Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Thiên Sơn từ trên tầng hai nhìn xuống phòng ăn, có chút hài lòng.
Cộp cộp cộp.
Tiếng giày gõ nhẹ lên sàn gỗ, Lục Mỹ Đình quay người lại, cô nhanh chóng đứng dậy.
“Chào Cố Tổng.”
Cố Thiên Sơn huơ tay, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
“Ngồi xuống đi, chăm sóc Tiểu Bối, không cần để ý tới tôi.”
Cố Thiên Sơn tiến lại gần bình nước, rót một cốc thật đầy, hớp một hơi, rồi chậm rãi kéo ghế, tiến lại bàn ăn.
Anh chăm chú nhìn con gái, Tiểu Bối hôm nay rất ngoan.
“Tiểu Bối giỏi quá, hôm nay lại có thể tự mình ăn cơm.”
Đôi mắt Tiểu Bối tròn xoe, ngước nhìn Cố Thiên Sơn.
“Cô Lục hứa sẽ đưa con đi chơi.”
Cố Thiên Sơn vuốt nhẹ mái tóc Tiểu Bối, vẻ mặt sáng rỡ, có chút hạnh phúc.
“Bảo Bối ngoan, con phải nghe lời cô Lục nha.”
Lục Mỹ Đình cũng thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, trước khi đến đây, cô có chút hồi hộp, nhưng Tiểu Bối lại rất ngoan.
Lục Mỹ Đình nhìn sang Tiểu Bối, mái tóc tơ, hai má bánh bao làm cho người ta chỉ muốn cắn.
“Mẹ của Tiểu Bối đâu?”
Cô bất giác nhìn anh, hỏi về mẹ của Tiểu Bối làm cho cố Thiên Sơn sững người.
Từ ngày Mỹ Mỹ rời khỏi nhà, không ai dám nhắc tới cái tên Mỹ Mỹ, cô ta bỏ đi làm cho Cố Thiên Sơn vô cùng tức giận, Mỹ Mỹ bốn năm trước thề thốt với anh sẽ ở bên cạnh anh.
Sau đó lại bỏ rơi anh và Tiểu Bối đi theo người đàn ông khác ngay lúc Cố Thiên Sơn khó khăn nhất.
Ngày anh biết chuyện đã đi tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không có tung tích của cô ta.
Cố Thiên Sơn từ đó cũng qua lại với rất nhiều cô gái, nhưng chỉ là qua đường.
Anh nhìn chằm chằm vào Lục Mỹ Đình, ánh mắt anh đỏ lòm, mặt mày đỏ ửng.
“Chuyện của cô sao?”
Lục Mỹ Đình tròn xoe mắt.
“Tôi...!xin lỗi...!tôi không cố ý.”
Cố Thiên Sơn hít một hơi thật sâu rồi lấy lại bình tĩnh, anh xoa đầu Tiểu Bối.
Tiểu Bối ăn đến muỗng cuối cùng, rồi quay sang nói với Lục Mỹ Đình.
“Con ăn xong rồi, cô ra vườn chơi với con đi.”
“Được thôi.”
Lục Mỹ Đình dẫn theo Tiểu Bối ra vườn hoa.
Cố Thiên Sơn rất thương con gái, mảnh đất sau vườn, trồng rất nhiều hoa, lại làm thêm cả xích đu, cầu trượt, anh không muốn con gái ra ngoài chơi, vì sợ nguy hiểm.
“Tiểu Bối ngoan, con muốn chơi gì?”
Tiểu Bối níu lấy tay Lục Mỹ Đình, kéo cô tới gần xích đu.
“Con muốn chơi xích đu.”
Lục Mỹ Đình đặt Tiểu Bối lên xích đu, nhẹ nhàng đẩy xích đu, làn gió thoảng nhẹ qua mái tóc tơ của Tiểu Bối, Lục Mỹ Đình cảm thấy bình yên đến lạ.
Cô lại nhớ về những năm tháng trước, toàn là những ký ức không vui, cô là cô gái nghèo mang trong mình nhiều khao khát, lên thành phố lập nghiệp.
Cô bỗng nhiên ứa nước mắt, khi nghĩ tới ký ức chưa lúc nào ngủ quên, một quá khứ đau khổ.
Tiểu Bối với lấy tay cô lay nhẹ.
“Cô Mỹ Đình, cô kể chuyện cho con nghe đi.”
Lục Mỹ Đình nghe thấy tiếng của Tiểu Bối liền trở về hiện thực, cô nhìn xuống.
“À...!ừ..
để cô kể chuyện cho con nghe.”
Lục Mỹ Đình ngồi cạnh Tiểu Bối, khuôn mặt Tiểu Bối rạng rỡ, hào hứng, đón chờ.
Lục Mỹ Đình hạ giọng:
“Ngày xửa, ngày xưa...”
Cố Thiên Sơn đứng từ tầng hai nhìn xuống vườn hoa, nở một nụ cười.
“Đã lâu rồi, tôi mới thấy Tiểu Bối cười tươi như vậy.”
An Lâm đứng bên cạnh khẽ gật đầu.
“Cố Tổng đúng là có mắt nhìn người, cô Lục là người tốt.”
Cố Thiên Sơn đôi mắt đăm chiêu, vẻ ngoài lạnh lùng của anh, nhưng trong lòng lại mang rất nhiều tâm trạng, từ ngày Mỹ Mỹ rời khỏi, Tiểu Bối liên tục hỏi về mẹ.
“Tiểu Bối tội nghiệp, thiếu thốn tình mẹ bao lâu nay, Mỹ Mỹ đáng chết.”
Xoảng.
Cố Thiên Sơn đập mạnh ly rượu xuống sàn nhà.
Anh nắm chặt nắm đấm, ánh mắt tức giận, đỏ lòm, gân xanh trên mặt cộm hết lên.
“Đã tìm ra người tình của cô ta chưa?”
An Lâm khẽ lí nhí, vẻ mặt sợ sệt.
“Vẫn chưa tìm ra, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Cố Thiên Sơn đập mạnh tay lên tường.
“Chết tiệt.”
Ở vườn hoa.
“Và cả nhà họ sống hạnh phúc bên nhau.”
Lục Mỹ Đình mỉm cười, cô nắm chặt tay Tiểu Bối, Tiểu Bối chăm chú lắng nghe.
“Cô Mỹ Đình kể chuyện hay hơn bố nhiều, hôm sau cô lại kể chuyện cho con nghe nhé.”
Lục Mỹ Đình bẹo má Tiểu Bối, đôi má hây hây làm cô thích thú.
“Tất nhiên rồi, Tiểu Bối thích, cô sẽ kể cho con nghe mỗi ngày.”
Lục Mỹ Đình đưa tay nhìn đồng hồ, rồi nhìn sang Tiểu Bối.
“Vào nhà thôi Tiểu Bối, nắng lên rồi.”
Lục Mỹ Đình đưa Tiểu Bối vào nhà thì nhìn thấy Cố Thiên Sơn đã ngồi chờ sẵn trên ghế sô pha, hai tay anh dang rộng, mỉm cười.
“Tiểu Bối lại đây với bố nào.”
Tiểu Bối chạy lại bên Cố Thiên Sơn, đôi chân nhỏ nhắn bước những bước ngắn.
“Bố.”
“Sao? Con thích cô Mỹ Đình không?”
Tiểu Bối miệng nhanh nhảu, nhìn cô Mỹ Đình với vẻ thích thú.
“Con thích cô Mỹ Đình lắm, cô ấy kể truyện hay lắm bố ạ.”
“Thế cô ấy sẽ là bảo mẫu cho con nhé, đồng ý không?”
“Vâng ạ.”
Cố Thiên Sơn nhìn sang cô đang đứng khoanh tay trước bụng.
“Hợp đồng để trên bàn, cô xem kỹ rồi ký đi.”
Lục Mỹ Đình cầm hợp đồng trên tay, cô khẽ nhướng mày.
“Phải luôn cùng Tiểu Bối ăn ngủ, đi học cả ngày sao?”
Cô ngước nhìn lên Cố Thiên Sơn, khuôn mặt anh ta lạnh lùng nhìn cô không chớp mắt, xong anh hất cằm lên.
“Cứ đọc cho kĩ, quyền quyết định thuộc về cô.”
Cô đọc qua bản hợp đồng, “Thời gian như thế này, mình còn không có thời gian rảnh rỗi cho bản thân.”
Cô cầm tờ hợp đồng trên tay, có ý lưỡng lự, ánh mắt Tiểu Bối long lanh, nhìn cô không chớp mắt.
“Tiểu Bối không có tình thương của mẹ, thật tội nghiệp, Tiểu Bối cũng rất giống với mình, thôi thì chuyện tới đâu thì tới.”
Lục Mỹ Đình từ nhỏ đã không có được tình yêu thương từ mẹ, nên cô đồng cảm với tình cảnh của Tiểu Bối.
Lục Mỹ Đình cũng không chần chừ, cô ngồi xuống ghế sô pha, đặt bút ký rất nhanh..