Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khổng Khang Tuấn là sinh viên trường thể thao nên khá cao, nhưng khi đứng trước Quý Nam Uyên lại thấp hơn mấy cm, khí thế càng không cần bàn tới.
Quý Nam Uyên cầm một ly rượu đưa qua.
Khổng Khang Tuấn nhận lấy rồi nói, “Tôi chỉ muốn đến xem mà thôi.”
Quý Nam Uyên nhấp một ngụm rượu, trầm tĩnh nhìn hắn, “Có cái gì thì cứ nói thẳng đi.”
Khổng Khang Tuấn siết chặt ly rượu trong tay, đôi mắt mang theo tơ máu mà trừng lên với Quý Nam Uyên, “Quý Nam Uyên, mày yêu Dư Ôn sao? Mày thật sự yêu cô ấy sao? Mày không cần hủy hoại hạnh phúc cả đời của người khác chỉ vì muốn trả thù tao.”
“Mày đến đây là vì muốn xác nhận điều này?” Quý Nam Uyên bình tĩnh trả lời, “Vậy thì không cần lo lắng đâu, tụi tao rất yêu nhau.”
“Tao không tin! Lúc trước mày vì muốn trả thù tao nên mới tiếp cận Dư Ôn! Đáng lẽ người kết hôn với cô ấy bây giờ là tao mới đúng! Không phải mày!” Khổng Khang Tuấn hét to khiến những người xung quanh chú ý tới.
Khổng Tiện Nghi cũng nhận thấy điều này rồi vội vàng chạy đến giải thích vài câu với khách khứa, “Hahaha uống nhiều quá! Mọi người cứ tự nhiên! Không sao đâu, không có vấn đề gì!”
Lúc này những người khác mới tiếp tục.
Khi Khổng Tiện Nghi quay người lại liền thấy Dư Ôn đứng bên cạnh giàn hoa, cả người bị hoa che khuất nên không ai phát hiện ra.
Khổng Tiện Nghi kinh ngạc nhìn cô.
Dư Ôn nghiêng nghiêng đầu, ý bảo Khổng Tiện Nghi đi ra chỗ khác.
Khổng Tiện Nghi cũng im lặng nhìn Khổng Khang Tuấn và Quý Nam Uyên một cái rồi lặng lẽ rời đi.
“Khổng Khang Tuấn.” Quý Nam Uyên đưa tay chạm nhẹ vào bó hoa trắng xanh bên cạnh, giọng nói trầm thấp đầy cảm xúc, “Nếu lúc trước mày tôn trọng Dư Ôn hơn một chút thì có lẽ tao đã không cướp cô ấy đi.”
Khổng Khang Tuấn hét to, “Tao không tôn trọng cô ấy khi nào?!”
“Vào ngày đầu tiên chúng ta chạm mặt nhau ở toilet, chắc hẳn mày còn nhớ rõ mày đã nói gì trong điện thoại.” Con ngươi đen nhánh của Quý Nam Uyên lẳng lặng dừng trên người Khổng Khanh Tuấn, cảm xúc lãnh đạm khiến cho hắn trông như một tên hề.
Anh thu bàn tay lại, không mặn không nhạt nhìn Khổng Khang Tuấn, “Tao đã nói rồi, chỉ có đàn ông cấp thấp nhất mới đem phụ nữ ra đùa cợt, mày không xứng với cô ấy.”
Khổng Khang Tuấn giật mình rồi chợt nhớ tới ngày đầu tiên gặp Quý Nam Uyên ở trong toilet của học viện mỹ thuật.
Lúc đó hắn mới làm tình với Dư Ôn xong, vừa ra khỏi phòng vẽ tranh liền thấy đám bạn cùng ký túc xá gọi tới hỏi buổi tối có về không.
Có người trêu ghẹo bảo buổi tối khẳng định hắn có chuyện quan trọng muốn “Làm”, còn có người nói mấy nữ sinh không đàng hoàng phải bị thao vài lần mới thỏa mãn, nhưng trông Dư Ôn lại rất thanh thuần trong sáng, không giống như kiểu người đã từng bị ngủ qua.
Sự hư vinh phù phiếm của đàn ông bỗng dưng trỗi dậy khiến hắn ta dùng tông giọng dâm đãng nói vài câu với người đầu dây bên kia.
Thật ra Khổng Khang Tuấn cũng không nhớ chính xác mình đã nói cái gì, chỉ biết là đại loại như vừa gặp mặt là Dư Ôn lập tức cầu hắn làm linh tinh.
Điều duy nhất hắn nhớ rõ chính là sau khi nói câu đó xong, ngẩng đầu lên liền thấy Quý Nam Uyên đứng trước cửa hút thuốc.
Sương khói lượn lờ xung quanh nên chỉ có thể nhìn thấy vài đường nét mơ hồ.
Quý Nam Uyên khẽ cong môi, có chút giễu cợt, cũng có chút khinh thường, sau đó dập tắt điếu thuốc rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Khổng Khang Tuấn phải thừa nhận rằng hắn thực sự rất sợ Quý Nam Uyên.
Sợ Quý Nam Uyên tiết lộ quá khứ và vạch trần thân phận phú nhị đại giả của hắn.
Còn sợ thêm cái gì nữa thì Khổng Khang Tuấn cũng không rõ lắm.
Nhưng khi vừa nhìn thấy Quý Nam Uyên, hắn liền cảm giác như sắp có điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra.
“Tao đã nói rồi mà, mày sẽ hối hận.” Quý Nam Uyên tiến đến gần, giơ tay vỗ vỗ lên vai hắn, sau đó xoay người rời đi.
Trái tim Khổng Khang Tuấn trống rỗng như mất đi tất cả.
Hai chân hắn mềm nhũn, cả người loạng choạng ngã xuống bãi cỏ làm đổ ly rượu trong tay.
Khổng Khang Tuấn ngơ ngác nhìn lá cây màu xanh trước mặt, bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện một góc váy trắng, hắn ngẩng đầu lên.
Dư Ôn trong bộ váy cưới xinh đẹp đang đứng trước mặt hắn, đầu đội vòng hoa tươi rực rỡ, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng hình con cá và một chiếc nhẫn lấp lánh ở ngón áp út.
Cô chỉ nhìn hắn mà không nói gì, sau đó bước ngang qua, xuyên qua đám đông đến chỗ Quý Nam Uyên, nhẹ nhàng ôm anh từ đằng sau.
Khổng Khang Tuấn nhìn cô gái xinh đẹp hoạt bát trong ký ức của mình giờ phút này đang ôm một người đàn ông khác, cười đến cong cả mắt.
Trong đầu hắn lại nhớ đến những lời Quý Nam Uyên từng nói trong quán bar, nó hoàn toàn trùng hợp với một màn vừa rồi.
“Mày sẽ hối hận.”
“Vì đã nói ra câu đó.”
Hắn hối hận.
Thật sự rất hối hận.
Khổng Khang Tuấn đau khổ nhắm mắt lại, cả khuôn mặt vùi xuống bãi cỏ, không cho ai nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của mình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");