Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: PH | Beta: Kỳ Giản Niệm
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Ninh Tinh Hà đúng giờ xuất hiện trước khách sạn An Nghi và Lạc Tiêu ở.
Lạc Tiêu nghe An Nghi nói hôm nay Ninh Tinh Hà sẽ đưa mọi người đi chơi nên xác định sẽ ở lại khách sạn cày phim, bởi cô ấy không muốn biến bản thân trở thành một cái bóng đèn.
Thấy cô ấy có ý định như vậy, An Nghi đành nói: “Để tớ ở lại với cậu, nếu chỉ có mình cậu ở trong khách sạn nhất định sẽ rất buồn! Mà tớ cũng không thoải mái để đi chơi.”
Nghe An Nghi nói xong, ý định ban đầu của Lạc Tiêu cũng bắt đầu dao động, do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đi cùng cô.
Hai cô gái vừa bước ra khỏi cửa khách sạn thì trông thấy Ninh Tinh Hà đứng ở đó, cậu mặc chiếc áo thun tay ngắn kết hợp với quần jean màu đen tương đối rộng thùng thình.
“Sao tớ lại có cảm giác cậu ấy ngày càng đẹp trai hơn vậy?”
Lạc Tiêu lặng lẽ thì thầm vào tai An Nghi.
An Nghi ngượng ngùng nhìn cô bạn sau đó kéo cô ấy tiến gần về phía Ninh Tinh Hà.
“Lâu rồi không gặp.”
Lạc Tiêu hào hứng chào hỏi với cậu rồi nói: “Hôm nay lại làm bóng đèn vào buổi gặp gỡ của hai người rồi, thành thật xin lỗi.”
“Không có gì, tôi còn đang muốn cảm ơn cậu vì đã tới đây cùng An Nghi.” Ninh Tinh Hà chân thành nói, tựa như đang đứng trên cương vị của một người bạn trai.
Lạc Tiêu vui vẻ liếc mắt nhìn An Nghi, trong mắt hiện lên hàm ý mà không cần nói ra.
An Nghi ho khan một tiếng, sau đó quay sang hỏi Ninh Tinh Hà, “Cậu có xin nghỉ được không?”
Ninh Tinh Hà gật đầu nói, “Tớ nói với mọi người tớ bị bong gân mắt cá chân, cần nghỉ ngơi 2 ngày.”
An Nghi hiểu rõ, cũng không hỏi thêm gì nữa.
“Các cậu ăn sáng chưa?” Ninh Tinh Hà hỏi.
Hai cô gái cùng nhau lắc đầu, vì vậy Ninh Tinh Hà đưa hai cô đi ăn.
Giải quyết xong vấn đề ăn uống, Ninh Tinh Hà lại dẫn hai cô tới khu mua sắm sầm uất nhất nơi này.
Đa số các cô gái tới nơi này đều có chung một mục đích đó là mua, mua, mua và mua, bởi lẽ quần áo ở đây rất hợp xu hướng cũng như có rất nhiều mỹ phẩm và các sản phẩm chăm sóc da.
Mới 10 giờ sáng mà nơi đây đã rất đông người, với một con phố không quá rộng như này thì có thể coi là khá đông đúc.
Ninh Tinh Hà vòng tay ra sau lưng An Nghi, cẩn thận bảo vệ cô, ánh mắt cũng chẳng rời.
Đối với con gái, yêu thích mua sắm là điều đương nhiên, đây là điều mà nhiều người đàn ông không thể hiểu nổi.
An Nghi và Lạc Tiêu vừa đặt chân tới đã cảm thấy dường như đang bước qua thiên đường, lúc này trong đầu chỉ có hai chữ:
“Mua đi! Mua đi!”
Ninh Tinh Hà đi bên cạnh tự nhiên lại biến thành một người vệ sĩ với vai trò cầm đồ.
Tuy vậy nhưng An Nghi không hề quên mất cậu, cô vẫn sẽ tìm đủ mọi đề tài đề nói chuyện với cậu, như là — —
“Này, Ninh Tinh Hà, cậu thấy bộ nào đẹp hơn?”
“Tớ thấy bộ kẻ sọc đen trắng kia có vẻ được hơn.”
“Hả? Gu thẩm mỹ của cậu có vẻ không ổn lắm nhỉ? Phong cách này so với năm nay thì đã lỗi mốt từ lâu rồi, thế nên tớ vẫn thấy bộ này đẹp hơn.”
“…” Nếu đã có quyết định từ trước thì tại sao còn hỏi cậu kia chứ?
Lại thêm một ví dụ khác nữa — —
“Ninh Tinh Hà, cậu thấy tớ mặc bộ quần áo màu xanh bơ này có quá nổi bật không? Cậu thấy bộ này có đẹp không?”
Thấy cô hỏi ý kiến mình, Ninh Tinh Hà nghiêm túc nhìn một lượt rồi lắc đầu.
“Tớ nghĩ màu này không hợp với cậu.”
“…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nghi hơi ủ rũ, ngay cả giọng điệu cũng trở nên thất vọng, “Thật sao? Vậy tớ không mua nó nữa.”
Ninh Tinh Hà sững người khi thấy thái độ quay ngoắt 180 độ của cô.
Không phải là cô muốn hỏi ý kiến của cậu sao?
Lạc Tiêu đứng bên cạnh không nhịn được cười thành tiếng.
Cô ấy bước tới trước mặt Ninh Tinh Hà, nói: “Nếu cậu ấy có hỏi cậu thì cậu cứ trả lời là: Đẹp, cậu mặc cái gì cũng đẹp.”
“Nói vậy không phải là đang lừa gạt cậu ấy à?”
Ninh Tinh Hà thật không hiểu nổi những suy nghĩ của con gái.
Nghe xong, khóe môi của Lạc Tiêu khẽ giật giật, không nói nên lời.
“Tớ thấy cậu còn phải học nhiều đấy.”
Nói xong cô ấy nhìn cậu với một ánh mắt thông cảm rồi đi tìm An Nghi.
Chơi cả một ngày trời, đảo mắt đã tới xế chiều, An Nghi và Lạc Tiêu mỗi người đều mua được cho mình cả đống đồ.
Bọn họ cùng nhau tới một quán ăn tối, sau đó Ninh Tinh Hà đưa hai cô trở về khách sạn. Lúc An Nghi muốn cùng Lạc Tiêu trở lại phòng thì liền bị Lạc Tiêu ngăn cản.
“Đồ đạc thì cứ để tớ cầm lên là được rồi, cả ngày hôm nay cậu vẫn chưa có chút thời gian riêng tư nào ở cùng với cậu ấy, hai người mau tìm một chỗ rồi tâm sự đi.”
Thân là chị em tốt của cô, Lạc Tiêu muốn dốc hết sức hỗ trợ, An Nghi ngượng ngùng không nói ra, vậy thì chỉ còn cách để cô ấy nói hộ mà thôi.
Nói xong Lạc Tiêu nhìn Ninh Tinh Hà, lớn tiếng nói: “Tớ giao An Nghi cho cậu, nhưng chút nữa cậu phải trả lại cậu ấy nguyên vẹn cho tớ đấy.”
Thấy Ninh Tinh Hà làm động tác “Ok” với mình, Lạc Tiêu liền vui vẻ xách đồ vào khách sạn.
Đột nhiên chỉ còn lại hai người, An Nghi cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Ninh Tinh Hà chủ động tiến tới, nắm lấy cánh tay cô rồi nói: “Chúng ta đi dạo một lát đi.”
An Nghi nhìn bàn tay kia tự nhiên nắm lấy tay mình, trong lòng hiện lên một loại cảm xúc phức tạp.
Cậu dường như đã coi cô trở thành bạn gái của mình, nhưng mà rõ ràng mối quan hệ của hai người vẫn chưa đi tới bước đó.
Khách sạn nằm trên một con phố nhộn nhịp, hai người cứ lặng lẽ men dọc theo con đường đó, thời tiết mùa này rất dễ chịu, tuy hơi nóng nhưng lại không hanh khô.
An Nghi cúi đầu nhìn mũi chân mình, trong lòng đột nhiên xuất hiện một câu hỏi, hiện tại cô và Ninh Tinh Hà rốt cuộc có quan hệ gì?
Tuy rằng giờ đây cảm giác mà bọn họ có là kiểu mập mờ nhưng nếu cậu không trực tiếp thừa nhận thì trái tim cô vẫn sẽ mãi mãi lơ lửng trên không trung.
Chỉ là An Nghi không biết, lúc cô cúi người nhìn xuống mũi chân mình, Ninh Tinh Hà đã nhìn cô dịu dàng tới mức nào.
Vì đã thật lâu không gặp cho nên cậu không nỡ rời mắt khỏi cô bất kì một giây nào cả, chỉ hận không thể bù đắp quãng thời gian gần một năm không gặp kia.
Không biết cô gái nhỏ đang nghĩ suy nghĩ điều gì mà vô cùng chuyên chú, hoàn toàn không để ý tới cậu.
Tâm trạng của Ninh Tinh Hà không hiểu sao lại bị dao động, cảm giác giống như mình đang bị bỏ rơi vậy.
Cậu không kìm được búng nhẹ vào trán cô một cái.
An Nghi sững người nhìn cậu rồi hỏi: “Cậu làm gì thế?”
“Cậu không thèm để ý tớ.”
Nghe giọng điệu có phần tủi thân của cậu, An Nghi theo bản năng hỏi vặn lại, “Không phải cậu cũng không nói gì à?”
“Tuy không nói chuyện nhưng từ nãy đến giờ tớ vẫn luôn nhìn về phía cậu, còn cậu thì lại chỉ chăm chú nhìn vào mũi chân của mình.”
An Nghi nhất thời không nói thành lời, nghe cậu nói vậy cô không khỏi đỏ mặt.
Khóe miệng khẽ mấp máy, cô giải thích: “Tớ đang suy nghĩ một vấn đề chứ không phải cố tình không để ý tới cậu.”
“Cậu suy nghĩ gì thế?”
Suy nghĩ về việc tại sao mãi mà chúng ta vẫn chưa xác định rõ mối quan hệ này.
An Nghi thầm nghĩ, đương nhiên cô sẽ ngượng ngùng không nói ra suy nghĩ này với cậu rồi.
Thấy cô không nói gì, Ninh Tinh Hà hơi nhíu mày, giọng điệu mang vẻ thăm dò: “Cậu mệt à?”
Dù sao cô cùng đã chơi ở bên ngoài cả ngày rồi, bây giờ lại dẫn theo cô đi dạo, chắc hẳn cô sẽ cảm thấy mệt.
“…” An Nghi không ngờ rằng mình chờ cả buổi lại nhận được một câu này, theo bản năng buột miệng mà nói ra: “Đúng là hơi mệt.”
“Vậy để tớ đưa cậu trở về, đêm nay cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt, mai chúng ta lại đi dạo.”
Ninh Tinh Hà hoàn toàn tin lời cô nói, bởi cậu vốn không ngờ tới chuyện An Nghi vì giận dỗi mà buột miệng thốt ra.
An Nghi không nói thêm câu nào nữa mà trực tiếp xoay người rời đi.
Nhìn cô rời đi như vậy, Ninh Tinh Hà chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Cậu khó hiểu cau mày, sau đó đuổi theo An Nghi hỏi: “Cậu tức giận sao?”
“Không có.” An Nghi ủ rũ đáp, lại quay mặt sang hướng khác.
Ninh Tinh Hà đi tới trước mặt cô, dùng hai tay giữ vai cô lại, vừa dịu dàng lại vừa kiên nhân hỏi: “Vừa rồi tớ đã làm gì khiến cậu không vui ư?”
“Không có gì.” An Nghi cười gượng, không muốn làm quá mọi việc.
“Cậu nói cho tớ biết lý do đi, nếu không đêm nay tớ sẽ lại không ngủ được mất.”
Để ý thấy cậu nói từ “lại”, An Nghi hơi hoài nghĩ, cô cụp mắt xuống.
“Chẳng lẽ cậu mất ngủ cả ngày? Cậu tập nhảy cả ngày mà không thấy mệt sao?”
“Tối hôm qua cậu đột nhiên tới khiến tớ kích động không ngủ được. Tớ không thể ngừng suy nghĩ xem hôm nay sẽ dẫn cậu đi đâu, làm gì.”
Ban đầu An Nghi hơi tức giận, nhưng sau khi nghe Ninh Tinh Hà nói vậy lại cảm thấy cảm động.
“Cậu nào có kích động tới vậy? Tớ nhìn không ra, còn tưởng cậu cố ý lạnh nhạt với tớ…”
Ninh Tinh Hà cũng không rõ tại sao cô lại cho là mình lạnh nhạt với cô, chẳng lẽ là do đã quá lâu không gặp, mà cậu cũng quá lo lắng nên mới kìm nén bản thân mình như vậy.
Cậu suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là không biết giải thích với cô như nào, hoảng hốt tới mức buột miệng nói: “Xin lỗi cậu, tất cả đều là lỗi của tớ, chỉ vì tớ quá thích cậu nên mới làm như vậy.”
An Nghi nghe vậy thì sững sờ.
Cô chớp mắt, hoài nghi hỏi, “Cậu vừa nói gì cơ?”
Ninh Tinh Hà bắt gặp ánh mắt sáng ngời của cô, không biết dũng khí đột nhiên từ đâu tới mà nói: “Anh thích em, An Nghi, làm bạn gái anh nhé?”
Tuy đã chờ đợi câu này rất lâu rồi, ấy vậy mà khi nghe xong, An Nghi cứ có cảm giác như là đang mơ vậy.
Cô đã từng không chỉ một lần mơ tưởng tới khung cảnh Ninh Tinh Hà nghiêm túc nói ra những lời này, nhưng thực tế lại là một phút xúc động!
Cô muốn gật đầu theo bản năng, nhưng những lời mà tối qua Lạc Tiêu nói lại đột nhiên vang vọng trong đầu cô:
“Nếu Ninh Tinh Hà có đề nghị muốn hẹn hò với cậu thì cậu cũng đừng có vội mà đồng ý, nhất định phải bày ra vẻ thiếu nữ rụt rè!”
Nghĩ tới những lời này, An Nghi không khỏi giật mình.
Cô nhìn Ninh Tinh Hà, thấy ánh mắt cậu nhìn cô chân thành tới vậy, bản thân cô cũng không nỡ từ chối, nhưng nếu cô đồng ý ngay thì phải chăng cậu sẽ không còn thấy quý trọng cô nữa?
Điều làm An Nghi dao động không phải là muốn ra vẻ trở thành một thiếu nữ rụt rè. Yêu đương đối với cô mà nói là một chuyện lớn.
Ninh Tinh Hà thấy An Nghi nhìn mình đầy rối bời, hồi lâu không lên tiếng khiến cậu càng thêm hồi hộp.
Cậu hơi mất tự nhiên dùng tay che miệng ho khan: “Nếu em vẫn chưa sẵn sàng thì cũng đừng quá lo lắng. Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian nên em cứ từ từ mà…”
Cậu còn chưa nói dứt lời, một thân thể mềm mại đột nhiên sà vào lòng cậu.
Cảm nhận được hơi thở của cô khẽ phả vào mặt mình, hô hấp của Ninh Tinh Hà như bị ngưng lại.
“Anh nhất định phải đối xử thật tốt với em đấy.”
An Nghi vòng tay ôm lấy người cậu, sau đó nghẹn ngào nói.
Tay Ninh Tinh Hà khẽ run lên, chậm rãi vuốt tóc cô.
Giọng của cậu khàn đặc, chỉ là An Nghi không nhìn thấy hốc mắt của cậu đã sớm ửng đỏ, hiện lên một tầng nước mắt.
Nghẹn ngào một hồi lâu, cuối cùng Ninh Tinh Hà cũng nói ra được một câu hoàn chỉnh — —
“Được, anh sẽ vĩnh viễn chỉ đối xử tốt với một mình em.”
Cậu vẫn luôn hiểu rõ câu nói này, câu nói này không chỉ nói suông là xong, hành động mới là điều tiên quyết.
Cậu không dám hứa hẹn sẽ cho An Nghi được một cuộc sống giàu sang phú quý, nhưng cậu nhất định sẽ biến cô thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Hai người mặc kệ dòng xe cứ tấp nập lui tới mà ôm chặt nhau, trên mặt tràn ngập ý cười mãn nguyện.
- -----oOo------