên, đống trang phục lố lăng từ TV kia đã thu hút hắn khiến hắn nhìn chằm chằm vào TV đến mức ngẩn người.
Cuộc sống chẳng qua chỉ là một vở kịch mà thôi.
Hắn nghĩ như vậy đấy.
——《 Quý Ngài Pasek: Vận tốc thoát ly 》——
Giang Uyển Thư gõ xuống hai chữ "Hết truyện" liền thở phào nhẹ nhõm.
Quyển này đã hoàn thành, hai ngày tới cô phải sắp xếp chuẩn bị cho cuốn tiếp theo, như vậy mới có thể tiếp tục nhiệm vụ gõ chữ.
"Áaaaaaaaa!"
Lúc cô đang sắp xếp đề cương thì đột nhiên có một tiếng hét chói tai làm cô chú ý và cả khu dạy học cũng thế.
Vì tò mò nên không kịp cất laptop cô đã chạy ra ngoài xem thử.
Có vài bạn học đang trong lớp vì tiếng hét ấy cũng chạy ra xem, cô cùng mấy người kia nhìn nhau khó hiểu.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không biết, hình như nó phát ra từ nhà vệ sinh nữ."
"Đi, chúng ta cùng đi xem."
Cô cùng một vài bạn học chạy đến nhà vệ sinh nữ, linh tính của Giang Uyển Thư mách bảo khiến cô có một dự cảm không lành.
Lúc đến cửa nhà vệ sinh thì có một bóng người lao ra, Giang Uyển Thư nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay đối phương, cô phát hiện đây là bạn học cùng lớp Viên Vũ Đồng.
"Vũ Đồng, cậu làm sao vậy?"
"Uyển...Uyển Thư!" Vẻ mặt Viên Vũ Đồng như sắp khóc đến nơi, vốn dĩ là Giang Uyển Thư nắm cánh tay nàng nhưng giờ lại bị nàng nắm chặt lấy quần áo không buông.
"Toilet...toilet có người!" Viên Vũ Đồng cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình để đỡ choáng váng.
"Toilet có người chết!"
"Hả?!"
Mấy bạn học đi theo nghe thấy thế xém lùi lại vì sợ hãi.
"Ở đâu? Cậu thấy ở đâu?"
"Buồng thứ nhất, tụi mình...tụi mình gọi cảnh sát trước đi."
"Để qua coi xem sao đã."
Bởi vì không ai dám đi trước nên Giang Uyển Thư đành phải đi đầu, cô bật công tắc ở gần cửa nhưng không thấy đèn sáng.
"Đèn nhà vệ sinh hỏng à?"
"Hồi nãy còn dùng được mà......" Viên Vũ Đồng sợ đến nhắm chặt hai mắt, chỉ dám mở he hé nhìn.
Mấy người đằng sau cũng sợ đến mức run cầm cập, do dự không biết có nên đi theo hay không.
"Chíu."
Giang Uyển Thư đành lấy điện thoại ra bật đèn rồi đi vào chỗ tối.
Khi vừa mới bước vào nhà vệ sinh, Viên Vũ Đồng đã kéo tay áo cô và chỉ vào buồng thứ nhất.
"Chỗ đó đó! Cậu muốn xem thiệt hả.....Mình không dám nhìn đâu huhuhu....."
"Vậy mấy cậu ở đây chờ mình."
Thực ra trong lòng Giang Uyển Thư cũng không bình tĩnh như vậy.
Mạnh miệng thế thôi chứ thực tế thì đôi chân run rẩy đã tố cáo nội tâm đang sợ hãi của cô.
Giang Uyển Thư đi đến buồng thứ nhất, mở cửa ra sau đó dùng điện thoại chiếu đèn vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô hít một hơi thật sâu.
Một nữ sinh mặc váy màu xanh nhạt đang ngồi trên sàn, đầu gục xuống, trên cổ còn có xích sắt, hai tay chống trên sàn, bồn cầu không đậy nắp nên có thể thấy được nước bên trong vẫn còn đang chảy.