Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào?
  3. Chương 15
Trước /33 Sau

Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào?

Chương 15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 31:

“Alo. Tiểu Kiệt hả? Uh, đúng, đúng, không phải như mày nói sao, thế vai … Mày có quen đó, là Tam đầu gỗ, Mộc Đồng, Mộc Đồng hội bảo vệ môi trường nhà mày đó … Yên tâm đi, mặt mũi cũng đẹp lắm …. Đúng đúng, tao cũng thấy nó quá hợp … đúng, kiểu tóc cũng hợp, vừa ngắn … cái gì? Ngực hả? Mày đề cao nó quá rồi …”

Tôi đau đầu nhức óc ngồi một bên, cố nén ham muốn đánh người, nghe Tiểu Nhị gọi cho Tiểu Kiệt.

Hai đứa nó tám cả nửa ngày mới chịu cúp, gác máy, nó nhìn tôi, hai mắt phát sáng, hưng phấn nói: “Hắc, tao nghe Tiểu Kiệt nói, gần đây nó mới quen một em khóa dưới, đẹp trai lắn, đã nhận lời đóng vai nam chính số 1 của phim này rồi.”

Tôi không vì cái tin tức bé xíu này mà thấy vui tẹo nào, lười biếng đáp: “À, Thế à.” Cũng không biết Tiểu Kiệt dùng cách nào dụ dỗ được em trai kia nữa.

Tiểu Nhị vẫn tiếp tục bay trên mây: “Nhưng tao định để Chung Nguyên diễn a, tuy rằng ở trước mặt Lục Tử Kiện khí chất của ảnh có vẻ thụ, chắc chắn công mày thì có thừa à. Làm sao đây ta, chẳng nhẽ hai tiểu công đều là nhân vật chính à?”

Tôi lắc đầu: “Yên tâm đi, Chung Nguyên nhất định không diễn loại vai biến thái này đâu.”

Tiểu Nhị nắm tay áo tôi lắc lắc đầy thống khổ: “Tam đầu gỗ, mày nói ai biến thái, ai biến thái chứ! Đây là nghệ thuật, mày hiểu không?”

Tôi đẩy tay nó ra, bình tĩnh nói: “Dẹp đi, thằng cha Chung Nguyên này ghét nhất bị người khác dụ dỗ, có gan thì tự mày đi tìm đi.”

Thế là Tiểu Nhị lặng im không nói.

Tôi nhận ra Chung Nguyên có một thứ năng lực rất kì dị, con người hắn xem như tính tình tốt, lúc đi cùng người khác vẻ mặt cũng rất ôn hòa, nhưng nói đến chuyện thật sự chạm nọc tới điểm mấu chốt của hắn thì không mấy người dám làm. Như Tiểu Nhị nè, cả ngày diễu võ dương oai với tôi, mới nghe nói Chung Nguyên rất ghét người khác dụ dỗ hắn, nó liền nhất quyết không nhận nhiệm vụ bàn bạc vấn đề này với Chung Nguyên. Lục Tử Kiện thì không như vậy, anh ấy cũng là người tốt tính, nhưng lại cứ hay bị bắt nạt. Lúc trước Tiểu Nhị cứ luôn miệng gọi Lục Tiểu Công, sau khi anh ấy hiểu rõ nó nghĩa lá gì thì năm lần bảy lượt yêu cầu Tiểu Nhị không gọi vậy nữa, kết quả công cốc. Mãi sau nhờ có Tứ cô nương thu phục Tiểu Nhị mới có chút thành quả [Tôi thật khinh bỉ Tiểu Nhị là đứa chỉ biết bắt nạt người yếu]

Tôi luôn luôn nghĩ rằng, một người phải âm hiểm bao nhiêu mới có thể làm được như Chung Nguyên.

Buổi tối, Tiểu Kiệt vì sự nghiệp đạo diễn, hẹn hai nhân vật nam chính của bộ phim không lành mạnh [thực ra tôi là nữ chính mà] cùng đi uống cà phê, trước hết mọi người làm quen nhau, sau đó là thương lượng cụ thể công việc. Chúng tôi tiện thể rủ luôn nhà sản xuất kiêm biên kịch, Tiểu Nhị!

Sau khi nhìn thấy em trai siêu cấp đẹp trai trong truyền thuyết thì tôi gần như á khẩu.

Khó hiểu quá nha, thành phố B có thiếu trai đâu, Tiểu Kiệt nhìn thế nào mà khen Tô Ngôn dữ dội vậy chứ …

Tô Ngôn nhìn thấy bọn tôi, hớn hở chạy đến trước mặt, cười ha ha nói: “Mộc Đồng, hóa ra người đóng giả trai là chị à?”

Tôi kéo Tiểu Nhị ra chắn trước mặt: “Hiểu lầm rồi, chị là biên kịch, người này mới là người hợp tác với em nè.”

Tên Tiểu Nhị lại tận lực ra sức bán đứng tôi.

Tô Ngôn khoác tay lên vai tôi, tâm tình rất tốt: “Mộc Đồng, chị không cần ngượng đâu.”

Tôi tức giận, đẩy tay nó ra, chỉ vào nó nói với Tiểu Kiệt: “Đạo diễn, tôi không làm, hoặc là đổi tôi hoặc là thay nó.”

Chỉ một câu làm Tiểu Kiệt muốn trợn ngược mắt: “Không được!”

Nhờ có sự phối hợp hoàn hảo của Tô Ngôn và sự bất hợp tác rất hoàn hảo của tôi mà buổi họp tối nay chẳng thất bại mà cũng chả thành công. Thật ra tôi không phải cố tình gây sự, chỉ có điều việc hợp diễn tình nhân với Tô Ngôn làm lòng tôi ngứa ngáy thế nào ấy. Mặc kệ tình cảm của nó dành cho tôi là thật hay giả, có nói thế nào cũng cứ đòi theo đuổi tôi, bây giờ còn đang theo như vậy, quan hệ thế này lúc diễn làm sao không xấu hổ được. Tôi là người rõ ràng trong tình cảm, thích là thích, không thích nữa thì sẽ không đeo bám dây dưa, người tôi không thích tốt nhất nên cách tôi càng xa càng tốt.

Lúc quay về, Tiểu Kiệt và Tiểu Nhị lén lút về trước, để tôi với Tô Ngôn ở lại trao đổi.

Tô Ngôn chầm chậm đi cạnh tôi dưới ánh đèn đường vàng vọt.

“Mộc Đồng, chị thực sự ghét tôi à?” Nó đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, thản nhiên hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không có”

“Vậy tại sao không tiếp nhận tôi?”

Tôi cào tóc: “Ak, chị có bạn trai mà, làm người thứ ba chen vào làm chi cho sóng gió?” Tội nghiệp Chung Nguyên, thời điểm quan trọng đem ngươi ra dùng cũng có ích gớm.

Tô Ngôn cười bí hiểm, chẳng có vẻ gì giống thanh niên 18 cả: “Không cần gạt tôi, tôi nhìn ra mà, Chung Nguyên diễn rất khá, nhưng chị thì còn kém lắm.”

Tôi cúi đầu, không biết nó nói thật hay đùa.

Tô Ngôn lại thêm vào: “Hiện tại tôi và Chung Nguyên hay bất cứ người nào đều có vị trí ngang nhau, hy vọng chị đừng kì thị tôi.”

Tôi lắc đầu: “Chị không kì thị, chỉ là không thích thôi, cho nên không tiếp nhận, dễ hiểu mà. Chị cũng không ghét em, nhưng không ghét không có nghĩa là thích, em phải hiểu điều đó.”

Tô Ngôn lại cười nói: “Chị còn chưa thử thích tôi, sao đã biết là không thích được?”

Ak … ak? Nói gì không ăn nhập vậy?Tô Ngôn: “Cái này giống như điểm tâm vậy, chưa ăn sao biết nó có ăn được, có ngon, có hợp khẩu vị hay không? Ít nhất cũng ăn một miếng, sau đó hãy kết luận nên ăn tiếp hay không? Một miếng này là cho điểm tâm cơ hội, cũng là cho chính mình cơ hội.”

“Em giỏi ăn nói ghê.”

Tô Ngôn cười: “Qúa khen, tôi chỉ hi vọng chị có thể cho tôi một cơ hội, tại sao chưa thử đã vội từ chối.”

Tôi nhức đầu, cảm thấy hắn nói cũng đúng, mà cũng không đúng: “Nhưng mà …”

“Không được.” Tô Ngôn đột nhiên giơ tay ra giữ vai tôi, nhìn thẳng vào tôi: “Tôi hi vọng chị tiếp nhận tôi, chờ tới khi chị khẳng định không thể tiếp nhận được hãy đẩy tôi ra, có được không?”

“Ak” Tôi định nói không, nhưng thấy nó chân thành tha thiết nhìn, lại thấy nó nói cũng đúng, đành gật gật đầu: “Được.”

Tô Ngôn nở nụ cười rạng rỡ: “Chị đồng ý cho tôi theo đuổi?”

Tôi khờ người ra nhìn nó: “Chắc là vậy.”

Tô Ngôn: “Sao chị nhìn tôi như vậy?”

Tôi: “Không có gì, tự nhiên cảm thấy em trở nên bình thường, thấy quen quen.”

Tô Ngôn: “…”

Ngày hôm sau, Tiểu Nhị quyết định nói chuyện bộ phim của nó cho Chung Nguyên, đã thế còn giả bộ làm mật thám, lý do là sợ Chung Nguyên ghen. Nhưng ngoài dự kiến của tôi, Tiểu Nhị chỉ mới hỏi một hai câu là Chung Nguyên đã khoái trá đápứng đóng bộ phim này, với điều kiện là hắn phải đóng vai chính!!!

Thế là tổ kịch phát sinh mâu thuẫn be bé.

Bộ phim này có hai nhân vật chính, thứ chính một người, còn lại là nhân vật phụ. Vốn dĩ, nhân vật chính bị nhóm nam diễn viên của hội điện ảnh kì thị, bọn họ không tình nguyện tham gia diễn cái bộ phim biến thái này, nhưng ngại gây áp lực cho phó chủ tịch nên cũng không đành cự tuyệt.

Nguyên tắc quan trọng của bộ phim này là, hành động có thể không có, nhưng ngoại hình nhất định phải có, thế nên nhân vật chính chọn tôi với Tô Ngôn. Bây giờ Chung Nguyên xuất hiện, lấy điều kiện bề ngoài của thằng cha này, cho vai thứ chính không thành vấn đề, nhưng hắn lại thích đùa, không phải chính nhất định không diễn.

Cho nên cục diện hiện tại là, những nhân vật khác đã ổn hết, chỉ có ba người bọn tôi không thống nhất được ai chính ai thứ chính.

Chung Nguyên ngồi trong phòng hội nghị của hội điện ảnh, mặt cười cười, kiên nhẫn nghe Tiểu Kiệt giải thích sự khó xử, ý của nó là, nhân vật chính đã sắp xếp xong rồi, phiền anh Chung Nguyên chịu khó đóng thứ chính đi, thứ chính cũng quan trọng nha, cùng lắm là cho anh thêm đất diễn …

Chung Nguyên nghe xong lời Tiểu Kiệt, bình tĩnh nói: “Được rồi, các bạn cứ tiến hành theo kế hoạch đó đi, coi như tôi chưa tham gia.”

Chung Nguyên vừa nói xong, Tiểu Nhị đứng ngồi không yên, lôi kéo Tiểu Kiệt ra bàn bạc hồi lầu, cũng không được kết quả gì. Tiểu Nhị hi vọng Chung Nguyên thế vai Tô Ngôn, nhưng Tiểu Kiệt lại khăng khăng giữ vị trí của Tô Ngôn. Hai người phân tích đủ thứ lý do, cuối cùng vẫn giằng co không dứt.

Lúc này Tô Ngôn đang im lặng lại lên tiếng: “Bộ phim này em có thể tài trợ đó, thiết bị của mọi người cũng nên cải tiến một chút nhỉ?”

Tiểu Kiệt nghe nói thế thì hai mắt sáng như đèn pha, màn hối lộ này đúng là có sức hấp dẫn lớn.

Nhưng Chung Nguyên lại tà tà nói thêm vào: “Nó tài trợ bao nhiêu, tôi cũng tài trợ được bấy nhiêu, có thể nhiều hơn.”

Tiểu Nhị cùng Tiểu Kiệt bàn tới khô hết cả nước miếng, rút cục nhất trí: Chuyện này để Mộc Đồng quyết định!

Trong nháy mắt, bốn phía quay qua nhìn tôi, y như muốn luộc chín tôi luôn.

Tôi ho khan, yểu xìu nói: “Tôi có một đề nghị rất hay.”

“Nói đi”

Tôi nhìn nhìn Chung Nguyên, lại ngó sang Tô Ngôn: “Là vầy, tại sao mọi người không để tôi đóng vai thứ chính?”

“Không được”

“Tôi phản đối”

“Tao đồng ý”

“Chủ ý này hay à”

Bốn thanh âm đồng thời vang lên, hai anh chàng kia nghe tôi nói xong cực kì tức giận, Tiểu Nhị với Tiểu Kiệt, hai con trời đánh này lại còn làm như giác ngộ chân lí vô cùng sung sướng, Tiểu Nhị còn kích động tới nỗi vò tóc tôi rối bù lên.

Chung Nguyên cùng Tô Ngôn đang định nói thì Tiểu Kiệt gõ bàn đánh rầm một cái, nói: “Khỏi bàn, làm như lời Mộc Đồng, ta là đạo diễn, ta quyết định.”

Chung Nguyên nhìn tôi, đột nhiên cười hết sức gian trá, sau đó quay sang Tô Ngôn, nói: “Được rồi, anh quyết định nghe lời đạo diễn.”

Tô Ngôn mở trừng mắt, nhìn Chung Nguyên không tin được.

Chung Nguyên phất phất kịch bản trong tay, nghiêm trang nói với Tô Ngôn: “Uhm, trong kịch bản này có đoạn ôm công chúa nha, là anh ôm cậu hay là cậu ôm anh nhỉ?:

Tô Ngôn giống như nuốt phải thuốc chuột, mặt mày vặn vẹo nhìn Chung Nguyên: “Anh đừng có làm thiệt nha!”

Chung Nguyên gật gật đầu: “Chứ làm sao bây giờ, anh không muốn diễn vai thứ … Nói đi, rút cục là anh ôm cậu hay cậu ôm anh? Cá nhân anh thích ôm người khác, nhưng mà coi như tôn trọng lựa chọn của cậu.”

Tô Ngôn dứt khoát: “Tôi không ôm con trai đâu, cũng không để con trai ôm à.”

Chung Nguyên bình tĩnh lắc đầu: “Cái này chúng ta đâu quyết định được, phải nghe đạo diễn thôi. À, đạo diễn nè, tôi cảm thấy kịch bản này quá ngây thơ, không đủ đô nha, tôi đề nghị thêm đoạn diễn hôn, ái chà, tốt nhất là hôn sâu đúng cách thức …”

Tiểu Kiệt nắm cây bút, cười gian: “Được được, ý này hay, biên kịch đâu, thêm vào.”

Cái con quỷ Tiểu Nhị, máu mũi sắp phun ra hết rồi.

Tô Ngôn hoảng sợ nhìn Chung Nguyên, nói không nên lời.

Chung Nguyên khép kịch bản lại, thâm ý sâu xa nhìn Tô Ngôn: “Nè, đạo diễn muốn thêm đoạn hôn đó, chúng ta …. Có nên luyện tập trước không? Hôn sâu đúng tiêu chuẩn nha …” Hắn nói xong, nâng cằm Tô Ngôn lên, chậm rãi dí mặt sát vào …

Máu mũi của Tiểu Nhĩ rút cục cũng thành công trong việc tìm đường chui ra khỏi mũi…

“Biến thái!” Tô Ngôn đẩy mạnh Chung Nguyên, hét một tiếng đứng lên: “Đạo diễn, tôi không diễn với hắn!”

Chung Nguyên bình tĩnh cười: “Nói giỡn hoài, hai chúng ta là nhân vật chính à.”

Tô Ngôn: “Tôi muốn diễn vai thứ.”

Chung Nguyên thả lỏng người, nhích lại gần, cười hì hì nháy mắt với tôi.

Trong lòng tôi thầm giơ ngón giữa ra chửi hắn ><

Sau khi tan họp, tôi cùng Chung Nguyên đi riêng với nhau, tôi không nhịn nổi tò mò, hỏi hắn: “Ngươi … thật sự có thể chịu được cùngTô Ngôn,ak, cái gì mà ôm công chúa, hôn sâu này kia?”

Chung Nguyên: “Đương nhiên không thể.”

Tôi không hiểu: “Vậy sao còn …” Còn bình tĩnh như thế, y như có thể làm được, hơn nữa còn vui vẻ mà làm.

Chung Nguyên: “Bởi vì anh biết, nó cũng không làm được, anh chỉ cần đợi nó rút lui là được.”

Tôi: “…”

Chung Nguyên, ngươi còn có thể gian trá tới mức đó sao >_<

Chương 32:Tiểu Nhị than thở, nó với Tiểu Kiệt phải đối đầu với sự khinh bỉ của ngàn vạn hủ nữ mới dám quay bộ phim này, bởi vì đây thực ra là một bộ phim nam nữ khoác giả tấm áo nam nam thôi. Nhưng nó cũng đành chịu vậy, tìm mỹ thiếu niên đã không dễ dàng, làm sao tìm được hai mĩ thiếu niên tình nguyện ôm ôm ấp ấp, chuyện đó là chuyện không thể cầu mà có được nha.

Khoản tài trợ của Chung Nguyên và Tô Ngôn rất có ích, Tiểu Kiệt mừng rỡ cười toe. Hội điện ảnh đổi mới trang bị, lại còn cấp cho chúng tôi mấy bộ trang phục kha khá. Trang phục diễn trường tôi làm cũng được lắm nha, nhìn Chung Nguyên với Tô Ngôn mặc vào, thật là quyến rũ, là tôi nghĩ vậy thôi, Tiểu Nhị nói đó là bộ đồ dụ tiểu thụ ><

Sau khi chuẩn bị xong hết, bộ phim của chúng tôi khởi quay vào một ngày thu khí trời mát mẻ.

Ngày đầu tiên cũng chưa làm gì, mọi người hội lại cùng bàn bạc, cổ vũ tinh thần nhau, sau đó tới thẳng nhà hàng, sau khi càn quét nhà hàng xong lại chạy tới quán karaoke. Là người luôn luôn có tinh thần tập thể, tôi đương nhiên cũng bám theo xem náo nhiệt.

Lúc ăn cơm Tiểu Nhị và Tiểu Kiệt hai con ôn dịch lén chuốc rượu tôi, biến tôi thành đồ đần. Đến karaoke, mọi người lại hào hứng kêu bia, tôi cũng hưng phấn uống cùng bọn họ.

Chung Nguyên ngồi bên cạnh tôi, giật chai bia trong tay tôi, cau mày nói: “Say thế rồi còn uống nữa.”

Tôi lớn miệng đáp: “Nữa, nữa, cho ta uống!”

Chung Nguyên nâng tay lên, giơ cái bình ra xa tôi, giật thế nào cũng không tới.

Tiểu Nhị thức thời mở một chai mới, bám vào vai tôi, cười hì hì nói: “Đừng để ý anh ta, mất hứng! Nào, tam đầu gỗ, chúng ta cạn!” Nó nói xong, đưa chai trong tay cho tôi.

Tôi nhận ngay, chẳng suy nghĩ gì ngửa cổ uống cạn, mới uống được mấy miếng đã lại bị Chung Nguyên cướp mất. Tôi giận dỗi, nằm sấp lên người hắn hươ quào cho bằng được chai bia, thế mà hắn xoay qua xoay lại thế nào đã ôm tôi vào lòng, trầm giọng nói: “Đừng quậy nữa!”

Đầu óc tôi càng ngày càng nặng, lúc này cũng không có nghe hiểu hắn nói gì, chỉ nắm lấy quần áo hắn cấu nhéo loạn lên, vừa đánh vừa la: “Ngươi cho ta rượu, cho ta! Ta ghét ngươi, mau cho ta đi!”

Bàn tay đặt trên lưng tôi cũng không dời đi, phía trên đầu có một giọng nói vang lên: “Em thực sự ghét anh hả?”

Tôi ngúc ngoắc: “Ta ghét nhất ngươi! Mau cho ta rượu!”

Thật kì quặc, chỉ là tôi muốn uống rượu thôi mà, sao lại còn bị ôm chặt hơn, tới nỗi khó thở, tôi chỉ đành rên hừ hừ, biểu thị sự bất mãn.

Đột nhiên có một tiếng nói rất to: “Từ hôm nay tôi muốn chính thức theo đuổi Mộc Đồng. Mộc Đồng, chị cũng đồng ý cho phép tôi theo đuổi mà, đúng không?”

Tôi cảm thấy hình như có rất nhiều người nhìn mình, thế là tôi khó khăn quay đầu ra, nhìn xung quanh hắc hắc cười.

Đột nhiên có người kéo tôi khỏi ghế sopha, sau đó lại bị lôi ra ghế phía ngoài, cả người tôi lảo đảo, để mặc hắn kéo đi, tới lúc hắn dừng lại thì tôi cũng đổ luôn vào lòng hắn.

Ah, cái mùi này quen quen.

Tôi ngẩng đầu mơ màng nhìn đối phương, lại cười hắc hắc, nói năng không rõ ràng: “Bạn ơi, bạn có hai cái đầu.“

Gương mặt người đó mờ nhạt, tôi nhìn không rõ là ai, lúc này hắn đỡ vai tôi, ép sát tôi vào tường: “Em đồng ý để Tô Ngôn theo đuổi à?“

Tôi nhếch miệng cười: “Hông liên quan tới ta, ta chỉ muốn uống rượu“

Hắn hình như đưa tay ra vuốt lên mặt tôi: „“Đừng đồng ý.“

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, cười hì hì nói: :Được, ngươi cho ta rượu ta sẽ không đáp ứn …“

Không hiểu tại sao miệng tôi đột nhiên bị chặn lại, trên môi có cái gì đó mềm mại cọ cọ, còn có cái gì đó nóng nóng ấm ấm linh hoạt tiến vào trong miệng, làm cho tôi không thở được.

Tôi lắc đầu, muốn bỏ cái đó ra khỏi miệng, nhưng sau ót lại bị giữ chặt lấy, bị bắt phải nghênh đón cái gì đó. Đồng thời phần eo còn bị ôm lấy, càng lúc càng xiết chặt, huhu, sắp bị bẻ gãy lưng mà chết mất.

Nhưng mà nói hong phải chứ cái gì đó trong miệng cũng hay ho nha, vừa nóng ấm còn chuyển động được, thế là tôi dùng lưỡi đuổi theo, muốn thử coi có thể ngoạm một cái nuốt hết cái kia không, haha, ăn được luôn thì quá tốt. Đột nhiên cánh tay ôm trên lưng tôi lại càng xiết chặt gấp mấy lần, hại tôi càng thêm ná thở.

Đợi đến lúc tôi sắp nghẹn mà chết thì mới được buông ra, ak, chỉ có miệng với gáy là tự do thôi, eo lưng vẫn bị xiết chặt, vẫn khó thở y như cũ.

Tự nhiên trong bụng tôi thấy khó chịu, nhịn không được phun ra, ak, hình như ói lên người ai đó thì phải …

Một tiếng nói vang lên phía trên đầu: “Hôn anh mà thấy ghê vậy hả?“

Tôi giãy dụa: “Uhm, khó chịu quá“

“Em cứ như vậy chán ghét anh sao?“

“Uhm, ngươi buông ra đi, ta khó chịu quá.“

“Nhìu khi anh thiệt muốn bóp chết em.“

“Huhu, buông ra, ta chỉ muốn uống rượu thôi.“

“Quên đi, hôm nay em nói trong lúc say, anh không tin đâu.“

“Ta có thể uống rượu chưa?“

“Không thể“Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi đã thấy mình nằm trên giường kí túc xá. Theo lời bọn Lão Đại, hôm qua tôi về sớm hơn Tiểu Nhị, haiz, là bị Chung Nguyên đưa về.

Quan trọng là, Chung Nguyên lúc đó bị ói lên người từ trên xuống dưới …

Kinh dị quá, khủng bố quá, Chung Nguyên … không phải là tôi làm chứ? Tên kia thích sạch sẽ, nếu thiệt là tôi làm, có trời mới biết hắn nghĩ cái cách quái chiêu gì trả thù tôi, nghĩ thôi đã thấy ớn rồi.

Tôi nghĩ nát cả óc cũng không nghĩ ra hôm qua có làm vậy thiệt không, trong đầu chỉ nhớ được tới chỗ cùng bọn Tiểu Nhị uống rượu, sau đó có chuyện gì thì không có ấn tượng.

Quên đi, bây giờ sốt ruột làm gì, chờ gặp Chung Nguyên khắc rõ.

Sáng nay Chung Nguyên với Tô Ngôn có cảnh quay, Tiểu Nhị với Tiểu Kiệt hai tên không có nghĩa khí, vừa mới quay phim là đã bỏ rơi tôi, đem những cảnh có Chung Nguyên với Tô Ngôn quay trước. Cảnh sáng nay của họ, hình như là … tôi hươ hươ kịch bản, ak, hình như là đánh nhau.

Thế là tôi tắm rửa qua rồi lê thê lết thết đi vào văn phòng hội điện ảnh.

Lúc nhìn thấy Chung Nguyên, hai chân muốn nhũn ra, hắn đang tựa vào ghế, trang phục diễn khoác trên cánh tay. Hắn mặc một cái áo somi trắng có sọc nhỏ, nhìn rất đơn giản. Nút áo đầu tiên không đóng, để lộ phần xương quai xanh. Ánh nắng thu buổi sớm chiếu xuyên qua cửa sổ vào phòng, thản nhiên dừng chân lại trên đầu hắn, trên lông mi, trên môi, hắn hơi cúi đầu, từ góc của tôi nhìn lại, khuôn mặt nghiêng mang cảm giác trầm tĩnh, lại có vẻ đẹp rung động lòng người. Hình như tôi bị trúng tà, sao tự nhiên cảm thấy Chung Nguyên càng nhìn càng đẹp…

Chung Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía tôi.

Tôi hoảng sợ, tự nhiên thấy chột dạ, thiếu chút nữa là quay đầu chạy trốn.

Chung Nguyên hơi nhếch miệng, nói với tôi: “Đầu gỗ, lại đây.”

Tôi cố gắng lết qua, vừa định nói hắn muốn giết muốn chém gì xin cứ tự nhiên, hắn lại đột nhiên hơi nghiêng người về phía trước, cúi đầu nói: “Giúp anh thắt cà vạt.”

Khóe mắt hắn lộ ý cười, nhưng hình như không giống cái kiểu cười muốn giở âm mưu quỷ kế mọi khi, trong lòng tôi hơi sợ, không biết trong hồ lô của hắn giấu cái gì.

Tôi nắm lấy cái cà vạt, so so lên người hắn, lại buông xuống, giúp hắn cài nút somi lại, Chung Nguyên không nói gì, cứ nhìn tôi, có điều tôi không dám nhìn lại.

Nút áo của hắn lành lạnh, hình như không phải là nhựa hay thủy tinh hữu cơ gì, tôi vừa giúp hắn cài nút vừa hỏi: “Đây là kim loại?”

“Uhm” Chung Nguyên trả lời, giọng có vẻ trầm.

Kim loại! Tôi không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu Kiệt không biết nghĩa khí kia, cho ngươi quần áo tốt như vậy, áo của ta đâu có kim loại đâu.”

Giọng nói của Chung Nguyên ẩn chứa ý cười: “Đây là đồ của anh mà.”

Tôi có chút bấn loạn, tự trấn an mình: “Xa xỉ, không có truyền thống cách mạng.”

Chung Nguyên vẫn tiếp tục cười: “Uh.”

Tôi cảm thấy lạ, hôm nay tính tình hắn sao tốt đột xuất nha, y như con thỏ hiền lành, không giống tác phong hắn chút nào. Nhưng mà hắn không bình thường càng làm tôi cảnh giác, không chừng tên này có chiêu gì mới đây.

Tôi lại lấy cà vạt ra thắt lên cho hắn, vẫn như cũ không dám nhìn hắn, hơi thở của Chung Nguyên phả trên tay tôi, kì cục, tự nhiên tay nóng lên, mặt còn nóng hơn …

Tôi lấy can đảm nói: “Chuyện … hôm qua…”

Chung Nguyên: “Hôm qua em say.”

“Ak, ta biết” đầu tôi càng cúi thấp, chột dạ dễ sợ: “Ta muốn nói, không biết có làm gì quá đáng với ngươi không?”

Chung Nguyên: “Có”. Ngữ khí thản nhiên, cũng rất là thật thà.

Cả người tôi cứng đờ, lo lắng tới nỗi cả ngón tay cũng run lên: “Ngươi … không giận?” Hình như không thấy hắn nổi giận thì tôi không thấy yên hay sao ấy =.=

Chung Nguyên: “Không giận.”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, thần kì nha, từ lúc nào Chung Nguyên quay ngoắt 180 vậy?

Chung Nguyên cúi đầu nhìn tôi, nhếch miệng cười một cái, nói: “Nếu chuyện gì cũng tức tới em thì anh chết sớm mất.”

Đúng lúc này, một chuyện kì lạ xảy ra. Tôi nhìn vào cặp mắt sáng trong của hắn, tự nhiên tim nhảy lên một cái, cái gì vậy trời?

Tôi xoa xoa ngực, cuống quýt cúi đầu giúp hắn thắt cà vạt, ngón tay qua làn áo somi chạm vào nhiệt độ cơ thể hắn, nóng nóng, ak, tim tôi lại được một trận khua rùm beng.

Không khí hôm nay có gì đó quái quái, cảm giác khó nói thế nào ấy.

Thắt xong cà vạt, Chung Nguyên đột nhiên hỏi tôi: “Ăn sáng chưa?”

Tôi lắc đầu: “Không đói bụng”

Chung Nguyên chỉ vào cái bàn đằng góc: “Chỗ đó có đồ ăn sáng đó.”

Tôi xoay mặt qua: “Ngươi đều ăn qua rồi cho coi.”

Chung Nguyên: “Đương nhiên, mỗi thứ cắn một miếng.”

Tôi: “…”

Vừa phát giác ra tính tình hắn tốt được chút thì lại lộ nguyên hình rồi, đúng là không nên ôm ảo tưởng về nhân phẩm tên này ><

Tôi đi qua, lật mở cái túi nhựa lộn xộn trên bàn, phát hiện bên trong có một bịch sữa, còn có bánh bao, xúc xích … Nguyên vẹn cả, chưa cái nào bị nhúng chàm.

Tôi có chút cảm động, thực ra thằng cha Chung Nguyên này cũng không phải không biết quan tâm người khác, chỉ là tính cách có chút quái dị thôi.

Quảng cáo
Trước /33 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mặc Ái

Copyright © 2022 - MTruyện.net