Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời điểm Dư Ôn chạy tới thì cửa quán bar đã không ai.
Đại khái là có ai đó đã báo cảnh sát nên đám người cũng giải tán.
Khổng Tiện Nghi đang ngồi ở trong góc chờ Dư Ôn, thấy người tới liền xôn xao, “Nghe nói là có người báo cảnh sát nên bọn họ bỏ chạy hết rồi.”
“Quý Nam Uyên đâu?!” Dư Ôn sốt ruột nhìn nhìn xung quanh, “Anh ấy có bị thương không? Người đâu? Hiện tại ở đâu?”
“Đương nhiên bị thương rồi, nhiều người đánh như vậy mà, nhưng mà Khổng Khang Tuấn cũng không khá hơn là bao, cậu không thấy đó thôi, nhiều người đánh anh ấy như vậy mà anh ấy chỉ tóm một mình Khổng Khang Tuấn đánh lại.” Khổng Tiện Nghi nhìn nhìn bốn phía, “Ủa đâu rồi? Vừa mới nãy còn ở đây mà, đi đâu rồi không biết.”
Dư Ôn lấy điện thoại ra gọi cho Quý Nam Uyên.
Di động của Quý Nam Uyên đã bị đập hư, lúc này anh đang lái xe đạp điện đến tiệm thuốc mua bông gòn cùng cồn sát khuẩn rồi đứng trước gương tiệm thuốc lau máu trên khuôn mặt.
Tay phải bị rách một mảng da, may là không nứt xương, cũng không đau lắm nên Quý Nam Uyên trực tiếp dùng cồn sát khuẩn rưới lên, dì bán thuốc không nhìn nổi nữa, đi tới cần lấy bông gòn giúp anh rửa vết thương.
“Ai nha, nhìn cậu lớn lên đẹp trai ghê, đánh nhau với bạn học à?” Dì bán thuốc hỏi.
“Vâng.” Quý Nam Uyên móc di động ra thử khởi động lại máy.
“Di động cũng hỏng rồi sao?” Dì bán thuốc nhìn di động trong tay anh, “Chậc chậc, đã bị vỡ thành như vậy rồi! Cậu muốn gọi điện hả? Để tôi cho cậu mượn.”
Quý Nam Uyên lắc đầu, “Không cần.”
Sau khi ra khỏi tiệm thuốc, anh lái xe trở về, vừa lên đến lầu 3 liền thấy một thân ảnh nhỏ nhắn ngồi xổm trước cửa.
Trong khi Quý Nam Uyên còn đang sửng sốt thì Dư Ôn đã đứng lên, nhảy xuống cầu thang rồi vọt tới trước mặt anh. Dưới ánh đèn hành lang mờ mờ ảo ảo, cô trừng mắt cẩn thận nhìn anh.
Quý Nam Uyên cong môi, “Còn đẹp trai không?”
Hốc mắt Dư Ôn có chút đỏ lên.
Chân mày, môi, khóe môi của Quý Nam Uyên đều có vết thương, cổ cũng bị trầy rách da, còn những chỗ mà cô không thấy được nữa.
Bỗng dưng Dư Ôn nhớ tới những vết sẹo sau lưng anh.
Đều là do bị người ta đánh gây nên sao?
“Khóc cái gì.” Quý Nam Uyên dùng một tay trái ôm lấy Dư Ôn, đem cô đưa tới cửa rồi lấy chìa khóa từ trong túi quần ra.
Dư Ôn nhìn tay phải Quý Nam Uyên vẫn luôn cắm ở trong túi, chờ đến khi vào phòng và bật đèn lên thì cô liền bắt lấy tay phải anh kéo ra khỏi túi quần.
Tay phải anh quấn một lớp băng gạc dày, máu thấm vào làm nhiễm đỏ một mảng băng gạc trắng.
Dư Ôn nhìn chằm chằm vào chỗ đó, xúc động đến mức xoay người muốn chạy ra ngoài.
Quý Nam Uyên dùng tay trái giữ chặt Dư Ôn lại, cằm gác lên vai cô rồi cười nhẹ, “Làm sao vậy? Muốn đi báo thù cho anh hả?”
Dư Ôn tức giận đến mức cả người phát run, trong lòng lại càng đau đớn hơn.
“Cái tay này… Phải vẽ tranh…” Không hiểu sao lúc này cô bắt đầu nức nở, “Hắn ta sao lại có thể… Sao lại có thể!”
“Băng bó nhìn đáng sợ vậy thôi, thật ra chỉ bị trầy da nhẹ, không có việc gì hết.” Quý Nam Uyên đưa tay phải ra lắc lư trước mặt cô, chỗ rách da bị băng gạc ma sát qua lại, chảy ra một mảnh máu nhưng anh không để ý đến sự đau đớn đó mà chỉ cười khẽ, “Em xem, vẫn hoạt động được.”
Nước mắt của Dư Ôn vẫn cứ rơi xuống.
Cô định giơ tay lau đi thì lại bị Quý Nam Uyên dùng một tay khống chế bả vai, buộc cô phải nhìn anh.
Anh dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt cô, bờ môi mỏng áp lên mắt cô, liếm hôn lên hốc mắt ẩm ướt.
“Đau lòng cho anh sao?”
Giọng của Quý Nam Uyên rất trầm, gần như là đang thì thầm, có thể nghe rõ được ý cười trong đó.
“Anh rất vui.”
Nghe xong nước mắt Dư Ôn chảy càng hăng, cô cắn một ngụm lên vai anh, hàm răng lại không dùng lực, vừa bĩu môi vừa khóc vừa mắng, “Lưu manh…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");