Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào?
  3. Chương 27
Trước /33 Sau

Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào?

Chương 27

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 55:

Trước đây Chung Nguyên từng nói với tôi, ông anh công tác ở ngân hàng, ba là giảng viên đại học, mẹ làm nội trợ. Nào giờ tôi vẫn nghĩ nhà anh coi như chẳng hơn giai cấp tư sản dân tộc mấy, nhiều lắm là không phải lo cơm áo thôi, có chút tiền rủng rỉnh. Mặc dù anh ấy không phải loại tiêu tiền như nước, thi thoảng cũng hơi lãng phí một chút, nhưng sau này nghe nói do chính tay anh ấy kiếm ra, tôi cảm thấy những điều này cũng hợp lí thôi, cũng không suy xét nhiều. Do đó mà tôi ở cạnh anh không thấy có áp lực gì, tuy rằng gia cảnh có khác nhau, nhưng dù sao cũng gần như là cùng chung phận vô sản, khoảng cách không lớn, không đến nỗi khó bơi qua.

Nhưng hôm nay tôi mới biết, cái gọi là công tác ngân hàng, hoàn toàn không phải như tôi đã nghĩ, huống chi ông anh ấy còn một tập đoàn tài chính gì kia …

Bây giờ nghĩ kĩ, lúc trước tôi đúng là ngây thơ quả mơ, làm gì có trẻ con nhà nào bị bắt phải chơi cổ phiếu từ năm 7, 8 tuổi. Hơn nữa mặc dù Chung Nguyên không dùng hàng hiệu, nhưng trong lúc nói chuyện bình thường, hành động và lời nói lộ ra là, anh rất am hiểu cái mớ xa xỉ phẩm đó, thậm chí đối với qui củ của xã hội thượng lưu cũng hiểu biết rất nhiều, ngày xưa tôi cứ nghĩ là do học hỏi từ sách của người qua đường Ất, bây giờ hóa ra là do tôi khờ.

Thực ra, lúc vừa mới quen Chung Nguyên, nếu biết nhà anh có nhiều tiền như vậy, có lẽ tôi sẽ không thích anh. Nói cho cùng, ba tôi luôn dạy tôi phải tránh xa người có tiền, hơn nữa nhất định không được lấy chồng giàu quá. Cái này không phải là vì nhà chúng tôi có khí tiết thanh cao hay giàu sang phú quí gì, mà là vì, ba tôi luôn cho rằng, khoảng cách giai cấp là cái không bao giờ đánh đổ được, con nhà thường dân mà lấy người nhà giàu, chắc chắn không thành, kết luận này là do ba và chú Trương Tam ở thôn đông cùng xem TV, nghe đài qua bao nhiêu năm mới đúc kết ra, cả hai nhà đối với niềm tin này phải gọi là bất diệt.

Hiện tại thì sao …

Tôi đau khổ đưa ra một kết luận sến không có chỗ chê: Mộc Đồng tôi đã yêu phải người không nên yêu …

“Đầu gỗ, đầu gỗ?” Chung Nguyên khẽ nâng cằm tôi lên.

“Hả…?” Tôi chớp mắt nhìn anh, không biết nói gì.

Chung Nguyên để sát đầu vào tôi, đôi môi mềm mại hôn lên trán tôi, sau đó thấp giọng nói: “Đầu gỗ, em phải tin anh.”

“Chung Nguyên.” Tôi gục đầu xuống, buồn bã ỉu xìu, do dự hồi lâu rốt cục nói: “Anh không biết là hai chúng ta khác biệt quá nhiều sao?”

Chung Nguyên kích động nắm lấy vai tôi, lực hơi mạnh: “Không biết.”

“Haiz” Tôi đối với thái độ ương bướng này của anh có chút bất đắc dĩ: “Em cảm thấy, điều kiện của hai chúng ta, hình như không hợp nhau …”

Ngữ khí của Chung Nguyên càng mạnh mẽ hơn: “Vậy thì đem không thích hợp biến thành thích hợp.”

Tôi vừa cảm động lại vừa khổ sở: “Nhưng mà … có một số chuyện cũng khó mà vượt qua …”

Giọng nói của Chung Nguyên hơi run run: “Vậy em muốn thế nào, chia tay với anh?”

“Em …”

Chung Nguyên lại đột ngột ôm chặt tôi vào lòng, nói: “Em đến nghĩ cũng không được nghĩ như thế đâu.”

Tôi để yên cho anh ôm, trong lòng lại bắt đầu thấy mờ mịt. Dĩ nhiên tôi không muốn chia tay với anh, nhưng có một số cái, tôi bị bắt phải tin đã hai mươi năm, muốn thay đổi cũng khó. Nếu như quả thật không thay đổi được, sự thật xảy ra trước mắt, làm cho người ta không thể đối phó nổi. Còn nếu như có thể thay đổi thì làm sao? Sự thật là thứ mãi mãi không bao giờ thay đổi bởi vì niềm tin của con người, mà cái chúng tôi phải đối mặt chỉ sợ là sự thật tàn khốc mà thôi.

Trong tình huống đó, nếu tôi lấy Chung Nguyên, liệu có hạnh phúc không? Chưa nói tới chuyện hạnh phúc hay không, liệu chúng tôi có nhận được sự chúc phúc hay không? Ba mẹ Chung Nguyên vốn đã chọn sẵn con dâu môn đăng hộ đối, bọn họ liệu có chịu nhận tôi? Huống chi cái vòng luẩn quẩn giai cấp của họ, liệu tôi có thể hòa nhập không? Cho dù có thể, tôi liệu có thích cuộc sống như vậy không? Chung Nguyên trước giờ được ông đào tạo như người thừa kế, vợ của anh chắc chắn phải là người có thể giúp ích được cho sự nghiệp chứ? Chắp tay lên ngực tự hỏi, ngoại trừ gây thêm phiền phức cho anh ấy, tôi liệu có giúp gì được cho anh? Những người bình thường yêu nhau tính chuyện hôn nhân còn phải lo lắng nhưng việc vặt như củi gạo tương cà, huống chi là chuyện lớn như khác biệt giai cấp. Người như Chung Nguyên có thể lấy được người vợ như thế nào, e là không phải do anh làm chủ rồi.

Tôi không phải người thích nghĩ nhiều, nhưng sự thật đang xảy ra trước mặt, lại không như tôi vẫn nghĩ, hơn nữa lại chính là cái sự thật mà tôi không thích nhìn thấy nhất.

Chung Nguyên ôm tôi ngày càng chặt, tôi có chút không thoải mái đẩy ra. Anh bèn thả lỏng ra một chút, lại rất cảnh giác nắm chặt lấy tay tôi, giống như sợ tôi bỏ chạy mất.

Chung Nguyên hít sâu mấy cái, tỉnh táo lại tinh thần, nói với tôi: “Đầu gỗ, em nói cho anh biết, trước khi biết chuyện này, em ở bên anh có thấy áp lực không?”

Tôi lắc đầu, thành thật đáp: “Không có, trừ khi thỉnh thoảng cảm thấy anh quá thông minh.”

Chung Nguyên vừa lòng, thả một tay ra xoa xoa tóc tôi: “Cho nên anh nói, những việc này chỉ là mâu thuẫn bên ngoài, là điều kiện khách quan thôi, có thể xem nhẹ. Tình yêu là chuyện của hai người, đừng dễ dàng để những thứ như vậy gây ảnh hưởng.”

Có tôi mới không dễ dàng bị anh lừa thì đúng hơn: “Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng nếu hai người muốn sống cùng nhau, sẽ không đơn giản là chuyện tình yêu nữa.”

Chung Nguyên thở dài một hơi, nói: “Đầu gỗ, em để ý những chuyện đó tới vậy sao?”

Tôi giải thích: “Sự thật xảy ra trước mắt mà. Trước tiên nói vấn đề đơn giản nhất, hai chúng ta sống cùng sau, người nhà có thể hay không phản đối? Ba em nếu biết anh có nhiều tiền, nhất định khuyên em rời xa anh.”

Chung Nguyên cười khẽ: “Ba em thì anh đã nói chuyện rõ ràng rồi, ba nói chỉ cần em bằng lòng thì ba không có ý kiến. Ba còn nói, tin rằng anh có thể chăm sóc tốt cho em.”

Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn anh, cả nửa ngày cũng không cảm thấy là anh nói dối: “Anh nói với ba lúc nào?”

Chung Nguyên: “Từ lâu lắm rồi.”

Tôi không khỏi cảm thán, xem ra ba tôi đã bị Chung Nguyên đầu độc nặng quá rồi, khỏi chữa luôn.

Tôi vẫn bất an, hỏi tiếp: “Vậy anh, ba mẹ anh thì sao? Hai người chắc đã chọn được người vợ xứng với anh rồi?”

Chung Nguyên nheo mắt lại: “Người lấy vợ là anh, bọn họ cùng lắm chỉ đóng góp một tí chứ mấy.”

Tôi tiếp tục bức cung: “Ông thì sao? Đã mất công huấn luyện anh như vậy, chắc chắn không cho anh tùy tiện lấy ai cũng được?”

Chung Nguyên có vẻ rất mất hứng: “Anh lấy em sao gọi là tùy tiện?”

Tôi lấy lòng, nịnh bợ cọ cọ vào cằm anh: “Em không phải nói ý này.”

Chung Nguyên cúi đầu, cắn một phát lên môi tôi: “Cuối tuần đi Thượng Hải với anh, gặp ông.”

Á, á á …

Muốn gặp tộc trưởng hả? Người ta lo lắng nha ….

Chung Nguyên đột nhiên đè tôi ra sô pha, cúi đầu nửa cười nửa không nhìn tôi, nói: “Thật ra còn một cách có thể giúp em khỏi băn khoăn nữa.”

Tôi chớp mắt nhìn anh: “Cách gì?”

“Đầu gỗ” Chung Nguyên dí sát mặt vào, môi gần như chạm vào môi tôi, hơi thở nóng hổi phả ra, nói: “Chúng ta đem gạo nấu thành cơm đi?”

“Được thôi, anh buông em ra một chút đã.”

Hai mắt Chung Nguyên sáng ngời, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười rất sung sướng, anh nhổm dậy, thả lỏng áp chế đối với tôi.

Tôi nhân cơ hội đó chui ra khỏi lòng anh, đứng dậy khỏi sô pha, vừa chạy xuống bếp vừa kích động la: “Bây giờ em phải đi nấu cơm, đem gạo nấu thành cơm đây.”

Phía sau truyền tới tiếng cười hơi trầm của Chung Nguyên, vừa có chút vui vẻ, vừa có chút tiếc nuối.Chương 56:

Từ lúc Chung Nguyên biết sự kiện anh và Sử Vân Hành “bị đính hôn” là do Sử Tĩnh nói cho tôi biết, anh liền một mực chắc chắn rằng Sử Tĩnh có ý đồ với tôi, hơn nữa còn vô cùng tức giận, bởi vì thứ nhất, có đạo lí gọi là không đụng đến vợ bạn (huống hồ là anh trai), thứ hai nữa là Sử Tĩnh làm thế là rất không đúng, là cạnh tranh không công bằng, đương nhiên quan trọng nhất là, Tô Ngôn, Trương Húc có ý đồ với tôi thì không nói, một thằng nhóc tóc còn chưa dài hết mà cũng tham gia náo nhiệt cái gì.

Tôi thầm nghĩ Chung Nguyên đúng điên, rõ anh cũng biết Sử Tĩnh là đứa trẻ mới mọc tóc, nhỏ như thế làm gì đã biết gây sóng gió chứ? Huống hồ gì bảo nó làm những chuyện có tính toán sâu xa. Một đứa nhóc thích dựa dẫm vào cô giáo của nó có gì mà xấu, chỉ có vào miệng Chung Nguyên thì thành chuyện xấu thôi.

Thế nên tôi cố gắng biện hộ cho Sử Tĩnh, Chung Nguyên một chữ cũng không nghe vào, cuối cùng vung tay nói: “Em không phải nói, đây là cảm giác tối thiểu một người đàn ông phải có, Sử Tĩnh rốt cục là nghĩ cái gì anh hiểu rõ nhất.”

Trán tôi lấm tấm mồ hồi, muốn giải thích thêm nhưng Chung Nguyên lại chặn miệng tôi lại … Ak ak, là dùng miệng anh ấy mà chặn …

Tôi và Chung Nguyên triền miên một lúc, cuối cùng anh ôm tôi vào lòng, trong giọng nói có chút lo lắng: “Đầu gỗ, đừng đi dạy Sử Tĩnh nữa.”

“Nhưng mà …”

Tôi vẫn cảm thấy Chung Nguyên có chút cố tình gây sự, vốn dĩ tôi đang làm tốt mà, có bị cái gì đâu.

Chung Nguyên dùng làn môi mềm mại, nhẹ nhàng chà chà vào vành tai tôi: “Không là gì hết, đầu gỗ, cho dù là vì anh thì cũng không được.”

“Ak, em thấy anh đa nghi thôi.”

Chung Nguyên: “Uh, anh chính là đa nghi đó.”

Tôi: “…”

Có vài người có tuyệt chiêu sát thủ là chơi xấu, chơi cùn, bọn họ thường dùng mẫu câu ta thế đấy ngươi làm gì được ta nào, ví dụ ta cứ không trả tiền đấy ngươi làm gì được ta nào, lại ví dụ như Chung Nguyên bây giờ, ta đa nghi đấy, ta thừa nhận, ngươi làm gì được ta nào …

Được rồi, tôi công nhận, điểm quan trọng đúng là tôi quả thật không làm gì anh ấy được.

Lúc này Chung Nguyên thấy tôi im lặng không nói gì, anh bèn bồi thêm một nhát: “Em mà không đáp ứng anh thì anh cởi hết quần áo của em.”

Tôi: “…”

Tôi sai lầm rồi, tuyệt chiêu sát thủ của Chung Nguyên không phải là chơi cùn, mà là đùa giỡn lưu manh … ><

Thế là món thù lao gia sư của tôi, dưới sự dụ dỗ liên tục và thủ đoạn lưu manh vô lại của Chung Nguyên vinh quang ra đi. Thật ra tôi cũng không quá luyến tiếc Sử Tĩnh, dù sao tình cảm hai cô trò cũng chưa tới mức sinh ly tử biệt, chỉ là lý do ngừng dạy làm tôi khó nói quá. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, Chung Nguyên ngay cả đứa trẻ 9 tuổi mà cũng ghen nữa, coi bộ cứ cái trình độ ghen tuông này của anh, sau này tôi có muốn nuôi mèo cũng phải suy nghĩ.

Đương nhiên, Chung Nguyên cho dù là độc tài thì cũng là một tên độc tài thật sự nhân đạo, anh ấy quyết định cho tôi món bồi thường thất nghiệp. Còn chuyện bồi thường cái gì, anh ấy dong dài nửa ngày, cuối cùng cười mỉm chi nhìn tôi hỏi, có cần anh lấy thân báo đáp không …

Tôi trong lòng hoảng sợ, mặt cười mà tim không cười nổi, trả lời: “Lấy làm gì, hiện vật là được rồi …”

Hôm nay chủ nhật, tôi và Chung Nguyên ra ngoại ô tìm chỗ phong cảnh hữu tình chơi một ngày, buổi tối lúc về nhà mệt rã người, tôi tựa vào sô pha chẳng buồn nhúc nhích. Chung Nguyên ở bên cạnh vừa giúp tôi bóp vai vừa đấm tay xoa chân cho tôi, giúp tôi giảm bớt mệt nhọc. Tôi nằm phè ra hưởng thự sự phục vụ, cảm thấy cuộc sống thật là tuyệt vời.

Một lát sau, điện thoại của anh vang, anh nhìn thoáng qua màn hình liền cười khẽ, nói: “Là người qua đường Ất.”

Tôi đột nhiên nhớ tới, hình như hôm qua là buổi gặp đầu tiên của Sử Vân Hành và người qua đường Ất, cũng không biết bọn họ đã phát sinh những chuyện biến thái gì đây, tôi hưng phấn nói: “Nghe đi, nghe đi, nhanh lên!”

Chung Nguyên rất biết nghe lời.

Anh nhấn nút, tôi lập tức nghe được tiếng thét gào của người qua đường Ất: “Chung Nguyên, đồ phản bạn, bại hoại! Tại làm sao giới thiệu cho tao cái người còn cứng hơn kim cương hả? Thân hình bé nhỏ của tao sao chịu nổi vài cú đấm chứ?”

Tôi cảm thấy hơi khó tin, ý người qua đường Ất là, hôm nay Sử Vân Hành đánh hắn? Nhưng không đúng nha, lần đầu gặp mặt, cô gái nào chả muốn lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương, sao lại dễ dàng đánh người được? Cho dù Sử Vân Hành đột nhiên nổi cơn ghiền đánh cũng phải đè lại mà chờ đến lần sau chứ?

Lúc này Chung Nguyên cũng thấy kì quái, hỏi: “Sao chị ấy lại đánh mày?”

Người qua đường Ất vẫn nói bằng cái giọng hết sức phẫn nộ và tội nghiệp: “Cô ấy không có đánh tao, mà là hung hăng đánh tao!”

Chung Nguyên: “…”

Sau cùng Chung Nguyên hỏi người qua đường Ất vì sao Sử Vân Hành đánh hắn, hắn nhất định không nói, bắt Chung Nguyên chuyển lời cho Sử Vân Hành, hắn hy vọng chỉ làm bạn mà thôi.

Sử Vân Hành là người quen của Chung Nguyên, cho nên người qua đường Ất cũng lịch sự trong lời nói, nhưng qua đó vẫn thấy được, đại tỷ Sử Vân Hành này quả thật đã tạo thành bóng ma không nhỏ đối với người qua đường Ất.

Chung Nguyên vừa cúp điện thoại của người qua đường Ất thì Sử Vân Hành gọi tới, cô ấy đi thẳng luôn vào vấn đề: “Tiểu tử, chị thích bạn học của chú mày nha.”

Chung Nguyên án binh bất động, hỏi: “Rồi sao?”

Sử Vân Hành: “Rồi thì, chị muốn gả cho hắn.”

Chung Nguyên: “…”

Tôi phải lau mồ hôi giùm Chung Nguyên nha, tuy rằng anh ấy là người bình tĩnh, nhưng cũng không chịu được sấm sét liên tiếp đâu.

Chung Nguyên: “Nó nói với tôi là, hi vọng có thể làm bạn bình thường với chị.”

Sử Vân Hành không thèm để ý nói: “Chị biết tại sao, hôm nay hắn có nói qua, hắn mệnh sát Cô Tinh, dễ khắc vợ, chắc là sợ liên lụy chị đây mà.”

Chung Nguyên: “…”

Chung Nguyên nói một câu rất sâu sắc: “Chị khẳng định nó thích chị, muốn lấy chị à?”

Sử Vân Hành: “Không sao, chị sẽ làm hắn thích chị.”

Chung Nguyên: “Dựa vào cái gì? Nắm đấm của chị à?”

Sử Vân Hành: “Khụ … chuyện hôm nay, mày biết hết rồi à?”

Chung Nguyên: “Chưa … nhưng bây giờ rất muốn biết.”

Sử Vân Hành: “Khụ khụ … cái đó, hôm nay thời tiết đẹp ghê … Ah, mẹ chị gọi chị, cúp máy nha, bai bai.”

Chung Nguyên: “…”

Tôi bất an nhìn Chung Nguyên, hỏi: “Chung Nguyên, người qua đường Ất mà biết ra là âm mưu của anh, có khi nào chém anh luôn hông?”

Chung Nguyên nhìn chằm chằm di động một lúc, sau đó nhìn tôi, kiên quyết nói: “Đầu gỗ, chúng ta bỏ trốn đi.”

Tôi: “…”

Quảng cáo
Trước /33 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Cha Chồng Độc Thân Đùa Rất Vui

Copyright © 2022 - MTruyện.net