Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ngồi xuống."
Phelan chễm chệ ngồi chéo chân trên ghế dài, phất tay chỉ ghế đối diện hắn ra lệnh.
An do dự "Hay là tôi đứng cũng được..." Bị phạt còn ngồi ngang hàng thì thật không phải phép.
Hừ mũi một cái, Phela không vui nhìn cậu. Tức thì An liền ngồi xuống. Cậu có cảm tưởng nếu mình không ngồi, Phelan có thể lấy dây trói cậu dính mãi mãi trên ghế.
Ngồi xuống chưa nóng mông, Phelan bình thản hạ thánh chỉ "Cởi quần ra."
Một ngày bị ép cởi quần hai lần, dây quần sắp giơ cờ kháng nghị rồi.
An chống chế "Tôi lớn rồi, ngài đừng đánh mông tôi như đám tiểu hầu trong nhà nữa. Hay để tôi quỳ cũng được."
Mắt thấy cậu chuẩn bị làm tư thế quỳ muốn dập đầu tạ lỗi, Phelan nóng nảy đứng dậy kéo tay cậu, bất lực quát khẽ "Ngươi là đồ ngốc à?"
An giãy nãy giữ chặt lưng quần, sống chết cứu vớt hình tượng cuối cùng "Chứ không thì sao? Vừa nãy ngài đã bảo sẽ tha cho tôi mà." Có nô lệ còn bị lột sạch đồ để bị ném đá.
Chết trong tình trạng ở truồng, ngại lắm!
Hắn không nhiều lời, trực tiếp đè cậu lên ghế dài cởi quần.
Miệng An co lại vì hoảng "Hầu tước, có gì từ từ nói! Cái gì ngài có tôi cũng có. Đừng mà..."
Phelan không tốn mấy sức đã lột sạch quần An, vì sợ lạnh nên cậu còn cẩn thận mặc hai chiếc quần. Giờ đã bị lột sạch chỉ chừa lại quần lót. An nằm ngửa như con cá chết, thân dưới bị thổi đến mát rượi.
Im lặng một lúc. Hầu tước bật động.
Thấy đại bàng sa mạc nên sợ chứ gì?
An nghe được tiếng vải cọ nhau sột soạt. Đột nhiên chân phải cảm nhận một luồng mát lạnh. . Truyện Đông Phương
Cậu ngẩng đầu xem thì thấy Phelan đang tỉ mỉ bôi thuốc mỡ lên vết thương đã thâm tím, đầu mày nhíu chặt càng ngày càng dính sát vào nhau.
Nhất thời, ở nơi nào đó, An cảm thấy lồng ngực mình nhoi nhói.
"Tại sao không nói?" Phelan không nhìn cậu.
An chống người ngồi dậy, hai chân bị hắn túm chặt nên tư thế có chút buồn cười.
"Ngài không nhắc tôi cũng quên. Sea đã giúp tôi bôi thuốc rồi."
Phelan nhìn An một cái rồi lại cúi đầu nhẹ nhàng bôi thuốc.
Thật sự là quên. Suốt đường trở về An một bên lo sợ bị trách mắng, một bên lo rằng Phelan sẽ ra lệnh cho người giết Sea diệt khẩu. Chuyến đi lần này của họ là tuyệt mật.
Chút vết thương nhỏ, trước khi về làm người hầu cho nhà Walter, không phải là chưa từng bị.
Hắn như là vô ý, hỏi: "Ngươi cũng cởi quần như vậy cho hắn xem vết thương à?"
Người ta đâu có lưu manh như ngài. "Không, thưa ngài. Tôi chỉ xắn quần lên thôi."
Hắn im lặng không tiếp lời. Chỉ có bàn tay Phelan như lửa, mỗi chỗ hắn chạm vào đều ấm lên.
Mặt cậu không biết vì sao lại nóng lên, có chút quẫn bách "Được... được rồi..."
Chụp lấy đôi chân hư hỏng nhốn nháo, Phelan trầm giọng "Ngồi im. Còn chưa xong." Mắt hắn vô tình liếc phải nơi nào đó, vội che miệng ho hai tiếng "Ta sao lại có người hầu ngu ngốc như ngươi. Lát nữa hãy về thu xếp hành lý, ngày mai liền về."
An trợn tròn mắt, quên mất vạt áo ngắn rơi ra khỏi hải sâm nhỏ "Hầu tước, không phải ngài nói hai hôm nữa mới về à? Đột nhiên về gấp vậy làm gì?"
"Ta làm gì cũng phải báo cho ngươi à? Ngày càng không biết phép tắc."
Hắn đậy hợp thuốc mỡ, cũng không có định buông chân An. Bàn tay vẫn xoa bóp quanh vết thương cho bớt sưng.
"Sắp tới buổi lễ chào mừng cựu học sinh trở về Heimdall, ta phải có mặt dàn xếp."
"À..."
Đúng rồi. Từ hai năm trước Phelan được cử lên làm hội trưởng hội học sinh nhiệm kỳ mới, do cựu hội trưởng đề cử. Buổi lễ chào mừng cựu sinh viên tổ chức mỗi năm năm một lần. Đại tuyệt đối đa số cựu học sinh đều có chức vụ quan trọng nên buổi lễ gần như được xem là nghi thức long trọng cấp quốc gia.
Chuyện này An không quên, nhưng phải tới hai tháng nữa mới chính thức diễn ra. Không ngờ Phelan cũng có lúc khẩn trương lo trước như vậy.
"Tôi biết rồi. Ngài trả quần cho tôi, giờ tôi về chuẩn bị hành lý."
Không khó để nhận ra tâm tình cậu hơi xuống dốc, một ngày chơi chưa đủ thật. Biến cố khi gặp Sea đã chiếm hơn nửa thời gian. Cậu còn muốn ăn thêm hải sản.
"Ngươi... hay sắp xếp chỗ hải sản vừa mua, ta không muốn ngửi mùi tanh trong xe."
"Có hải sản sao? Ngài vừa mua ư?" An đứng phắt dậy, tâm trạng cũng vui theo.
Phelan đánh mắt ra cửa sổ "Ừm."
An hài lòng quay người xỏ quần. Cậu có thể hỏi mua lại từ chỗ Anna.
Thân ảnh cao gầy trắng trẻo đối lưng hắn, khung cảnh làm người ta không nhịn được nuốt nước bọt. Thiếu niên 17 18 vẫn là căng tràn sức sống nhất.
Hắn mím môi "Ngươi..."
Đợi mãi không thấy Phelan nói thêm, An nghi hoặc nhìn hắn "Ngài còn gì dặn dò?" Cậu sửa lại lưng quần bị lệch.
"Ừm... không có gì. Về đi." Hắn cúi mắt cầm viên sỏi trong ngực ra nhìn. Không thèm liếc cậu một cái.
Đến khi ra khỏi phòng, An vẫn thấy Phelan ngồi mãi một tư thế như ban nãy nhìn chằm chằm viên sỏi. Viên sỏi đâu ra thế nhỉ?
Cậu cũng không hỏi nhiều, không tiếng động đóng cửa ra ngoài.
Thật may Phelan không còn truy cứu chuyện hôm nay nữa.
Hai tháng sau.
Buổi lễ long trọng nhất nhì Heimdall chính thức diễn ra.
Dưới bài diễn văn của hội trưởng hội học sinh, Phelan Walter. Toàn thể học sinh vang to lời tuyên thệ trước lá cờ tung bay của Dellingr. Những cựu học sinh ưu tú phát biểu cảm nghĩ trước các tân học sinh, Lucas cũng là một trong số đó.
"Ông chú già cỗi đó sao được lên phát biểu vậy? Với tuổi anh ta thì con cũng vào được trường này rồi."
Leon ngả ngớn như người không xương dựa vào bức tường sau cánh gà, Yoo nhìn trái nhìn phải, thái độ như ông già nhắc nhở: "Hoàng tử, người nên đứng thẳng lưng lên. Đứng như vậy rất không đẹp." Nếu không phải Heimdall an ninh cao thì bộ mặt hoàng gia đã bị người làm mất sạch.
Chật lưỡi một cái, Leon không tình nguyện đứng thẳng người. An nhìn một chủ một tớ thì cười cười.
Cậu cúi người nói nhỏ với Leon "Thống tưởng là bảo vật quốc gia. Hiệu trưởng vì sự có mặt của ngài ấy mà vui mừng.
Ba người đồng loạt nhìn về hiệu trưởng mắt long lanh, miệng cười không thể khép nhìn Lucas trên bục. Leon bĩu môi "Có gì hay chứ."
Hoàng tử ngó nghiêng "Phelan đâu? Sao hắn bỏ cậu ở đây một mình? Còn bắt cậu cầm đồ nặng nữa chứ."
Leon vươn tay muốn cầm giúp thì bị An tránh đi "Tôi cầm được rồi. Cũng không nặng
"Ngài mà cầm đồ của Hầu tước thì ngày mai không biết có tin đồn quỷ quái gì nữa. Hầu tước kia mà biết lại trách cứ An." Yoo bình thản giải thích dùm An.
Mấy vị chủ nhân này không thể hiểu được nỗi lòng người hầu chúng tôi đâu.
An cảm thán.
Hoàng tử trợn trắng mắt "Nhìn cậu ta cao hơn tôi thế thôi chứ yếu xìu. Một hồi cậu ngất xỉu tôi mới không thèm đỡ... Thôi. Đi đây." Leon không đợi cậu trả lời đã quay mông hướng ngược lại.
Lucas vừa phát biểu xong, trong tràn vỗ tay tiến tới chỗ họ. Y gật đầu với An xem như chào hỏi rồi hướng theo phái Leon vừa rời.
Cậu đứng một lúc hai tay mỏi nhừ. Phelan sao có thể mặc được tấm áo khoác nặng trĩu này cả ngày cơ chứ. Thấy buổi lễ còn lâu mới kết thúc, An quay người kiếm nơi nghỉ ngơi.
Phía ngoài hội trường là vườn hoa Tulip đủ loại màu sắc. Không khí ban trưa vươn mùi hoa, An cảm thán "Hôm nay trời đẹp thật!"
"Trời có nắng nhưng không quá gắt. Đúng là đẹp thật."
Alpha?
An quay đầu.
Một người đàn ông đang nhìn cậu, đường nét trên mặt ôn nhu hài hòa cộng với biểu tình thân thiện khiến cho người khác muốn lại gần.
Nhất thời cậu không biết tiếp lời thế nào.
Người đàn ông mở lời trước "Cậu là học sinh trường này."
Là câu khẳng định. Vốn An chỉ mặc áo kí hiệu gia tộc vậy mà người này vẫn có thể nhìn ra.
"Cho hỏi ngài là ai?"
Người kia bật cười "Tôi là cựu học sinh. Mới nãy có một cô gái dẫn đường mà không biết đã chạy đâu rồi. Đã lâu không trở về Euphoria, cả Heimdall vậy mà thay đổi nhiều quá. Tôi lớn vậy mà còn lạc đường, cậu xem có buồn cười không?"
"Cũng không buồn cười mấy... "
"..."
Lạc đường thì có gì mắc cười?
Người đàn ông ho khan "Cậu bé... cậu có thể dẫn tôi về sảnh được không? Tôi bị lạc thật."
An âm thầm đánh giá người kia. Nhìn kiểu cách có lẽ đã ngoài bốn mươi nhưng vì khí chất nên thoạt nhìn khá trẻ trung, minh mẫn. Cựu học sinh Heimdall thì chắc không thể đi lừa đảo con nít lấy tiền.
Như sợ An không tin, người đàn ông chìa thẻ thông hành ra cho cậu xem. "Cậu xem đi. Tôi không lừa cậu."
"Tôi không phải không tin ngài. Ngài chờ một chút..." Cậu ôm chiếc áo nặng vừa thả trên ghế chưa được bao lâu lên, nói với người đàn ông: "...Mời ngài đi lối này."