Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rời khỏi phòng hiệu trưởng, Hàn Tuyết chẳng buồn quan tâm tương lai sẽ có án phạt gì ban cho mình. Bởi vì hiện tại trong đầu nàng chỉ tồn tại duy nhất hình bóng của Trương Hàm Vận khi đau đớn ngã xuống.
Tiểu Vận, trước đây tôi đã không thể bảo vệ em. Nhưng hiện tại tôi dám đem tính mạng mình ra để khẳng định rằng tôi có thể!
Lái xe tới bệnh viện. Thời điểm nàng gõ cửa rồi bước vào, thì người nàng yêu nhất cũng vừa vặn tỉnh lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau thật lâu. Nàng hiển nhiên thấy rõ chiếc băng trắng dán trên trán cô.
"Không sao chứ?" Nàng bỗng lên tiếng hỏi Lão Tam - người đang đứng cách mình gần nhất.
Lão Tam vuốt ngực thở phào: "Bác sĩ nói trước giờ chưa từng thử nhưng lại hít một lượng lớn như vậy mà không bị sốc thuốc, quả thực đúng là kỳ tích. Vả lại vết thương trên đầu chỉ là ngoài da, tiểu Lục ngất xỉu là do quá bất ngờ mà thôi."
Còn muốn nói thêm vài câu thì điện thoại rung lên. Hàn Tuyết nhìn chằm chằm màn hình, khuôn mặt giấu không nổi tia bất lực cùng mệt mỏi, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.
Trương Hàm Vận hiển nhiên chứng kiến toàn bộ. Cô cũng chưa nói với ai về việc sau cơn bất tỉnh gần hai giờ đồng hồ ấy, bản thân đã mơ hồ nhớ lại một vài chuyện cũ. Nghe có vẻ phi lý nhưng chính xác là vậy.
Do chỉ có cô bị thương, cho nên sau khi xác nhận không còn vấn đề đáng nghiêm trọng, tiểu đội 111 vẫn phải trở về trường để tập trung.
"Này tiểu Lục, cô thực sự ổn chứ?" Lão Tứ đã hỏi câu này không dưới mười lần. Dù sao chăng nữa cả đội chỉ có một bông hồng duy nhất, nói không quan tâm chính là nói dối.
"Tôi không sao thật mà." Trương Hàm Vận mỉm cười. "Nhanh trở về đi. Thực xin lỗi mọi người, nếu không phải vì tôi... có lẽ chúng ta đã đạt kết quả tốt hơn."
Lão Đại lập tức nhíu mày đáp: "Nói bừa gì thế? Bốn năm qua chúng ta có lần nào thoát khỏi top cuối đâu? Hiện tại tăng hạng là tốt rồi. Vả lại tiểu Lục à, việc cô nên làm hiện tại là nghỉ ngơi thật tốt, đừng tiếp tục bận tâm đến những chuyện không đâu, được chứ?"
"Lão Đại nói phải đấy."
Rôm rả thêm một hồi vẫn chưa thấy Hàn Tuyết trở lại. Mọi người đành chào tạm biệt cô rồi rời khỏi phòng.
***
Khi nàng một lần nữa bước vào, thì Trương Hàm Vận đang ngồi trên giường bệnh ngẩn người nhìn ra cửa sổ. Nắng chiều ghé lên thân thể nhỏ bé khiến hình bóng cô trở nên phi thường tịch liêu.
Nghe động, cô chậm rãi ngoảnh đầu nhìn nàng.
Thầm trấn định cảm xúc của bản thân, Hàn Tuyết vân đạm phong khinh mở miệng: "Thứ bột Hoắc Sương dùng để gian lận là Ketamin. Tôi đã đưa cô ấy lên phòng hiệu trưởng để cán bộ trường giải quyết rồi. Nhẹ chắc là đình chỉ, còn nặng chính là trực tiếp đuổi khỏi trường."
"Vậy còn cô?" Trương Hàm Vận mấp máy môi hỏi. "Tôi đã nghe mọi người kể lại việc cô đánh Hoắc Sương. Hàn giáo quan, hành động gây mất trật tự này thực sự sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến danh dự của cô đấy."
"Quan trọng sao?"
Nghe lời chất vấn của nàng, cô đành lặng im từ chối giải thích.
"Hình như tôi từng nói qua rất nhiều lần rằng tôi sẽ không để ai làm tổn thương học viên do chính tay tôi dẫn dắt. Dù kết quả hôm nay có thế nào chăng nữa tôi cũng sẵn sàng chấp nhận. Vả lại tôi không bao giờ hối hận về quyết định của bản thân."
Từng lời nàng nói ra đều vô cùng kiên định, khiến Trương Hàm Vận chợt nhớ về trước đây, Tuyết Tuyết trong tâm trí cô cũng từng dứt khoát rời đi như thế.
Tại khoảnh khắc ấy, cô đã hỏi nàng rằng liệu nàng có trở về tìm cô hay không? Nàng nói nhất định rồi, bởi vì đó là em.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn lỡ hẹn.
Chợt mỉa mai cười thành tiếng, cô khẽ nhếch môi gọi: "Tuyết Tuyết."
Không phải mơ ngủ như lần trước, ngay lúc này chính là tỉnh táo mà gọi.
Hàn Tuyết toàn thân tựa hồ dại đi. Nàng nhìn cô thật lâu, cố gắng xác định xem thanh âm lúc nãy có phải đến từ người mình yêu nhất hay không?
Trương Hàm Vận bình ổn nhịp thở của bản thân, lần thứ hai đối diện với ánh mắt của nàng, rành mạch nói: "Tuyết Tuyết."
Nàng đứng giữa phòng bệnh, đôi tay chẳng biết từ khi nào đã túm chặt ống quần rồi vò mạnh. Trương Hàm Vận, thời gian qua em ấy rõ ràng đã nhớ ra nàng. Nhưng vì điều gì giữa hai người lại ngày càng trở nên xa cách đến thế?
"Tiểu Vận, tôi..."
"Tôi đã chờ chị rất lâu. Ngay cả khi tôi đối diện với Quỷ Môn Quan, ước nguyện duy nhất của tôi cũng chỉ đơn giản là được gặp chị." Cô đứng dậy, vừa kể về chuyện cũ vừa từng bước tiến về phía nàng. "Tuy nhiên chị thực sự đã thành công bốc hơi khỏi thế gian, thậm chí ngay cả dấu vết cuối cùng để tôi có thể chứng minh với chính mình rằng tôi đã từng yêu chị, cũng chỉ là tấm ảnh vô thanh vô sắc cùng dòng thơ tự vấn của tôi."
"Hàn Tuyết, chị thực sự quá ích kỷ khi muốn giam cầm trái tim này của tôi phải ở cạnh chị cả đời."
Nàng né tránh ánh mắt cô, chẳng thể nói gì hơn ngoài ngập ngừng từ "tôi" trong cổ họng.
"Từ bỏ đi. Tôi... chết tâm rồi." Từng dòng ký ức mơ hồ tràn về, một lần nữa khiến trái tim cô nát tan.
Bút tích trên thân cây ngày ấy là do cô đem toàn bộ oán hận khắc lên mà thành. Bởi vì trước đó hai người từng đi leo núi cùng nhau, cũng từng cùng nắm tay nhau đi du lịch. Và kết quả nàng đã nhẫn tâm bỏ lại cô một mình với nơi chốn cũ, với lời ước hẹn rằng chị sẽ quay về tìm em sớm thôi.
"Cái gì mà nhận nhiệm vụ ở Nga? Cái gì mà được gửi sang Nga đào tạo? Hàn Tuyết, tất thảy đều là cái cớ để chị chạy trốn vì tội ác của cha mình, phải không?"
Nói tới đây, giọt nước mắt cô đã cố gắng nhẫn nhịn thật lâu rốt cuộc cũng rơi xuống.
"Hàn Tuyết, Hàn Tự, nhà họ Hàn các người..." Trương Hàm Vận thanh âm dần nghẹn lại. "Bỏ đi, một kẻ thấp cổ bé họng như tôi vốn dĩ không thể ôm mộng tưởng rằng có thể lật đổ cả một đường dây lãnh đạo cao cấp các người. Cho nên khẩn cầu của tôi dành cho chị giờ đây chỉ là chị hãy mau chóng cút khỏi cuộc sống của tôi. Được chứ? Đừng tiếp tục dày vò linh hồn đã nát bấy này của tôi nữa."
Mọi chuyện chuyển biến quá nhanh. Nhanh tới mức nàng vẫn còn chưa định hình được rốt cuộc Trương Hàm Vận đã biết những chuyện gì?
"Tiểu Vận, chúng ta từ từ nói. Xin em đấy." Nàng nắm lấy cổ tay cô. Bao nhiêu tự tôn cùng lãnh đạm thường ngày trong thoáng chốc đều bị gạt sang một bên. "Chị... không phải chị trốn em, mà là do chị không thể trở về."
"Không thể trở về? Chị đang đùa tôi ư?" Cô gạt tay nàng xuống. "Hàn Tuyết làm ơn, ban đầu tôi cũng muốn tiếp tục diễn vở kịch kẻ điên mất trí này với chị, song có điều mỗi lần nhìn thấy chị tôi đều cảm thấy tổn thương. Tôi nghĩ cũng không dám nghĩ người cha ưu tú nhận hàng tá huân chương vì nước vì dân của chị cuối cùng lại đứng sau giật dây bịt miệng cấp dưới do ông ấy muốn phơi bày sự thật. Chị nghĩ xem, hành động ấy liệu có bằng cầm thú hay không?"
"Cha tôi chết vì đỡ đạn cho tôi. Tôi thậm chí còn cảm nhận được viên đạn xuyên thủng đầu ông ấy rồi sượt qua gáy mình. Hiện tại nơi này vẫn còn ghim mảnh đạn đấy." Trương Hàm Vận vén mái tóc đã buộc gọn của mình lên, để lộ vết sẹo lớn vô cùng dọa người. "Vài tháng nữa tôi tốt nghiệp rồi, mong rằng từ đây đến lúc ra trường chị đừng để ý tới tôi. Hãy cứ coi tôi là kẻ vô hình, còn bây giờ cửa ở phía trước. Cảm ơn."