Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 53:
Chung Nguyên nói: “Đầu gỗ, anh phát hiện ra, từ sau khi yêu em, chỉ số thông minh của anh từ ba con số giảm xuống còn có hai.”
Tôi có chút xấu hổ, an ủi anh ấy: “Ak, không sao, em cũng vậy a.”
Chung Nguyên nhướn mắt nhìn tôi cười: “Em lúc nào chả là hai con số.”
Tôi: -.-!!!
Nè, tốt xấu gì thì thầy giáo vật lí hồi trung học cũng từng khen tôi có chỉ số thông minh 130 đấy nhá, cho dù chiết khấu đi cũng không rớt xuống còn hai con số đâu.
Chung Nguyên đẩy tôi về ghế phụ, chính mình ngồi lên ghế lái.
Lúc này tôi mới phát hiện, tóc của Chung Nguyên ướt hết, trên người còn dính nước mưa, quần áo cũng ướt, chỉ có mỗi chỗ vai khiêng tôi là còn khô. Tôi nghĩ tới vừa rồi anh ấy dùng ô che hết cho tôi, bây giờ cả người tôi ngoài ống quần hơi ẩm ra còn lại đều khô rang, vừa cảm động vừa cảm thấy có lỗi, lấy khăn tay ra đưa cho anh.
Chung Nguyên không cầm, cười tủm tỉm giơ mặt ra cho tôi.
Tôi chỉ đành phải lau giùm anh, đợi lau xong, cái cổ đáng ghét của ai đó vẫn bất động, ánh mắt chằm chằm nhìn tôi, biểu tình trên mặt phải dùng hai chữ đen tối mới miêu tả được.
Tôi đỏ mặt, chồm qua hôn chụt lên mặt anh một cái.
Chung Nguyên vừa lòng ngồi thẳng lại, khởi động xe.
Ngày hôm qua cãi nhau tưng bừng, hôm nay lại nhanh chóng giảng hòa, tình tình cảm cảm, nói thật trong lòng tôi vẫn còn hơi ngượng, không biết nói gì với Chung Nguyên, cúi đầu mân mê chéo áo, không nói câu nào.
Chung Nguyên vừa lái xe, một tay còn lại nắm lấy bàn tay tôi, xiết chặt, trầm lặng nói: “Đầu gỗ, anh và Sử Vân Hành thực sự không có gì.”
“Em biết, thực ra em với Tô Ngôn cũng không có gì.” Tôi đột nhiên phát hiện lí do tại sao tôi vẫn luôn nhớ tới Chung Nguyên, không phải chỉ bởi vì tôi yêu anh, mà còn bởi vì tận đáy lòng tôi vẫn tin tưởng anh, cho dù có nhiều hoài nghi mâu thuẫn, tôi vẫn luôn tin là chúng tôi yêu nhau.
“Anh cũng biết, có điều … hôm qua anh hơi nóng nảy” Chung Nguyên nói xong, cười cười: “Em biết không, thời gian đầu em có hơi miễn cưỡng, đối với anh không biết là có quan tâm hay không, lúc ấy anh còn tưởng rằng … tưởng em không yêu anh. Ngày hôm qua nói chuyện đính hôn với em, chỉ là muốn thăm dò rốt cục là em có cần anh hay không, lại không ngờ rằng vì thế mà gây nhau một trận. Tối qua sau khi về nhà anh mới hiểu ra, nếu em không quan tâm anh thì cãi nhau với anh làm gì, rõ ràng là ghen với Sử Vân Hành rồi, anh đúng là khờ mà.”
Tôi mở to mắt, khó tin nhìn Chung Nguyên, bạn à, bạn cũng có sức tưởng tượng quá nha…
Chung Nguyên bị tôi nhìn tới phát ngượng, anh chăm chú lái xa, trên mặt hơi ửng đỏ, rất khó thấy, nhưng mà đã bị tôi phát hiện.
Chung Nguyên … xấu hổ ư? Khó mà thấy được bộ dạng này nha, tuy rằng biết mình hơi bị thừa cơ hội, nhưng đúng là tôi không nhịn được cười.
Chung Nguyên cũng cười phì theo, nói: “Nhìn thấy không, những người đang yêu đều dễ dàng trở thành ngốc như vậy, chỉ lo được lo mất.”
Tôi cười, cũng nắm chặt lấy bàn tay anh: “Anh yên tâm đi, em chỉ yêu một mình anh.”
Ánh mắt Chung Nguyên vẫn nhìn chăm chú ra phía trước, khóe miệng mỉm cười: “Anh cũng vậy, anh chỉ yêu em thôi, đầu gỗ à.”
Tôi bỗng dưng đem toàn bộ sự việc cãi nhau ngày hôm qua ra suy nghĩ cẩn thận, tôi tức vì ghen với Sử Vân Hành, còn tại sao Chung Nguyên lại nổi giận, hóa ra là do suy nghĩ của anh … lại kì diệu như vậy. Đúng là khi đã yêu, chỉ lo sợ mất đi, thì ra anh ấy sợ tôi không yêu anh ấy, tối qua lại nhìn thấy cảnh tôi và Tô Ngôn, không tưởng tượng mới là lạ. Chung Nguyên trong một chốc đã biến thành ngốc y hệt tôi rồi.
Nhưng mà, lại tự dưng nghĩ tới chuyện, cho dù anh không thích Sử Vân Hành, nhưng còn ba mẹ anh thì sao?
Lúc này, Chung Nguyên cầm tay tôi, giơ lên trước mặt, nhìn kỹ, nhíu mày hỏi: “Nhẫn đâu?”
“Em…” Tôi vừa nghe tới nhẫn đính hôn thì nghĩ tới chuyện đính hôn, cảm thấy đau đau, haiz, tại sao chuyện hôn nhân của con cái, cha mẹ nhất định phải xen vào.
Chung Nguyên nhướn mày, ánh mắt nguy hiểm: “Đánh mất? Hay là ném đi.”
“Chung Nguyên” Tôi cố lấy dũng khí, hỏi anh: “Về chuyện đính hôn, anh …” Anh làm thế nào?
Chung Nguyên xoa xoa đầu tôi, cười nói: “Em lo lắng chuyện này à?”
Tôi gật gật đầu, có chút khẩn trương chờ câu trả lời của anh, cho dù anh nhất quyết chống đối, cũng đâu thể gây mâu thuẫn với ba mẹ, thậm chí có thể anh ấy căn bản không bao giờ cãi lại ba mẹ mình.
Chung Nguyên vỗ vai tôi, an ủi: “Yên tâm, ba mẹ anh cũng thấu hiểu lắm, nếu vẫn không được thì anh đi tìm ông cụ.”
Tôi gật gật đầu, trong lòng vẫn còn lo. Nói ra thì, ba mẹ anh thích con dâu là Sử Vân Hành, cho dù hai người bọn họ cuối cùng không đến với nhau, thì liệu tôi với ba mẹ anh có thể hòa thuận hay không … Ak, khó đoán quá!
Lúc này Chung Nguyên bổ sung thêm: “Đương nhiên, diệt cỏ phải diệt tận gốc.”
Tôi kinh ngạc: “Diệt cỏ? Tận gốc? Chung Chung Nguyên, anh, anh muốn làm cái gì …?” Không phải định giết Sử Vân Hành chứ?
Chung Nguyên cười ra tiếng, nhéo nhéo mũi tôi, vừa cười vừa nói: “Đầu gỗ của anh ngốc quá đi.”
Tôi xấu hổ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong Tivi diệt cỏ tận gốc không phải đều là giết người sao, không chỉ giết một người, mà là giết hết tất cả mọi người …
Chung Nguyên không để ý đề tài này, vẫn hỏi: “Nhẫn đâu?”
Tôi đem nhẫn trong túi ra, may mà hôm qua chưa quáng lên mà quăng mất, bằng không bây giờ nhất định bão nổi dậy, ăn thịt người cũng có người có thể làm.
Chung Nguyên dừng xe lại bên đường, lấy nhẫn trong tay tôi, thật cẩn thận đeo vào cho tôi lần nữa, sau khi đeo xong, anh cầm lấy tay tôi, dịu dàng cười: “Không được tháo ra.”
“Uhm” Tôi gật đầu, trong ánh mắt nồng cháy của anh tôi thấy mình như tan ra.
Chung Nguyên xoay người mở hộc đựng đồ, lấy ra một cái bình nhỏ màu hồng nhạt, đưa cho tôi.
Chính là lọ nước hoa “Mối tình đầu”, tôi nhận lấy, cảm động vô cùng, nhưng hễ nghĩ tới bộ dạng lục lọi thùng rác của Chung Nguyên là lại không nhịn được cười.
Chung Nguyên có vẻ đoán ra tôi đang nghĩ cái gì, béo má tôi, nói: “Anh căn bản là không nỡ.”
Đúng vậy, chúng ta đều không nỡ. Có lẽ tâm trạng anh lúc ấy giống với tâm trạng cầm chiếc nhẫn trên tay của tôi, ai cũng tức giận, nhưng tận đáy lòng vẫn còn để tâm, ngăn cản bản thân làm chuyện ngốc nghếch.
Chung Nguyên nhìn tôi thật sâu, liếc mắt một cái còn nói thêm: “Đầu gỗ, em là mối tình đầu của anh, mãi mãi. Tuy rằng anh từng thích Sử Vân Hành, nhưng lúc đó đã biết gì đâu, chỉ là cảm giác mông lung rung động một tí, hoàn toàn là tâm lí bình thường của thời kì trưởng thành. Khi đó anh chưa hiểu thế nào là tình yêu. Bây giờ mới hiểu rõ.”
Tôi rất vui vẻ, cười nói: “Vậy anh nói xem, thế nào là tình yêu?”
Chung Nguyên: “Tình yêu chính là, hận không thể cùng em hợp hai làm một.”
Hận không thể cùng em hợp hai làm một … Tôi gật đầu, tràn đầy đồng cảm. Tình yêu là thứ dễ làm người ta phát cuồng, ngày hôm qua mới cãi nhau, hôm nay đã như người mất hồn không làm được gì, tới lúc làm lành thì lại rất tốt, như được sống lại, còn hơn uống nước tăng lực. Hợp hai làm một ư? Nếu hai người có thể thực sự biến thành một người, căn nhà lớn tới mấy cũng không lo không nhìn thấy người kia, cũng không phải nhớ nhưng quá nhiều, nhớ tới nỗi mất ăn mất ngủ …
Sau này tôi đem câu nói lĩnh ngộ về tình yêu này kể lại cho Tiểu Nhị nghe, định giúp nó tăng thêm tí cảm hứng sáng tác. Kết quả Tiểu Nhị vừa lặp lại mấy câu này của Chung Nguyên, vừa cười thâm sâu, cuối cùng nói: “Chung Nguyên đúng là một thằng cha dâm tà.”
Tôi: -.-!!!
Chương 54:
Tôi với Chung Nguyên dừng lại ở siêu thị dưới lầu nhà anh mua ít đồ rồi mới lên nhà.
Lúc tôi nấu xong nồi canh nóng hổi thì Chung Nguyên đã tắm táp đâu vào đấy, anh nằm ườn trên ghế sô pha, tay ôm một cái gối ôm, cười tủm tỉm nhìn tôi. Đầu óc còn ướt, cả người toát ra mùi hơi nước mát mẻ, dịu dàng phảng phất. Vẻ mặt cà rỡn, vừa cười vừa thấy gian gian thế nào ấy, tôi nhìn thấy cứ chột dạ kiểu gì.
Tôi rốt cục hiểu ra, cái biểu tình hễ cười lên là không có ý tốt của Chung Nguyên chắc là do trời sinh, cái vẻ mặt đó làm cho người ta luôn cảm thấy anh muốn làm chuyện xấu, làm cho người ta đỏ mặt. Tôi tự dưng nhớ tới lời Tiểu Nhị từng nói: “Con gái hay thích con trai xấu tính một chút, không thích con trai quá cứng nhắc, dài lưng tốn vải.” nhìn bây giờ thì Chung Nguyên chắc chắn thuộc loại con trai xấu tình rồi, trách làm sao có nhiều người thích anh ấy như thế chứ.
Tôi thầm than trong lòng, thật ra lúc đầu tôi luôn nghĩ sẽ thích một người trung hậu thành thật cơ … ><
Tôi đem canh nóng cho Chung Nguyên, anh không nhận lấy, ngoắc ngoắc tôi, chậm rãi há mồm ra.
Tôi không nói gì, đành tự giác vừa bưng canh vừa múc một muỗng, thổi thổi cho nguội rồi mới dâng lên cho quí ngài.
Chung Nguyên há mồm uống canh, ánh mắt vẫn như cũ bám dính trên người tôi, đôi mắt sáng như đèn pha, nguy hiểm mà nóng rực, làm ặt tôi muốn bốc khói, đỏ như ráng chiều.
Chung Nguyên nuốt hết canh, cổ họng hơi chuyển động một chút. Sau đó anh lè lưỡi ra liếm canh còn dính trên miệng. lúc Chung Nguyên làm động tác này bao giờ cũng ra vẻ cực kì mờ ám, quái dị, biến thái đủ kiểu, bây giờ mới tắm xong, dưới ánh sáng đèn, làn da trắng trẻo, khuôn mặt với ngũ quan hoàn hảo, cổ và xương quai xanh mịn màng, mỗi một điểm đều thu hút lòng người, tất cả những điểm này gộp lại thì đúng là mê hoặc chết người mà …
Vì thế tôi cũng không chịu thua kém, nuốt nuốt nước miếng.
Chung Nguyên nhếch miệng cười, một nụ cười mị dân kinh khủng, đúng là độc dược mà. Anh khẽ mở miệng, cúi cái đầu đầy độc dược xuống, thanh âm nhẹ nhàng truyền đến: “Đầu gỗ, nghĩ cái gì thế?”
“Khụ khụ, không có gì.” Tôi có chút kích động, đặt bát canh lên bàn trà: “Uhm, em đi nấu cơm đây.”
Đúng lúc này điện thoại của Chung Nguyên vang lên, tôi vừa định tránh đi thì anh lại kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, sau đó bắt máy, nhàn tản nghe điện thoại.
Trong điện thoại vang lên giọng nói lười biếng của thiên hạ đệ nhất Ất sư huynh: “Chung Nguyên, tìm anh mày có việc gì?”
Chung Nguyên: “Giới thiệu bạn gái ày chứ gì.”
Giọng của người qua đường Ất lập tức trở nên cảnh giác: “Nói nhảm gì đó, mày mà có lòng tốt dữ vậy?”
Chung Nguyên: “Nước phù sa dĩ nhiên không tưới cho ruộng người ngoài chứ sao.”
Người qua đường Ất: “Được rồi, thế người đó có xinh đẹp không? Dáng người thế nào?”
Chung Nguyên: “Trăm dặm mới tìm được một đó.”
Người qua đường Ất: “Thật à?”
Chung Nguyên: “Tao lừa mày bao giờ chưa.”
Người qua đường Ất: “Xạo mày, hồi nào giờ mày gạt ai cũng đều làm cho người bị hại có khổ sở cũng không thể nói thành lời.”
Chung Nguyên: “Thì gặp mặt đi mới biết được.”
Người qua đường Ất: “Cũng đúng, thế tính cách cô ấy thế nào? Mày nhớ nói tao là nhà thơ hoặc nhà triết học nha, tóm lại con gái không có chiều sâu không thích hợp với tao đâu.”
Chung Nguyên: “Chúc mừng mày, cô nàng đó đúng là một quyển sách.”
Người qua đường Ất: “Thế à, là sách gì vậy?”
Chung Nguyên: “Nhìn thấy mặt thì mày khắc biết, bây giờ nói nhiều quá ảnh hưởng tới cảm giác thần bí.”
Chung Nguyên và người qua đường Ất lại nói huyên thuyên một lúc nữa rồi mới ngắt điện thoại. tôi tò mò hỏi anh ấy: “Sử Vân Hành là quyển sách gì vậy?”
Chung Nguyên lại nhếch mép, cười tới động lòng người, anh ấy trả lời: “Mỹ học về bạo lực.”
Tôi: “…”
Chung Nguyên lại bấm số gọi cho Sử Vân Hành.
Sử Vân Hành: “Nhóc, có việc gì?”
Chung Nguyên: “Giúp chị làm quen bạn trai.”
Sử Vân Hành: “Vụ này mới à, mày mà giới thiệu bạn trai cho chị?”
Chung Nguyên: “Uh, là bạn học đại học của tôi.”
Sử Vân Hành: “Quên khẩn trương, chơi với mày thì có gì tốt, mày không biết là chị có bao nhiêu người theo đuổi à?”
Chung Nguyên: “Tôi biết chả có ai theo đuổi chị.”
Sử Vân Hành: “Thằng nhóc này …!”
Chung Nguyên: “Nó là nghiên cứu sinh hệ triết học ở thành phố B.”
Sử Vân Hành: “Triết, triết học?”
Chung Nguyên: “Uh, người học triết với người làm nghệ thuật, trời sinh một đôi quá còn gì.”
Sử Vân Hành: “Uhm, nếu đây đúng là sự thực, như vậy chị có thể cho phép hắn ta trở thành người đầu tiên theo đuổi chị.”
Chung Nguyên: “Nó không chỉ là nhà triết học thôi đâu, còn đa tài đa nghệ nữa.”
Sử Vân Hành: “Thiệt không? Hắn biết những gì?”
Chung Nguyên: “Hiểu biết sâu rộng, văn võ song toàn, trên có thể chiêm tinh xem tướng số, dưới có thể trừ tà diệt ma.”
Sử Vân Hành: “A A A, ta thích nha!”
Chung Nguyên lộ ra một nụ cười quái quái trên mặt: “Thích thì tốt rồi.”
Tiếp đó hai chị em lại cùng nhau mưu đồ bí mật một ít sách lược đối phó chuyên nghiệp với người qua đường Ất, thời gian địa điểm hẹn gặp lần đầu tiên gì gì, sau đó mới cúp máy.
Lúc này tôi vẫn còn đang há mồm trợn mắt vì những gì được nghe.
Chung Nguyên vỗ vai tôi, an ủi: “Yên tâm đi, anh có thể sống ở thành phố B này bốn năm mà không bị đồng hóa thành giang hồ bịp bợm, có thể nói là đạo hạnh cao thâm lắm rồi.”
Tôi: “…”
Tôi nuốt nước miếng, hỏi: “Đây chính là diệt cỏ tận gốc trong truyền thuyết hả?”
“Uhm”. Chung Nguyên vừa nói vừa thuận tay nhéo nhéo tai tôi, lòng bàn tay anh rất mềm, vành tai của tôi cũng mềm, hai cái mềm mềm đụng vào nhau thiệt là thoải mái.
“Nhưng mà chuyện này có được không?” Tôi nghĩ mãi, cuối cùng thấy Sử Vân Hành và người qua đường Ất có điểm không hòa hợp, bọn họ thực sự gây cho người ta cảm giác không thể ở gần nhau được, đừng nói là thực sự thành đôi.
Chung Nguyên lười biếng giương mắt nhìn tôi: “Đầu gỗ, em phải có trí tưởng tượng chứ, cho dù em không tin tưởng kỹ thuật gạt người của người qua đường Ất thì cũng phải tin tưởng trí thông minh của Sử Vân Hành chứ, cho dù em không tin vào mị lực của người qua đường Ất thì cũng nên tin tưởng thẩm mỹ của Sử Vân Hành nha.”
Câu này thiệt hại não quá đi, rối bòng bong, tôi nhất thời chưa nghĩ ra, mãi mới hiểu được: “Tức là theo ý anh, Sử Vân Hành sẽ thích người qua đường Ất?”
Chung Nguyên gật đầu mỉm cười: “80 tới 90%.”
“Nhưng người qua đường Ất không thích Sử Vân Hành thì làm thế nào?”
Chung Nguyên: “Chuyện đó không quan trọng.”
Tôi: -.-!!!
Tôi đứng dậy, nói: “Bây giờ em thực sự muốn đi nấu cơm đây.”
Chung Nguyên lại kéo ngược tôi vào lòng, ôm chặt, khẽ cọ cằm lên tóc tôi, một lúc lâu sau mới nói: “Đầu gỗ, còn một việc anh muốn nói thật với em.”
“Chuyện gì?” Trong lòng tôi hơi chùng xuống, ngữ khí của Chung Nguyên rất nghiêm túc, làm cho tôi hơi bất an.
Chung Nguyên do dự: “Thực ra ông nội anh …”
Tôi vội vàng hỏi: “Ông làm sao, hay ông cũng bắt anh lấy Vân Hành?”
“Không phải cái đó.” Chung Nguyên xoa tóc tôi, thân mật dùng mặt cọ cọ trán tôi: “Chỉ là … hồi trước anh có nói qua với em đó, ông của anh làm ngành ngân hàng.”
Tôi ghé vào lòng anh, dụi khẽ: “Em có nhớ.” Không hiểu anh ấy muốn nói gì.
Chung Nguyên: “Thực ra, ông có cổ phần lớn trong hai ngân hàng nước ngoài.”
Tôi nhức óc, không hiểu là gì: “Đầu tư .. ngân hàng hả, là sao? Bộ rất dễ khống chế cổ phần à?”
Chung Nguyên đáp: “Cũng không gọi là khó.”
“Hầy, ý anh muốn nói gì?”
Chung Nguyên không trả lời câu hỏi của tôi, nói như thể tự nói với mình: “Ngoài ra, ông còn quản lí một tập đoàn tài chính quy mô không nhỏ trong nước.”
Tập đoàn tài chính … đầu tư ngân hàng .. cố phần lớn …
Mấy chữ này ở cùng một chỗ, rốt cục tôi cũng hiểu ra Chung Nguyên muốn nói gì.
Cuối cùng, Chung Nguyên nâng mặt tôi lên, nhìn thật sâu vào mắt tôi, nói: “Đầu gỗ, anh hi vọng em đừng ghét bỏ anh.”
Tôi: “…”